Côn Luân Ma Chủ

Chương 1899: Bình định Bắc Yên 1

Sở Hưu nói tới quy củ của Bắc Yên hay quy củ của bản thân Sở Hưu, lập tức khiến mọi người ở đây xôn xao, tất cả mọi người đều lộ vẻ bất mãn.

Quy củ này của Sở Hưu còn sâu hơn cả Đại La Thiên.

Cho dù là các tông môn đỉnh cấp ở Đại La Thiên cũng không cai quản rộng như vậy.

Lúc này có một Võ Tiên đứng ra trầm giọng nói: “Sở giáo chủ, thực lực của Côn Luân Ma Giáo ngươi rất mạnh, nhưng chúng ta không phải tông môn phụ thuộc của ngươi, ngươi làm vậy có phải quá đáng không?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta không bảo chư vị đi làm tông môn phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo, tông môn phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo không phải chỉ trả giá một chút như vậy đâu.

Bảo các ngươi báo cáo địa chỉ tông môn là để ước lượng khoảng cách, tránh cho hai tông môn cách nhau quá gần, dễ xảy ra xung đột.

Bảo các ngươi báo cáo đệ tử là để tránh cho sau này có đệ tử nào tâm địa bành trướng chọc phải tai vạ gì, sau đó có thể tùy tiện tìm được tông môn của hắn.

Bắc Yên là phạm vi thế lực mà Côn Luân Ma Giáo ta phát triển nhiều năm, chư vị muốn đến cũng được, nhưng phải tuân thủ quy củ, quy củ của Bắc Yên, quy củ của Sở Hưu ta.

Còn ta, rất căm ghét kẻ không tuân thủ quy củ!”

Những lời này của Sở Hưu tương đương với uy hiếp, chỉ thiếu điều chỉ thẳng vào mặt bọn chúng nói không tuân theo quy củ thì cút ngay cho ta.

Ánh mắt mọi người ở đây đều lộ vẻ giận dữ.

Người chấp chưởng các môn phái khác đương nhiên không dám khiêu chiến với Sở Hưu, nhưng ba vị Cổ Tôn kia đều là Võ Tiên, có bao giờ bị đối xử như vậy?

Đúng lúc này, một giọng nói lại đột nhiên vang lên bên ngoài.

“Sở giáo chủ uy phong quá nhỉ, đúng là bá đạo!

Ngày trước Đạo Tôn còn không dám nói Tam Thanh Điện có thể thiết lập quy củ ở Bắc Vực, hôm nay Sở giáo chủ vừa mở miệng đã đưa toàn bộ Bắc Yên vào phạm vi thế lực của mình?”

Phương Đạo Trần và Xích Hà Tôn Giả từ bên ngoài đi vào, người canh gác và trận pháp của Bắc Yên không hề có tác dụng gì, vì Sở Hưu đã bảo bọn họ rút lui trước.

Đối mặt với cường giả cảnh giới Võ Tiên, chút trận pháp này của Bắc Yên có cũng bằng không, người canh gác cũng chỉ là chịu chết.

“Phương Đạo Trần, đây là chuyện của Bắc Yên, ngươi tới đây xen vào làm gì?”

Khóe miệng Phương Đạo Trần nở nụ cười lạnh nhạt, lắc đầu nói: “Không, đây không phải chuyện riêng của Bắc Yên ngươi mà còn là chuyện của giới Cổ Tôn ta.

Sở Hưu, khi đó ngươi lừa gạt toàn bộ Đại La Thiên, lấy danh hiệu Cổ Tôn ra lừa bịp. Bây giờ thực lực của ngươi đủ mạnh rồi nên định từ bỏ danh hiệu Cổ Tôn hay sao?

Nhưng ngươi từ bỏ chứ ta thì không!

Hôm nay Mạnh viện trưởng không có mặt, không có nghĩa là giới Cổ Tôn ta không có người dẫn đầu, kẻ khác có thể tùy ý ức hiếp!”

Những lời này của Phương Đạo Trần hiên ngang lẫm liệt, khiến ba Cổ Tôn ở đây đều cảm động.

Tuy bọn họ cũng biết lúc này Phương Đạo Trần chủ động xuất hiện, lên tiếng giúp bọn họ, thật ra cũng là để lôi kéo bọn họ gia nhập Tinh Hà Võ Viện.

Nhưng dù sao người ta cũng đứng về phía mình.

Hơn nữa tuy giới Cổ Tôn có chung cách gọi, nhưng thật ra chỉ là một liên minh rất lỏng lẻo, thậm chí lỏng lẻo tới mức chỉ gặp nhau mỗi khi tổ chức đại hội Cổ Tôn.

Trước đó Nguyên Thần Tôn làm người dẫn đầu giới Cổ Tôn, tuy rất ít khi nhúng tay vào việc riêng của mọi người, nhưng cũng không như Phương Đạo Trần, trực tiếp ra mặt hỗ trợ. Cho nên hôm nay Phương Đạo Trần ra mặt thật sự nhận được không ít hảo cảm của bọn họ.

Sở Hưu nhìn sang phía Phương Đạo Trần, cười lạnh nói: “Tam Thanh Điện không thiết lập quy củ ở Bắc Vực là vì Đạo Tôn không cần, còn bây giờ ta cần!

Ngươi tưởng Tinh Hà Võ Viện của ngươi có thể diện lắm à? Ngươi tưởng người cầm đầu giới Cổ Tôn thì uy phong lắm sao?

Lúc trước Mạnh Tinh Hà tự tới Đông Vực muốn giết ta mà không được, hôm nay tâm phúc của Mạnh Tinh Hà là Phương Đạo Trần ngươi lại chạy tới Bắc Yên, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?”

Sau khi quát lên chữ cuối cùng, quanh người Sở Hưu đã tràn ngập sát ý, căn bản không cho Phương Đạo Trần cơ hội trả lời, Phá Trận Tử trong tay đã trực tiếp rời vỏ, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chém ra, phong mang vô hình lập tức đánh về phía Phương Đạo Trần.

Phương Đạo Trần ngạc nhiên, giơ tay kết đạo ấn, từng luồng đạo uẩn lưu chuyển xung quanh, không ngờ lại tạo thành một trận bàn hình bát quái xung quanh hắn.

lực lượng của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm biến mất vào quy tắc hư vô, võ giả cùng cấp có rất ít người phát hiện ra dấu vết của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm.

Nhưng lực lượng của Phương Đạo Trần lại sở trường về tinh xảo, am hiểu dùng nhỏ thắng lớn.

Bát quái trong trận bàn lưu chuyển, dùng nội lực diễn hóa trận pháp, không ngờ lại tính trước được vị trí của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, lực lượng lập tức hội tụ, trực tiếp ngăn cản trước khi Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm tới người. Chỉ trong chớp mắt, cương khí đạo văn tứ tán.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, thân hình Sở Hưu lại như dịch chuyển tức thời, tốc độ gần như vượt qua không gian, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Phương Đạo Trần, mang theo lực lượng cực mạnh, trực tiếp đấm hắn bay ra khỏi đại điện.

Ba vị Cổ Tôn và Xích Hà Thần Tông thấy Sở Hưu nói động thủ là động thủ, bốn người lập tức đứng dậy, nhưng lại bị Trần Thanh Đế, Ngụy Thư Nhai và Phương Bạch Độ, Hứa Thiên Nhai ngăn cản.

Trần Thanh Đế cười lạnh nói: “Nơi này không có chuyện của các ngươi, ngoan ngoãn chờ ở đây cho ta. Sau khi Sở giáo chủ giải quyết xong con ruồi kia mới nói tới chuyện của các ngươi!”

Trong số những người ở đây ngoài Xích Hà Tôn Giả ra, còn lại đều không định trở mặt với Sở Hưu, nghe vậy cũng ngoan ngoãn ở lại tại chỗ.

Còn lúc này bên ngoài cung điện, Phương Đạo Trần bị Sở Hưu đánh ra ngoài điện, gương mặt đầy kinh ngạc.

Thực lực của Phương Đạo Trần không yếu, có tu vi Võ Tiên thất trọng thiên, chính vì vậy hắn mới cảm nhận được lực lượng nội tình của Sở Hưu cường đại tới không thể tưởng tượng nổi.

Quan trọng nhất là, Sở Hưu bước vào ngũ trọng thiên từ bao giờ?

Còn chưa kịp phản ứng lại, Sở Hưu đã trực tiếp vung tay, Lục Đạo Sa Bà Chúng Diệu Hoa Luân được thi triển. Giữa không trung vòng xoay Lục Đạo Luân Hồi không ngừng luân chuyển, sáu loại lực lượng liên tiếp đánh ra, không ngừng ăn mòn lực lượng bản nguyên của hắn.

Phương Đạo Trần múa thanh phất trần trong tay, đạo uẩn tối tăm mù mịt lưu chuyển, lực lượng quy tắc xung quanh được đạo uẩn bện thành một đại trận, đối phó với Lục Đạo Sa Bà Chúng Diệu Hoa Luân.

“Dung nhập đạo về trận pháp vào lực lượng quy tắc, rất sáng tạo.”

Phương Đạo Trần này là võ giả sáng tạo hiếm thấy trong số những người Sở Hưu từng gặp.

Công pháp của đa số mọi người đều nhắm vào cái lớn, chỉ thẳng vào bản nguyên đại đạo.

Còn công pháp của đối phương lại sở trường về cái nhỏ, chuyên ra tay ở những điểm nhỏ nhất của lực lượng.

Điều này dẫn tới lực lượng nội tình của đối phương có thể không mạnh, nhưng khả năng khống chế lực lượng vượt xa võ giả cùng cấp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận