Côn Luân Ma Chủ

Chương 953: Phong vân khuấy động



Lão đạo sĩ này chính là chưởng giáo chân nhân của Chân Vũ Giáo hiện tại, Huyền Thần Chân Nhân - Lục Trường Lưu.

Từ sau khi Ninh Huyền Cơ chết, Chân Vũ Giáo không có ai tài hoa tuyệt thế, kể cả Lục Trường Lưu cũng vậy. Mặc dù hắn đứng hạng sáu trên Phong Vân Bảng, có điều thứ hạng này là do hắn từ từ bước từng bước một kiếm được, chiến tích trước nay không có gì quá nổi bật.

Điểm đáng nói duy nhất là những đệ tử Chân Vũ Giáo khác đều được thu nhận vào Chân Vũ Giáo tu hành từ khi còn nhỏ, chỉ có hắn hơn hai mươi tuổi mới bắt đầu tập võ.

Trước tuổi hai mươi Lục Trường Lưu chỉ là một thư sinh bình thường, rất yêu thích Đạo môn, là khách tới thắp hương tại Chân Vũ Giáo. Hắn bị tình vây khốn, trong lúc nóng giận gia nhập ngoại môn Chân Vũ Giáo bắt đầu tu đạo.

Ngoại môn của Chân Vũ Giáo chỉ tu đạo không luyện võ, chỉ bồi dưỡng đạo sĩ bình thường.

Nhưng lý giải của Lục Trường Lưu đối với kinh sách Đạo gia lại kinh động tới các vị đại nhân trong nội môn Chân Vũ Giáo, cho nên mới phá lệ thăng hắn lên làm đệ tử nội môn, bắt đầu dạy hắn luyện võ.

Chỉ có điều Lục Trường Lưu không vì vậy mà cất tiếng hót khiến người ta kinh ngạc, ngược lại bước từng bước một lên tới vị trí ngày hôm nay.

Lúc trẻ tuổi hắn không bước lên Long Hổ Bảng, trung niên cũng không xuất hiện trên Phong Vân Bảng.

Mãi tới khi bản thân bước lên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, đồng thời chưởng môn cùng các võ giả đời trước đều đã quy khư, Lục Trường Lưu mới trở thành chưởng giáo, khi đó hắn cũng đã già.

Hạng sáu Phong Vân Bảng ngoại trừ vì bản thân hắn có thực lực Chân Hỏa Luyện Thần, mấy lần xuất thủ cũng đều thắng, một phần khác là vì hắn là chưởng giáo Chân Vũ Giáo. Bản thân vị trí này cũng đại biểu cho năng lực khuấy động phong vân trên giang hồ.

Đại đa số võ giả Chân Vũ Giáo nơi này đều không muốn Lục Trường Lưu xuất thủ.

Chân Vũ Giáo đã xuất thủ một lần, hôm nay Chân Vũ Giáo bọn họ không còn cường giả chí cường trên Chí Tôn Bảng trấn thủ. Trời sập xuống thì kẻ cao nhất chống, năm trăm năm trước Chân Vũ Giáo bọn họ cao nhất, giờ đã chẳng tới phiên bọn họ.

Lục Trường Lưu thở dài một cái nói: “Ngày trước khi sư tổ còn sống, người cũng không biết rốt cuộc mình có thắng được Độc Cô Duy Ngã hay không, nhưng người vẫn ra tay.

Hôm nay Chân Vũ Giáo ta không nắm chắc, rút lui. Tông môn người khác cũng không nắm chắc, cũng rút lui. Lui tới lui lại, vậy thật sự không còn ai ra tay nữa.

Trời sập xuống thì kẻ cao nhất chống, nhưng nếu kẻ cao hơn đều chọn cách cúi đầu, vậy có cao hơn nữa cũng vô dụng.

Lần này Chân Vũ Giáo ta nhất định phải ra tay. Rút lui, ngươi hay ta đều có sơ hở trong lòng, cũng là mất mặt của sư tổ.

Không cần khuyên nữa, dẫu sao ta cũng sẽ đi. Ta sẽ cầm phát trần mà tổ sư lưu lại. Yên tâm, lão đạo ta còn chưa sống đủ, sẽ không đi chịu chết đâu!”

Mặc dù hiện tại Thiên Sư Phủ đã thay thế Chân Vũ Giáo trở thành người đứng đầu Đạo môn, có điều trong Chân Vũ Giáo vẫn lưu lại không ít căn cơ tích lũy.

Lục Trường Lưu nói tới phất trần chính là thứ Ninh Huyền Cơ lưu lại năm xưa, bên trên còn có ấn ký võ đạo của riêng Ninh Huyền Cơ.

Phất trần này không phải thần binh, sau khi Ninh Huyền Cơ mất tích khí linh cũng đã tiêu tán.

Nhưng chỉ cần ấn ký võ đạo trong đó có tác dụng, uy lực còn mạnh mẽ hơn thần binh.

Thấy Lục Trường Lưu đã quyết, mọi người ở đây cũng lắc đầu, không tiếp tục khuyên nhủ nữa.

Lục Trường Lưu tính tình hiền lành, bình thường xử lý những sự vụ của Chân Vũ Giáo cũng không hề nôn nóng. Nhưng mọi người ở đây đều biết, hễ là chuyện Lục Trường Lưu đã quyết định, người khác có khuyên can thế nào cũng vô dụng.

Ngay lúc Lục Trường Lưu đưa ra quyết định, ở phía đối diện Chân Vũ Giáo theo hướng đông tây, Kiếm Vương Thành ở đất Tây Cực cũng đã quyết định.

Có điều khác với Chân Vũ Giáo miễn cưỡng, Kiếm Vương Thành lại chủ động quyết định muốn xuất thủ.

Lúc này trong đại điện Kiếm Vương Thành, ba vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Kiếm Vương Thành đều có mặt.

Một trong đó chính là người từng xuất thủ trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma ngày trước, Kiếm Nam Vương - Độc Cô Ly.

Một là người trung niên thân mặc hoa phục cẩm tú, khí thế bất phàm, chính là thành chủ Kiếm Vương Thành, hạng tư trên Phong Vân Bảng, Thông Thiên Kiếm - Thẩm Thiên Vương.

Nghe nói trước đây Thẩm Thiên Vương tên là Thẩm Thiên, có điều sau này hắn trở thành thành chủ Kiếm Vương Thành, được người người gọi là Thông Thiên Kiếm Vương - Thẩm Thiên. Nhưng cuối cùng không biết gọi thế nào mà lại thành Thẩm Thiên Vương. Có điều như vậy dường như càng có khí thế, Thẩm Thiên Vương cũng không để ý, sau lại thành tên của hắn.

Người cuối cùng dáng vẻ cũng tầm trung niên, người mặc áo đen, gương mặt lạnh lẽo. Điểm kỳ dị nhất là đôi mắt của hắn phủ một màu đen kịt, quanh người tỏa ra tử ý nhàn nhạt. Dáng vẻ người này không giống võ giả Chính đạo, ngược lại giống người trong Ma đạo.

Người này không mấy danh tiếng trên giang hồ, nhưng hơn hai mươi năm trước cũng là cao thủ Kiếm Vương Thành danh chấn giang hồ, chính là đường chủ Hình Kiếm Đường, tên là Mạnh Dương Hà.

Lúc trước Mạnh Dương Hà cũng đứng khoảng hạng ba mươi trên Phong Vân Bảng, không quá cao nhưng cũng chẳng hề thấp. Hắn còn từng được cho là đệ tử kiệt xuất trong thế hệ đó của Kiếm Vương Thành, cũng là võ giả có hy vọng bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhất.

Thế nhưng ai mươi năm trước, Mạnh Dương Hà lại đột nhiên biến mất không rõ tung tích, truyền chức vị đường chủ cho Bạch Tiềm chỉ vừa đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo, thậm chí tu vi còn chưa củng cố vững chắc.

Hơn hai mươi năm không hề lộ diện, Phong Vân Bảng đã sớm xóa tên hắn đi, tất cả mọi người còn nghi ngờ Mạnh Dương Hà đã gặp bất trắc gì đó.

Mà thực tế quả thật là vậy.

Hơn hai mươi năm trước, Mạnh Dương Hà tình cờ tìm được một thanh kiếm do trời đất sinh thành ở vùng đất Cực Âm. Hắn muốn tế luyện thanh kiếm này nhưng xảy ra vấn đề khiến bản thân sa vào khí âm ma vô biên, không cách nào thoát thân, cho dù có Thẩm Thiên Vương cùng Độc Cô Ly giúp đỡ cũng không được.

Hai mươi năm gần đây, Mạnh Dương Hà dùng hết mọi lực lượng mới luyện hóa được thanh kiếm Cực Âm kia, bản thân cũng bị cực âm ma khí nhập thể, thành ra người không ra người quỷ không ra quỷ. Mặc dù hắn đã đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng trong chuyện này rốt cuộc phải trả giá bao nhiêu, chỉ chính hắn mới biết.

Thẩm Thiên Vương nhìn sang hướng Tây Sở, trầm giọng nói: “Dạ Thiều Nam thật can đảm, thật bá đạo!

Hắn bày chiến trận lớn như vậy, không coi cường giả trên giang hồ ra gì, Kiếm Vương Thành chúng ta làm sao lại vắng mặt cho được?”

Độc Cô Ly cau mày nói: “Dạ Thiều Nam đã rất kinh khủng, ngươi cũng thấy lực lượng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền rồi đấy, không dễ đối phó đâu.”

Thẩm Thiên Vương trầm giọng nói: “Đương nhiên ta biết cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền khó đối phó rồi, ta cũng không hy vọng chỉ bằng chúng ta mà đối địch được với Dạ Thiều Nam.

Dương Hà, hôm nay ngươi đã luyện hóa thanh kiếm Cực Âm kia, bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, vừa vặn có thể liên hủ với Độc Cô sư bá và ta. Ba người chúng ta cùng phát động Nhân Vương Kiếm, cho dù gặp cường giả Thiên Địa Thông Huyền cũng có lực đánh một trận!

Vị trí đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái thuộc về ai, cũng nên quyết định rồi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận