Côn Luân Ma Chủ

Chương 1854: Đại thế đại tranh bắt đầu 1

Trong Lăng Tiêu Tông, ba cường giả Võ Tiên như Phương Ứng Long đều đang tu hành.

Sau khi trở về từ đại điển khai tông lập phái của Côn Luân Ma Giáo, bọn họ vẫn luôn khổ tu.

Thật ra Côn Luân Ma Giáo thành lập cũng không ảnh hưởng gì tới Lăng Tiêu Tông, ngược lại còn có lợi.

Thực lực của Sở Hưu càng mạnh, y ở khu vực Nam Man càng trở thành bia ngắm, thu hút càng nhiều mục tiêu, tranh thủ được thêm thời gian cho Lăng Tiêu Tông bọn họ.

Bây giờ đám người Phương Ứng Long khổ tu cấp bách như vậy là vì bọn họ

Tuy Phương Ứng Long là Võ Tiên bát trọng thiên chỉ cách đỉnh phong của cảnh giới Võ Tiên là cửu trọng thiên có một chút, nhưng thật sự giao chiến lại là cách biệt một trời một vực.

Hắn chỉ hy vọng trước khi đại thế đại tranh diễn ra mình có thể tiến thêm một bước, như vậy mới có thể bảo vệ truyền thừa của Lăng Tiêu Tông, tranh phong với ba vực còn lại.

Nhưng ngay lúc này có đệ tử gõ cửa mật thất bế quan của bọn họ.

Phương Ứng Long mở cửa, hơi bất mãn nói: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Thời gian này cố gắng đừng tới quấy rầy chúng ta, bên ngoài xảy ra chuyện gì à?”

Đệ tử kia vẻ mặt kinh hãi nói: “Tông chủ, Thiên Hạ Kiếm Tông đánh tới cửa rồi!”

Phương Ứng Long sửng sốt, sau đó vội vàng hỏi: “Côn Luân Ma Giáo đâu? Bọn chúng đã giao thủ với Côn Luân Ma Giáo rồi à?”

Phương Ứng Long theo bản năng cho rằng Thiên Hạ Kiếm Tông tấn công theo phía Nam Man, cho nên đã giao thủ với Côn Luân Ma Giáo.

Đệ tử kia lắc đầu liên tục nói: “Tông chủ, vốn không dính dáng gì tới Côn Luân Ma Giáo, không biết Thiên Hạ Kiếm Tông dùng phương pháp gì mà trực tiếp vòng qua Côn Luân Ma Giáo, xuất hiện bên trong Đông Vực chúng ta, đã tới gần Lăng Tiêu Thành!”

“Cái gì? Ngươi có chắc là Thiên Hạ Kiếm Tông không?” Phương Ứng Long sắc mặt kinh hãi.

Đệ tử kia gật đầu liên tục nói: “Đúng là Thiên Hạ Kiếm Tông! Nhưng chỉ là cao thủ của Thiên Hạ Kiếm Tông chứ không phát hiện đệ tử khác, tổng cộng chỉ không tới trăm người.”

Phương Ứng Long đột nhiên thở dài một tiếng.

Hắn nghĩ sai.

Thật ra đại thế đại tranh đã bắt đầu từ lâu rồi.

...

Bên ngoài Lăng Tiêu Tông, tất cả đệ tử canh gác bên ngoài đều được rút về Lăng Tiêu Thành, hào quang trận pháp đã bao phủ toàn bộ Lăng Tiêu Thành.

Võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông sau khi tới Hàn Giang Thành là dùng tốc độ nhanh nhất đạp gió đạp mây đi tới, rốt cuộc sau mấy ngày cũng chạy tới Lăng Tiêu Thành.

Tuy trên đường đi khó tránh khỏi bị các võ giả Lăng Tiêu Tông dọc đường phát hiện, nhưng cũng không sao, chỉ mấy ngày chắc Lăng Tiêu Tông không thể bố trí được nhiều.

Nhìn Lăng Tiêu Thành nguy nga hùng vĩ trước mặt, La Sơn bỗng nhiên nói: “Đã hơn trăm năm rồi ta không tới Đông Vực.”

Thịnh Cửu Uyên nói: “Xem ra La tông chủ đã sớm có tự tin, một ngày nào đó sẽ bắt được Đông Vực, đến lúc đó đó sẽ là đồ của mình, có muốn ngắm nghía thế nào cũng được.”

La Sơn lão tổ Doanh gia nói: “Không phải, là vì ta lười ra ngoài.”

Thịnh Cửu Uyên lập tức ngạc nhiên, không ngờ La Sơn lại trả lời như vậy.

La Sơn thở dài u oán rồi nói: “Kiếm khách sắc bén, khi còn trẻ ta cũng vậy, một kiếm trên tay, không gì phải sợ.

Bây giờ ta đã già, phải lo nghĩ nhiều chuyện, nhuệ khí cũng ít đi nhiều.

Đông Vực là chấp niệm của Thiên Hạ Kiếm Tông, từ trận chiến năm trăm năm trước, thực lực Đông Vực đã suy yếu rất nhiều, sư phụ ta vẫn luôn muốn tấn công Đông Vực, để cho Thiên Hạ Kiếm Tông vắt ngang hai vực.

Đây là chấp niệm của Thiên Hạ Kiếm Tông, cũng là chấp niệm của người, nhưng thật ra không phải chấp niệm của ta.

Không ngờ đại thế đại tranh lại đến, ta không bắt kịp trận chiến năm trăm năm trước, năm trăm năm sau là thịnh thế hay loạn thế, có lẽ ta cũng không theo kịp.

Việc ta có thể làm được chỉ là gây dựng căn cơ tốt nhất cho Thiên Hạ Kiếm Tông trong đại thế đại tranh này.

Thịnh huynh, chi phái của ngươi đời đời tương giao với Thiên Hạ Kiếm Tông, vạn nhất Thiên Hạ Kiếm Tông xảy ra chuyện, còn phải làm phiền ngươi bảo vệ một phần hương hỏa cho Thiên Hạ Kiếm Tông ta.”

Trước khi đại chiến bắt đầu, thật ra La Sơn nói những lời này rất ảnh hưởng tới sĩ khí, cũng có điềm xấu.

Nhưng hắn vẫn nói rất tự nhiên, đương nhiên cũng chỉ có mình Thịnh Cửu Uyên nghe thấy.

Bên này hai người còn đang trò chuyện, thần mang đã bùng lên trên Lăng Tiêu Thành, trong trận pháp một cánh cửa mở ra, Phương Ứng Long, Tần Bách Nguyên và Lệnh Hồ Tiên Sơn, ba người đồng thời xuất hiện.

Phương Ứng Long sắc mặt âm trầm nói: “Ta thật sự không ngờ Thiên Hạ Kiếm Tông các ngươi lại có bản lĩnh vòng qua khu vực Nam Man, tấn công trực tiếp vào trong Lăng Tiêu Tông ta.

Tuy các tông môn Nam Vực các ngươi có ý đồ với Đông Vực của chúng ta đã lâu, nhưng lần này các ngươi hành động vội vàng như vậy, không sợ có đến mà không có về ư?

Lăng Tiêu Thành ta không phải dễ công phá như vậy đâu, một khi Côn Luân Ma Giáo, Hoàng Thiên Các, Hàn Giang Thành nhận được tin, bọn họ sẽ không ngồi nhìn Lăng Tiêu Tông ta bị tấn công đâu!”

La Sơn lắc đầu, nói với Tần Bách Nguyên: “Tần huynh, hơn trăm năm trước chúng ta có quan hệ nhiều nhất, chắc ngươi cũng biết tính cách của ta.

Nếu không chắc chắn trăm phần trăm, ngươi nghĩ ta có ra tay không? Vị tông chủ của các ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi.”

Gương mặt Phương Ứng Long lộ vẻ giận dữ, Tần Bách Nguyên ở bên cạnh kéo hắn lại, trầm giọng nói: “Đúng là chuyện này có gì đó không đúng, chỉ có người của Thiên Hạ Kiếm Tông, không thấy Chiến Võ Thần Tông và Đại Thiên Môn đâu.”

Đều là thế lực Nam Vực, một khi Thiên Hạ Kiếm Tông quyết định tấn công Đông Vực, Chiến Võ Thần Tông và Đại Thiên Môn không có lý do vắng mặt.

Kết quả hiện tại hai tông môn này không thấy bóng dáng đâu, vậy bọn họ đi hướng nào, cũng có thể tưởng tượng ra được.

La Sơn khẽ lắc đầu nói: “Được rồi, đã tới thời điểm này, ta cũng không lừa gạt các ngươi.

Trận chiến này là Thiên Hạ Kiếm Tông ta trong tình thế bắt buộc, cũng có chuẩn bị vẹn toàn.

Chiến Võ Thần Tông và Đại Thiên Môn đã tới Hoàng Thiên Các, bây giờ chính họ còn không để ý được tới bên các ngươi.

Còn Côn Luân Ma Giáo, Sở Hưu đắc tội với quá nhiều người, sẽ tự có người tới giải quyết hắn.

Về phần Hàn Giang Thành ư, hắn chính là người sẽ tới giải quyết Sở Hưu.

Nếu không có nội ứng, làm sao chúng ta có thể đột ngột xuất hiện trong Đông Vực?”

Sắc mặt Phương Ứng Long lập tức trầm xuống.

Nếu biết sớm như vậy, lúc trước hắn nên trực tiếp giết chết Diệp Duy Không, như vậy hiện tại đã chẳng có chuyện hắn bán toàn bộ Đông Vực!

La Sơn tiếp tục nói: “Tứ đại tông môn ở Đông Vực các ngươi, một làm phản đầu hàng, ba bị bao vây, cần gì phải kiên trì nữa?

Nếu Lăng Tiêu Tông chịu hàng, tự phong ấn tu vi, năm mươi năm sau ta sẽ trả tự do cho các ngươi.”

Phương Ứng Long giận quá hóa cười nói: “La Sơn, Thiên Hạ Kiếm Tông của ngươi chỉ dẫn theo chút người như vậy mà định tấn công Lăng Tiêu Tông ta ư? Ngươi thật sự cho rằng ngươi thắng chắc rồi à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận