Côn Luân Ma Chủ

Chương 1694: Quỷ dị

Tuy Lục Giang Hà không đáng tin cậy, nhưng Sở Hưu lại rất tin tưởng hắn. Với sự thần dị của Huyết Thần Ma Công, cho dù là cường giả cảnh giới Võ Tiên cũng không thể giết được Lục Giang Hà.

Còn những người khác cũng có thủ đoạn trên người, tuy thực lực không phải mạnh mẽ nhất, nhưng muốn giữ mạng thì không thành vấn đề.

Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai kinh nghiệm phong phú, lại là gừng càng già càng cay, loại hỗn chiến này là thích hợp nhất để họ phát huy.

Mai Khinh Liên tuy thực lực yếu nhất, nhưng Hồng Liên Nghiệp Hỏa của cô có tác dụng khắc chế nhất định đối với yêu quỷ, chỉ giết yêu quỷ cũng có thể tích cóp không ít hồn tinh.

Còn Lã Phụng Tiên là người Sở Hưu không lo lắng nhất.

Vị này may mắn tới kinh người, Sở Hưu thậm chí còn đoán lần này vào Trung Châu, không khéo Lã Phụng Tiên còn kiếm được bảo vật gì đó.

Sau khi xếp hàng đi vào, Sở Hưu là người đầu tiên nhận được lệnh bài. Y ra hiệu cho mọi người ở phía sau rồi bước vào Trung Châu trước.

Khi ánh sáng trắng của trận pháp dịch chuyển biến mất, Thần Vực lập tức trải rộng quanh người Sở Hưu, lĩnh vực sương mù mông lung bao phủ thân thể y.

Đây là kỹ xảo mà Xung Thu Thủy truyền thụ cho Sở Hưu, hay nên nói là kinh nghiệm.

Trận pháp trong nội bộ Trung Châu dịch chuyển ngẫu nhiên, cho nên ngươi không cách nào xác định sau khi dịch chuyển ngươi có xuất hiện gần người đến trước hay không.

Sau khi đi vào Trung Châu sẽ là một trận hỗn chiến phạm vi lớn, bốn phía đều là kẻ địch. Cho nên để đề phòng chuyện vừa dịch chuyển xong đã bị đánh lén, nhất định phải mở lĩnh vực phòng ngự ngay lập tức.

Nhưng đây chỉ là chuyện tỷ lệ rất nhỏ, ít nhất Sở Hưu không xui xẻo như vậy, hay nên nói là người khác không xui xẻo như vậy.

Thu hồi lĩnh vực, Sở Hưu nhìn quanh bốn phía, cảnh tượng trước mặt vượt ngoài dự đoán của Sở Hưu.

Y tưởng Trung Châu là nơi yêu quỷ hoành hành, chắc chỉ có đất đai trơ trọi. Không ngờ xuất hiện trước mắt Sở Hưu lại là hình ảnh non xanh nước biếc, cảnh sắc động lòng người.

Thiên địa nguyên khí ở nơi này cực kỳ dồi dào, hơn nữa còn không phải loại thiên địa nguyên khí bình thường không bao hàm bất cứ lực lượng thuộc tính gì, mà là loại thiên địa nguyên khí tiếp cận bản nguyên, thuần túy nhất. Đạo Phật Ma, võ giả tu luyện bất cứ thuộc tính nào cũng có thể luyện hóa mà không cần e ngại điều gì.

Chẳng trách bao năm qua dẫu biết nơi này nguy hiểm đến vậy vẫn có nhiều võ giả chạy theo như vậy.

Sự tồn tại của khu vực Trung Châu này là phá hủy quy tắc của thế giới này, tu luyện ở đây không khác gì gian lận, bỏ qua trói buộc của quy tắc thiên địa, đồng thời cũng mang ý nghĩa không có bình cảnh!

Sở Hưu thử đạp lên không bước đi, định đứng trên chỗ cao nhất quan sát tinh huyết của nơi này. Nhưng cho dù y tăng lực lượng tới cực hạn cũng chỉ có thể lơ lửng trên không khoảng mấy chục trượng, tiếp theo không thể lên cao thêm một thước nào.

Sở Hưu nhíu mày, chắc là vì trận pháp trong Trung Châu.

Để đề phòng yêu quỷ trốn thoát ra ngoài, trận pháp của Trung Châu như một cái lồng khổng lồ, bao phủ toàn bộ Trung Châu. Nhưng giờ nhìn lại, cái lồng này đúng là hơi thấp.

Không thể bước lên không, Sở Hưu bèn tùy tiện đi theo một hướng.

Diện tích của Trung Châu lớn cỡ hai quận, chỉ ném mấy ngàn người vào vẫn rất hoang vắng. Sở Hưu đi khoảng nửa canh giờ vẫn không thấy ai khác, nhưng cảnh tượng xuất hiện trước mặt y lại cực kỳ quỷ dị.

Trước mặt Sở Hưu là một thôn xóm nhỏ, bờ ruộng ngang ngang dọc dọc, khói bếp lơ lửng, khung cảnh như thế ngoại đào viên.

Phía trước thôn xóm là một lão nông dân đang cuốc đất, thấy Sở Hưu tới, lão nông kia còn mỉm cười hiền hòa với Sở Hưu: “Vị khách này đi đường tới đây, chẳng bằng vào thôn nghỉ chân một chút đi? Trời cũng dần tối rồi, đi lại trong đêm không an toàn đâu.”

