Côn Luân Ma Chủ

Chương 1820: Thiên La Bảo Tự

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Sở Hưu vẫn mỉm cười tâng bốc: “Không hổ là thánh địa Phật tông Thiên La Bảo Tự, quả nhiên rộng lớn bất phàm.”

Pháp Minh có vẻ cực kỳ vinh dụ và đắc ý, để Sở Hưu chờ ở cổng một lát, hắn vào trước thông báo.

Một lát sau, cánh cửa lớn của Thiên La Bảo Tự mở ra, một âm thanh hùng hồn vọng lại.

“Sở công tử mời vào.”

Âm thanh đó mạnh mẽ hùng hồn, thậm chí còn có năng lực rung động tâm linh, dường như bất cứ lời nói lừa dối nào cũng không còn chỗ che thân trước âm thanh mạnh mẽ hùng hồn này.

Đương nhiên với tu vi tấn công của Sở Hưu và độ dày da mặt y, cộng thêm bản lĩnh đứng ngay mặt bịa đặt mà mắt không nháy tới một cái, thứ này cũng chẳng có tác dụng gì với y.

Trong Thiên La Bảo Tự, hàng loạt đệ tử rực rỡ phật quang chăm chú nhìn Sở Hưu, yếu nhất cũng có cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, trong đó thậm chí còn có vài vị Võ Tiên.

Hơn nữa đây còn chưa phải tất cả Võ Tiên của Thiên La Bảo Tự.

Những các viện hàng đầu như Hóa Sinh Các hay Hoa Nghiêm Các, hầu như thủ tọa đều là cường giả Võ Tiên, thậm chí Hóa Sinh Các còn có hai vị Võ Tiên.

Nếu là người khác bị nhiều cường giả Phật môn nhìn chằm chằm vào như vậy chắc đã cực kỳ bối rối, nhưng Sở Hưu đã gặp nhiều chuyện lớn, lúc này vẫn hết sức bình tĩnh, chắp tay với mọi người ở đây nói: “Đông Vực Sở Hưu, ra mắt chư vị đại sư. A, còn có Pháp Tịnh đại sư, đã lâu không gặp.”

Trong số các lão tăng ngồi phía trước, Pháp Tịnh tướng mạo trẻ trung cực kỳ nổi bật.

Hơn nữa khi Pháp Tịnh đi ra khỏi Đại La Thần Cung hắn mới là Võ Tiên tam trọng thiên, nhưng bây giờ đã có tu vi ngũ trọng thiên.

Thiên La Bảo Tự cũng là đại phái truyền thừa vố ố năm tháng dưới hạ giới, đương nhiên có thủ đoạn gì đó có thể tăng cường cảnh giới của cường giả cảnh giới Võ Tiên.

Pháp Tịnh gật nhẹ đầu, chỉ vào một lão tăng mặc tăng bào màu vàng nhưng lại không quy y, vẫn để mái tóc dài màu xám trắng: “Vị này chính là thủ tọa của Hóa Sinh Các chúng ta, Tề Thiện thiền sư.”

Vị lão hòa thượng để tóc dài như chưa quy y này thậm chí còn có tướng mạo khá hiền lành, nhưng Sở Hưu lại biết chắc chắn đối phương là một cường giả cực kỳ khủng khiếp.

Hóa Sinh Các là một trong những thiền viện có thực lực mạnh nhất dưới trướng Thiên La Bảo Tự. Đặc biệt là về mặt chiến lực, từng đánh cho Shiva Điện có chiến lực mạnh nhất Phạm Giáo không ngẩng đầu lên nổi, thậm chí còn phải tập trung nghiên cứu ra ngọn lửa diệt thế có thể chống lại Tịnh Liên Phật Quang.

Vị Tề Thiện thiền sư trước mắt là thủ tọa của Hóa Sinh Các, chắc chắn trong tay hắn có không ít tính mạng của võ giả Phạm Giáo.

Tề Thiện thiền sư nhìn Sở Hưu, trầm giọng nói: “Vừa rồi Pháp Minh nói, ngươi có thể giúp Thiên La Bảo Tự ta đối phó với Phạm Giáo?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng vậy?”

"Vì sao?"

“Vì Phạm Giáo cũng là kẻ địch của ta!”

Sở Hưu vung tay, sắc mặt giận dữ nói: “Trước đó không hiểu vì sao cung chủ Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung trong Vishnu Điện của Phạm Giáo tới gây chuyện với ta, kết quả bị ta giết chết. Phiền toái đã bắt đầu từ lúc đó.

Sau đó điện chủ mới của Vishnu Điện là Tân Già La lại liên tiếp nhắm vào ta, trong Đại La Thần Cung, ta liên thủ với Pháp Tịnh đại sư giết chết hắn, từ đó trở đi Phạm Giáo đã thù hận ta.

Chẳng hay Tề Thiện thiền sư có nghe nói không, ngay trước đây không lâu phó điện chủ của Shiva Điện là Âm Đà La còn liên thủ với Thiên Hạ Kiếm Tông ở Nam Vực, tới gây chuyện với ta.

Coi như ta đã nhìn rõ, chưa diệt trừ Phạm Giáo thì ta vĩnh viễn không có ngày yên bình? Cho nên ta sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể khiến Phạm Giáo trọng thương!”

Tề Thiện thiền sư không để ý tới vẻ phẫn nộ, lòng đầy căm phẫn của Sở Hưu, hắn vẫn bình tĩnh hỏi: “Trong Đại La Thần Cung, ngươi có thể liên thủ với Pháp Tịnh là vì khi đó ngươi có thực lực thu.

Còn bây giờ, ngươi muốn liên thủ với toàn bộ Thiên La Bảo Tự ta là dựa vào đâu?”

Sở Hưu chỉ vào mình, trầm giọng nói: “Cũng là dựa vào thực lực của ta!

Sở Hưu ta có tu vi Võ Tiên tam trọng thiên, nhưng có thể đối phó với ngũ trọng thiên.

Dưới trướng ta còn hai vị Võ Tiên nhất trọng thiên cùng với thế lực không kém hơn Hoàng Thiên Các, chẳng hay như vậy đã đủ chưa?”

Một số tăng nhân ở đây sắc mặt thay đổi, tuy bọn họ là người Tây Vực nhưng không phải hoàn toàn không hiểu tình hình của ba vực còn lại.

Thực lực dưới trướng Sở Hưu, không phải là không kém hơn Hoàng Thiên Các, phải nói là đã vượt qua Hoàng Thiên Các.

Nhưng chưa từng nghe chuyện Đông Vực có chiến loạn quy mô lớn, Sở Hưu làm thế nào mà tích lũy được lực lượng như vậy?

Tề Thiện thiền sư lắc đầu nói: “Đối phó với tông môn nhỏ thì đủ, nhưng đối phó với Phạm Giáo thì không đủ.”

Sở Hưu lại lắc đầu nói: “Không, đủ rồi.

Trước đó ta đã nghe Pháp Minh đại sư nói, đến giờ Thiên La Bảo Tự vẫn chưa xuất thủ mà giằng co với Phạm Giáo, đơn giản là vì lo nếu liều mạng sẽ khiến bản thân bị tổn thương, từ đó ảnh hưởng tới thực lực của Thiên La Bảo Tự khi hai giới thượng hạ liên thông.

Nhưng bây giờ thế cân bằng giữa Thiên La Bảo Tự và Phạm Giáo đã bị phá vỡ, chỉ thiếu một cọng rơm cuối cùng đè lên con lạc đà.”

Sở Hưu chỉ vào bản thân nói: “Mà ta, chính là cọng rơm cuối cùng đó!

Trong Phạm Giáo thì thực lực của Shiva Điện và Brahma Điện là mạnh nhất, Vishnu Điện xếp sau, còn ba điện này trấn thủ ba nơi ở phía tây của Tây Vực.

Quý tự hiểu rất rõ Phạm Giáo, còn Phạm Giáo chắc cũng hiểu rất rõ quý tự.

Cho nên chỉ cần Thiên La Bảo Tự dốc toàn bộ lực lượng lên chiến trường chính diện, để Phạm Giáo phát động tổng lực, ta sẽ tập kích Vishnu Điện ở phía sau, khiến Tam Đại Điện của Phạm Giáo biến thành hai!”

Các tăng nhân ở đây đưa mắt nhìn nhau, cách này của Sở Hưu có thể thực hiện, phải nói là hoàn toàn có thể. Diệt trừ được một đại điện của Phạm Giáo, cho dù là Vishnu Điện yếu nhất cũng đủ khiến Phạm Giáo trọng thương nguyên khí.

Một lão tăng không nhịn được hỏi: “Ngươi nói thì đơn giản nhưng Vishnu Điện tuy là yếu nhất nhưng trong Phạm Giáo tất cả các loại kỳ công dị pháp, trận pháp đặc thù đều do Vishnu Điện nghiên cứu ra. Một khi đại chiến diễn ra, chắc chắn sẽ có người đóng ở Vishnu Điện, ngươi định làm thế nào?

Ngoài ra, ngươi dẫn theo nhiều người như vậy rời Đông Vực, chỉ sợ vừa tới Tây Vực đã bị Phạm Giáo phát giác rồi, ngươi tưởng Phạm Giáo là mù lòa hay sao?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Chỉ cần Thiên La Bảo Tự dốc toàn lực xuất thủ, người lưu thủ ở Vishnu Điện có mạnh được đến đâu? Dưới lục trọng thiên, ta đều có thể giết chết!

Còn địa điểm tập kích, ta đâu có nói sẽ quang minh chính đại tấn công Phạm Giáo? Nếu đã là tập kích, đương nhiên phải thật bí mật. Ta sẽ đi vòng qua Thập Vạn Đại Sơn tới phía tây rồi mới tấn công Vishnu Điện.”

“Nhưng đám man tộc ở khu vực Nam Man...”

Không đợi lão tăng nói hết lời, Sở Hưu đã trực tiếp lên tiếng: “Chuyện này thì đại sư không cần lo lắng, đó là vấn đề của ta.

Hôm nay ta đi cả ngàn dặm xa xôi tới Tây Vực, tới Thiên La Bảo Tự, giảng giải toàn bộ kế hoạch rồi. Rốt cuộc chư vị đại sư có đồng ý hay không?”

Mọi người ở đây đều đưa mắt nhìn Tề Thiện thiền sư.

Thiên La Bảo Tự có quy củ nghiêm ngặt, xưa nay không có chuyện ý kiến không thống nhất, cãi nhau ầm ĩ.

Trước khi đi Thế Tôn đã giao quyền quản lý Thiên La Bảo Tự cho Tề Thiện thiền sư. Vậy bây giờ Thiên La Bảo Tự cần quyết định bất cứ điều gì, chỉ cần Thiên La Bảo Tự gật đầu là được.

Tề Thiện thiền sư nhìn về phía Sở Hưu, thần sắc trong mắt khiến người ta không cách nào nhìn thấu, một lúc lâu sau hắn mới nói: “Ta có thể tin tưởng Sở thí chủ không?”

Sở Hưu ngang nhiên đáp: “Đương nhiên là có! Sở Hưu ta đã nói là sẽ làm được, xưa nay chưa ai hợp tác với ta mà phải hối hận.”

Tề Thiện thiền sư chắp tay trước ngực, trầm giọng nói: “Ba tháng sau Thiên La Bảo Tự sẽ bắt đầu tập kết, tấn công Phạm Giáo, hy vọng đến lúc đó Sở thí chủ đừng để Thiên La Bảo Tự ta thất vọng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận