Côn Luân Ma Chủ

Chương 1920: Các ngươi đều phải chết! 1



Ngay khoảnh khắc bảo chủ Thiết Hoàng Bảo xuất đao, Sở Hưu đã biết đối phương và bảo chủ Thiết Hoàng Bảo trong trí nhớ của mình tuyệt đối là hai người.

Trong ảo ảnh mà y từng thấy, Côn Luân Ma Giáo còn chưa thống nhất giang hồ, có lẽ đang trong thời sơ kỳ, cho nên Độc Cô Duy Ngã còn chưa tới mức áp đảo toàn bộ Đại La Thiên.

Nhưng bảo chủ Thiết Hoàng Bảo này cũng tuyệt đối không phải Võ Tiên, hắn chỉ là Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong.

Nhưng lúc này quan sát lực lượng từ đao của hắn, đã có thực lực Võ Tiên tam trọng thiên hoặc tứ trọng thiên.

Nghênh đón đao chiêu Sơn Băng trong Thất Đại Hạn, Sở Hưu cũng chém ra một đao, đao này chính là Thôn Thiên!

Đao thế cường đại lập tức bao phủ lấy bảo chủ Thiết Hoàng Bảo, lỗ đen khổng lồ thậm chí thôn tính cả nguyên khí trong không gian long mạch.

Tuy long mạch khiến cho Thôn Thiên không thể thôn tính triệt để, nhưng vẫn tạo thành một cơn bão nguyên khí khổng lồ ở xung quanh.

Hai đao va chạm, bảo chủ Thiết Hoàng Bảo trực tiếp bị đánh văng ra ngoài, Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay hắn cũng hoàn toàn vỡ vụn.

Xét theo đao pháp thì Sơn Băng của hắn không bằng Thôn Thiên của Sở Hưu.

Xét theo binh khí, Thanh Long Yển Nguyệt Đao của hắn cũng không bằng Phá Trận Tử.

Xét theo thực lực thì Sở Hưu đã có thể giao chiến chính diện với cường giả bát trọng thiên đỉnh phong như Diêm Ma, càng không nói tới một kẻ với lực lượng chỉ ở mức tam trọng thiên tứ trọng thiên.

Bảo chủ Thiết Hoàng Bảo này gặp phải Sở Hưu chỉ có nước thua thiệt.

Cho nên sau đao này, Sở Hưu không ra tay tiếp, chỉ trầm giọng nói: “Rốt cuộc ngươi là ai? Là bảo chủ Thiết Hoàng Bảo năm trăm năm?”

bảo chủ Thiết Hoàng Bảo kia không nói gì, sát ý đỏ máu trong mắt càng nồng đậm, hắn lại rút mũi Long Đảm Thương sau lưng ra, đâm một thương tới, khuấy động lực lượng sơn hà!

“Ngoan cố!”

Sở Hưu hừ lạnh một tiếng, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chém ra, đao ý vô hình trực tiếp cắt đứt mũi thương ngay nửa đường.

Nhưng bảo chủ Thiết Hoàng Bảo này cực kỳ cố chấp, không ngờ chỉ giây lát sau đã rút thanh Phượng Sí Lưu Kim Thảng ra, chém về phía Sở Hưu với khí thế sắc bén vô biên.

Sở Hưu cau mày, sao tên này lại không có đầu óc như vậy.

Tay niết ấn quyết, Lục Đạo Sa Bà Chúng Diệu Hoa Luân được thi triển, trực tiếp giam cần bảo chủ Thiết Hoàng Bảo vào trong.

Cùng lúc, vòng tay Lục Đạo Luân Hồi trong tay Sở Hưu rung động, định kéo nguyên thần của kẻ này vào ảo ảnh của Lục Đạo Luân Hồi xem thử rốt cuộc đối phương là ai.

Nhưng lúc này Sở Hưu lại kinh ngạc phát hiện, vòng tay Lục Đạo Luân Hồi lại không có bất cứ phản ứng nào.

Vòng tay Lục Đạo Luân Hồi công kích nguyên thần là cực kỳ trực tiếp, nguyên thần của ngươi không đủ cường đại hay lực lượng không đủ trầm ổn là sẽ bị kéo vào Lục Đạo Luân Hồi.

Nhưng nếu thực lực của đối thủ cường đại, nguyên thần vững vàng, vòng tay Lục Đạo Luân Hồi cũng tạo thành lực kéo nhất định, quấy nhiễu chiến đấu, nói tóm lại dù sao cũng có phản hồi.

Nhưng dùng lên người bảo chủ Thiết Hoàng Bảo này, Sở Hưu không cảm nhận được bất cứ phản hồi nào, cứ như đối phương là một kẻ đầu đất.

Tình cảnh này cực kỳ vô lý, người trước mặt cường đại như vậy, có thể sánh ngang Võ Tiên tam trọng thiên tứ trọng thiên, sao lại không có nguyên thần được?

Trong vòng xoay Lục Đạo Luân Hồi, sáu loại lực lượng không ngừng tấn công, nhưng bảo chủ Thiết Hoàng Bảo lại hoàn toàn không hề có ý nhận thua, vẫn tấn công như điên như dại.

Sở Hưu hừ lạnh một tiếng, Thánh Ma Bất Diệt Thân được y khoác lên thân. Y bước ra một bước, tới thẳng trước người bảo chủ Thiết Hoàng Bảo, đấm ra một quyền, phật quang màu vàng xen lẫn ma khí đen nhanh trực tiếp đánh bay đối phương.

Nhưng cùng lúc, hai tay Sở Hưu kéo ngang, kình khí cường đại lập tức xé tan chiến giáp màu vàng trên người đối phương, để lộ ra một thân thể kinh người.

Thân thể đối phương cực kỳ tái nhợt, hơn nữa phủ kín vết rách, như bộ cỗ thi thể rách nát được người ta khâu lại, chỗ nối là từng mảnh xương.

Còn gương mặt của bảo chủ Thiết Hoàng Bảo là một người trung niên để râu quai nón oai hùng, nhưng lúc này mặt mày hắn không chút biểu cảm, chỉ có đôi mắt bừng bừng sát ý, liên tục đánh về phía Sở Hưu.

Pháp Thiên Tượng Địa được thi triển, Sở Hưu trực tiếp ép đối phương ở rìa không gian, lạnh lùng nói: “Nói mau, rốt cuộc ngươi là ai?”

Nhưng bảo chủ Thiết Hoàng Bảo kia chỉ giãy dụa, tiếp đó gương mặt đờ đẫn của hắn co giật, sát ý đỏ thẫm trong mắt cũng dần ảm đạm.

Gương mặt hắn như cương thi cố kéo thành một nụ cười vặn vẹo, âm thanh như cát đá mài vào nhau: “Hắn sắp trở về, các ngươi đều phải chết, đều phải chết!”

Sau khi dứt lời, không ngờ thân thể bảo chủ Thiết Hoàng Bảo kia lập tức tan thành tro bụi, bị thổi bay trong không gian này.

Sở Hưu ngẩn người, vừa rồi thậm chí y không cảm nhận được bất cứ chấn động lực lượng nào. Đối phương cứ thế biến thành tro bụi, chuyện này tạo cho Sở Hưu một cảm giác, cứ như y vừa chiến đấu với ảo giác.

Còn bên kia, thanh cốt kiếm vừa cắm vào long mạch cũng hóa thành tro bụi, đồng thời cánh cửa không gian cũng biến mất không còn tăm hơi.

Sở Hưu nhíu chặt lông mày, đi từ không gian nguyên khí kia ra, lúc này Lữ Long Quang đã sợ tới choáng váng, thậm chí nghĩ lại vẫn còn thấy kinh.

Nơi này là địa điểm bí mật của hoàng tộc Đông Tề, cất giấu vô số lá bài tẩy của hoàng tộc Đông Tề. Kết quả bây giờ lại có người đột ngột xuất hiện ở đây, còn có thực lực cường đại như vậy, chỉ nghĩ thôi đã thấy khủng khiếp rồi.

Đồng thời Lữ Long Quang cũng thấy may mắn, may là mình đã hạ quyết tâm dựa vào Sở Hưu, tiết lộ nơi này cho Sở Hưu, phát hiện ra kẻ này sớm.

Nếu không, những người khác trong hoàng tộc Đông Tề mà vào đây, chắc chắn không địch nổi quái nhân kia.

Quái nhân kia có thể giao thủ với Sở Hưu nhiều chiêu như vậy, chắc chắn cũng là cường giả cảnh giới Võ Tiên.

“Sở giáo chủ, kẻ vừa rồi... rốt cuộc là gì?” Lữ Long Quang thận trọng hỏi.

Sở Hưu cau mày nói: “Nếu ta không đoán sai, hắn là bảo chủ Thiết Hoàng Bảo, năm trăm năm trước đã bị Côn Luân Ma Giáo tiêu diệt.”

Lữ Long Quang sửng sốt: “Năm trăm năm trước? Một người chết? Sở giáo chủ đang nói đùa đấy à?”

Sở Hưu mặt không biểu cảm nhìn hắn: “Ngươi nhìn sắc mặt ta giống đang nói đùa lắm sao? Đúng rồi, ngươi nói trong điển tịch của Đông Tề các ngươi không có ghi chép về người này?”

Lữ Long Quang lắc đầu nói: “Không có, tuyệt đối không có.”

“Vậy điển tịch của hoàng tộc họ Khương thì sao?”

“Cũng không có, vì điển tịch của hoàng tộc Đông Tề ta chính là dựa vào điển tịch của hoàng tộc họ Khương để biên soạn lại, chỉ là đổi tên mà thôi.”

“Vậy lần gần nhất mà hoàng tộc Đông Tề các ngươi có người đi vào trong đó là trước đây bao nhiêu năm?”

Lữ Long Quang suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc đã hơn trăm năm, lúc đó chắc chắn không có kẻ này.”

Sở Hưu gãi đầu, cảm thấy hơi đau đầu.

Kẻ đã chết năm trăm năm lại xuất hiện ở đây, nếu là người khác có lẽ Sở Hưu sẽ không nghi ngờ gì, nhưng hắn lại là bảo chủ Thiết Hoàng Bảo, còn nói gì mà hắn sẽ trở về. Chuyện này khiến Sở Hưu nhanh chóng liên tưởng tới Độc Cô Duy Ngã, liên tưởng tới Độc Cô Duy Ngã trong Hoàng Tuyền Thiên!

Bạn cần đăng nhập để bình luận