Sở Hưu lạnh lùng nhìn lão nông, thứ này chính là yêu quỷ?

Khu vực Trung Châu không có người sống, bây giờ thôn xóm này xuất hiện trước mặt Sở Hưu, có là thằng ngốc cũng biết đối phương là gì.

Nhưng trong cảm giác của y, thôn xóm này không có gì không đúng. Thậm chí lão nông trước mặt cũng không có gì bất thường, chỉ là một người bình thường tới mức không có gì bình thường hơn.

Chẳng trách trước đó Xung Thu Thủy nói với y, trong Trung Châu đừng tin vào ánh mắt của bản thân, cũng đừng tin vào cảm giác của mình, tất cả đều có thể là giả.

Sở Hưu không ra tay ngay mà mỉm cười nói: “Được, vậy làm phiền lão trượng.”

Đối với các võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, mỗi bước đi trong Trung Châu đều cực kỳ nguy hiểm. Nhưng đối với Sở Hưu, ở nơi này đối thủ của y vĩnh viễn chỉ là người chứ không phải đám yêu quỷ này.

Nhưng y muốn thăm dò chi tiết về lũ yêu quỷ này, dù sao chỉ nghe Xung Thu Thủy miêu tả vẫn quá mơ hồ, y còn chưa hiểu nhiều về yêu quỷ.

Lão nông kia dẫn Sở Hưu vào trong thôn. Nơi này cực kỳ yên bình, phụ nữ trẻ em, nam nhân làm ruộng, ai thấy Sở Hưu cũng mỉm cười nhiệt tình. Nhiệt tình tới mức khiến người ta cảm thấy... quỷ dị!

Lão nông kia đưa Sở Hưu tới trước một gian nhà bằng cỏ tranh, hô to: “Bà lão ơi, có khách tới, mau rót nước.”

Một bà lão bưng bát nước tới, cười tủm tỉm đi đến trước mặt Sở Hưu, đưa cho y rồi nói: “Quý khách, đây là nước giếng mà làng chúng ta tự đào, rất ngọt, ngài nếm thử.”

Sở Hưu xem xét chén nước, trong đó không phải nước mà là một chất lỏng đục ngầu khô vàng, tỏa ra mùi xác thối. Thậm chí trong đó còn có một ngón tay đã biến thành màu đen, đeo một cái nhẫn viết hai chữ Phạn văn. Tình cờ lại là chữ mà Sở Hưu biết, Shiva!

Sở Hưu nhíu mày, thế này là sao? Không biết bao nhiêu năm trước có người của Phạm Giáo Shiva Điện vẫn lạc tại đây?

Đương nhiên Sở Hưu sẽ không uống cái này, y chỉ lạnh lùng nhìn bà lão kia.

Thấy Sở Hưu không uống, bà lão vẫn cười tủm tỉm nói: “Sao quý khách không uống, vậy ta tự tới đút cho quý khách nhé.”

Nói đoạn, không ngờ bà lão lại đưa cái bát bẩn thỉu kia về phía miệng Sở Hưu.

“Muốn chết à!”

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng, một luồng cương khí lướt qua, chém đứt đầu bà lão.

Nhưng quỷ dị là thi thể kia lại không chảy ra chút máu nào, cái đầu rơi xuống đất vẫn mỉm cười nói: “Quý khách làm vậy là sao? Không ưa vì chúng ta bẩn quá à?”

Nụ cười vẫn là nụ cười đó, nhưng cảnh tượng lại khiến người ta rùng mình.

Lão nông kia nhìn Sở Hưu nói: “Chúng ta đang chiêu đãi quý khách, nhưng quý khách lại ra tay giết người, như vậy là quý khách không đúng rồi.”

"Giả thần giả quỷ!"

Cương khí đột nhiên bộc phát quanh người Sở Hưu, trực tiếp khuấy tan cả bà lão, lão nông lẫn gian nhà tranh.

Nhưng một khắc sau, tất cả các thôn dân đã vây quanh Sở Hưu, gương mặt đều mỉm cười quỷ dị, tay cầm một bát thi thủy, đi về phía Sở Hưu.

“Quý khách uống một bát nước đi.”

"Uống một bát nước đi."

"Một bát nước đi."

Âm thanh như ma âm vang vọng vào tai Sở Hưu, trực tiếp gieo tận đáy lòng y, khiến tâm cảnh của y đột nhiên cảm thấy bực bội.

“Tất cả chết hết đi!”

Chấn động Thần Vực đột ngột bộc phát tới mức lớn nhất, xoắn tan tất cả mọi người.

Cảm giác này cực kỳ chân thật, máu tươi bắn ra bốc hơi, sinh cơ tiêu tán, cứ như chỉ chớp mắt mà Sở Hưu đã giết vài trăm thôn dân yếu ớt vô tội.

Tất cả thôn dân đều bị Sở Hưu giết chết, nhưng một khắc sau, ngay lúc Sở Hưu còn chưa kịp phản ứng, y lại xuất hiện trước cửa thôn. Lão nông kia lại mỉm cười hiền hòa với y: “Vị khách này đi đường tới đây, chẳng bằng vào thôn nghỉ chân một chút đi? Trời cũng dần tối rồi, đi lại trong đêm không an toàn đâu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận