Côn Luân Ma Chủ

Chương 1608: Lá bài tẩy của Lục Tam Kim 1

Thật ra theo Sở Hưu thấy thực lực của Vũ Văn Phục này cũng không tệ, nhưng chỉ là không tệ mà thôi.

Vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền không lâu, tích lũy lực lượng nội tình cũng không thâm hậu. Tuy võ đạo chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn rất bất phàm nhưng có vẻ như hắn không có nhiều kinh nghiệm giao chiếm chém giết với người khác. Cứ nhìn hắn ra tay là biết, sắc bén thì thừa, sát khí thì thiếu.

Đánh bại loại đối thủ này, Sở Hưu nói mình nắm chắc mười phần thì quá tự phụ, nhưng chín thành chín thì đúng.

Cho nên đến cuối cùng, Sở Hưu thậm chí không vận dụng thần thông mà Vũ Văn Phục đã bị đánh bại, có thể nói là hoàn toàn áp đảo.

Ánh mắt Kỳ Vô Hận lóe lên vẻ e ngại.

Lúc trước giao thủ với Sở Hưu, hắn đã cảm giác được Sở Hưu là uy hiếp cực lớn, thậm chí theo hắn thấy còn lớn hơn toàn bộ Hoàng Thiên Các.

Khi đó hắn còn cố gắng thuyết phục Diệp Duy Không ra tay với Sở Hưu, kết quả lại bị vị ‘Cổ Tôn’ phía sau y ép phải lui bước.

Bây giờ nhìn lại, lo lắng của hắn không sai, tốc độ phát triển của tên Sở Hưu này đúng là quá nhanh, tuy y còn chưa sử dụng toàn lực nhưng Kỳ Vô Hận đã cảm giác được, Sở Hưu hiện tại đã cường đại hơn hẳn Sở Hưu lúc giao thủ với hắn!

Sở Hưu lui xuống, vỗ vai Lục Tam Kim nói: ”Ta có thể đi vào Linh Tiêu Cảnh tu luyện hay không là nhờ vào ngươi đấy.”

Thật ra Sở Hưu rất tin tưởng Lục Tam Kim, tin tưởng con người hắn, cũng tin tưởng ánh mắt của lão các chủ.

Từ trước tới nay Lục Tam Kim luôn tạo cho người ta cảm giác không đáng tin cậy, cảm thấy người này nói năng trớt quớt.

Nhưng thực tế Lục Tam Kim có thể làm người hành tẩu Đông Vực nhiều năm, thậm chí khiến cho loại cường giả Thiên Địa Thông Huyền cổ hủ như Giải Anh Tông cũng phải đối xử khách khí, làm sao hắn lại là loại dễ đối phó cho được? Ít nhất trong thời gian dài vừa qua, Sở Hưu chưa bao giờ thấy Lục Tam Kim sử dụng toàn lực.

Tính cách của Lục Tam Kim rất giống với Phá Trận Tử, nhưng khác biệt là Phá Trận Tử ngu ngốc thật, tính cách hắn vốn là vậy.

Còn Lục Tam Kim lại là giả vờ không đứng đắn, trên thực tế hắn phải gánh vác nhiều hơn bất cứ ai, có lẽ chỉ có thể dùng thái độ bông đùa cợt nhả này để che giấu.

Lục Tam Kim vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

Sở Hưu đã giúp Hoàng Thiên Các của hắn rất nhiều, y đã thắng ba trận, nếu mình thua mất trận cuối này dẫn tới Sở Hưu mất tư cách đi vào Linh Tiêu Cảnh tu luyện, vậy chính hắn cũng thấy có lỗi với Sở Hưu.

Hơn nữa không tính Sở Hưu thì trận chiến này cũng liên quan tới thể diện của hai phái Hoàng Thiên Các và Hàn Giang Thành.

Kỳ Vô Hận là người thừa kế Hàn Giang Thành, là nhân vật đã dương danh khắp Đông Vực từ lâu.

Còn Lục Tam Kim cũng là người thừa kế của Hoàng Thiên Các, là người hành tẩu Đông Vực, tuy danh tiếng kém hơn Kỳ Vô Hận nhưng cũng là người có tiếng.

Cho nên trận chiến này, bên bại sẽ làm mất thể diện cho toàn bộ tông môn!

Tuy xét kỹ ra tuổi tác của Kỳ Vô Hận lớn hơn Lục Tam Kim một chút, tu vi có mạnh hơn cũng rất bình thường, nhưng đại đa số người trong giang hồ chỉ nhìn kết quả chứ không suy nghĩ công bằng cho người khác.

Lúc này Ngân Linh Tử đang ngồi cạnh Lục Tam Kim không nói năng gì lại đột nhiên lên tiếng: “Lục huynh, có một số việc, chớ nên cố chấp.”

Ngân Linh Tử là người của Linh Bảo Quan cho nên không tiện nhúng tay vào tranh chấp giữa hai phái. Vì vậy hắn chỉ quan chiến chứ không nói năng gì.

Lúc này hắn cảm thấy trên người Lục Tam Kim có sát khí liều mạng, hắn như đoán được tâm tư của Lục Tam Kim, không nhịn được lên tiếng thuyết phục.

Lục Tam Kim cười khổ lắc đầu nói: “Đa tạ Ngân Linh Tử đạo huynh, nhưng có một số việc không phải do ta cố chấp.”

Sau khi Lục Tam Kim dứt lời, hắn trực tiếp đi ra ngoài, đứng trên sân tỷ võ.

Ánh mắt Kỳ Vô Hận lóe lên vẻ kinh ngạc: “Lục Tam Kim, ta không ngờ hôm nay ngươi còn có can đảm đứng ra. Chắc ngươi cũng biết, trận này đánh với ta, ngươi vốn không có phần thắng. Chênh lệch cả một cảnh giới, vốn không dễ gì bù đắp.”

Thân là người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các, đương nhiên Kỳ Vô Hận biết thực lực của Ky Vô Hận rất mạnh. Nhưng cho dù có mạnh hơn nữa, cùng lắm là đối phó được với võ giả Thiên Địa Thông Huyền bình thường, còn Kỳ Vô Hận hắn không phải người bình thường!

Lục Tam Kim thản nhiên nói: ”Không có phần thắng không có nghĩa là ta không dám đánh!

Cũng như Hàn Giang Thành các ngươi khí thế hung hăng như vậy, chẳng phải vẫn công cốc trở về đó thôi?

Muốn diệt Hoàng Thiên Các ta, Diệp Duy Không không làm được, cả đời này ngươi cũng không làm được!”

“Ngươi tự tin quá nhỉ.”

Ánh mắt Kỳ Vô Hận lóe lên sát ý, là sát ý chân chính.

Nơi này là lễ mừng dựng tông của Lăng Tiêu Tông, đánh cược võ đạo vốn là truyền thống, mọi người chỉ giải quyết mâu thuẫn đồng thời phô bày một chút thực lực của tông môn mình, cho nên tuy có lúc không thu tay được ngộ thương nhưng xưa nay chưa từng có chuyện giết người.

Còn bây giờ Hàn Giang Thành và Hoàng Thiên Các đã không nể mặt nhau, vậy đương nhiên không cần e ngại nhiều như vậy. Kỳ Vô Hận thật sự muốn giết Lục Tam Kim.

Bản thân Hoàng Thiên Các đã mục nát, nếu người thừa kế đời sau chết tại đây, vậy Hoàng Thiên Các thật sự không còn hy vọng.

Cho dù liều mạng khiến Lăng Tiêu Tông nổi giận, nhưng chỉ cần giết chết Lục Tam Kim, mọi chuyện vẫn đáng giá. Dù sao quan hệ của Hàn Giang Thành và Lăng Tiêu Tông cũng chẳng tốt đẹp gì.

Kỳ Vô Hận còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc giết Lục Tam Kim có đáng giá không, bên kia Lục Tam Kim đã xuất thủ.

Hắn vung tay áo, bốn thanh tiểu kiếm chém về phía Kỳ Vô Hận, hai thanh mang theo lực lượng âm dương, hai thanh lại mang theo lực lượng thiên địa.

Bốn loại thuộc tính hợp nhất như tạo thành một kiếm trận, bố trí một đại trận bên dưới đài tỷ võ, giữa những thanh tiểu kiếm, cơn bão kiếm cương mang theo khí tức cường đại chém về phía Kỳ Vô Hận.

“Tứ Cực Kiếm Trận? Chỉ có chút năng lực đó thôi sao? Âm dương thiên địa, cực kỳ tiếp cận với lực lượng quy tắc bản nguyên, nhưng rất đáng tiếc, còn chưa đủ! Lực lượng của bản thân ngươi còn chưa đủ!”

Kỳ Vô Hận trực tiếp khai triển lĩnh vực, chớp mắt đã khiến gió tuyết đầy trời.

Mỗi luồng gió bão ở nơi này đều phủ thêm một lớp phong mang, chớp mắt đã càn quét khắp đài tỷ võ.

Tiếng sắt thép va chạm vang lên, Lục Tam Kim cảm thấy lực lượng trên bốn thanh tiểu kiếm của mình càng ngày càng yếu, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

Không đợi hắn phản ứng lại, trong cơn gió bão vô biên kia, một con băng sương cự long lại đột nhiên hiển hiện.

Kỳ Vô Hận tay cầm đuôi rồng, thân rồng thẳng tắp như một mũi thương, đâm về phía Lục Tam Kim!

Lục Tam Kim định né tránh, nhưng một khắc sau, một luồng hàn ý phủ kín người, không ngờ hắn lại phát hiện khí huyết khắp người mình như bị đóng băng, khiến hắn không cách nào di chuyển một bước.

Lục Tam Kim quát lên chói tai, quanh người tỏa ra cương khí vàng kim, tay niết ấn quyết. Bí kỹ của Hoàng Thiên Các, Hoàng Thiên Bảo Ấn ngưng tụ trước mặt.

Đại ấn che trời, nhưng lúc này lại được dùng để chống cự nhát thương băng sương long của Kỳ Vô Hận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận