Côn Luân Ma Chủ

Chương 1234: Giết người thì đền mạng 2

Thấy Hư Ngôn có vẻ không ngăn nổi, hai vị lão tăng bối phận chữ Tịnh không hề do dự, lập tức xuất thủ.

Bọn họ đều là người sắp chết, tuổi thọ gần hết. Bọn họ đều cảm thấy đời này còn có thể cống hiến cho tông môn lần cuối cùng đã là có lời rồi, đương nhiên không quan tâm chuyện vây công có ảnh hưởng tới thanh danh hay không.

Một lão tăng điều động phật quang quanh người ngưng tụ thành từng phù văn lượn vòng, tiếp đó hắn lần lượt điểm ra, phù văn phật quang này trực tiếp hóa thành trận pháp bao phủ lấy Sở Hưu.

Lúc này nếu có người từ trên nhìn xuống sẽ phát hiện trận pháp đó rất giống một đóa Phật liên, không ngừng nở rộ. Còn Sở Hưu ở chính giữa đóa Phật liên, bị phật quang vô tận kiềm chế.

Một lão tăng khác được bao phủ trong phật quang cực hạn, hắn niệm phật hiệu nhưng không phải A Di Đà Phật mà là Nam Mô Kim Cương Bất Hoại Phật.

Phật quang vàng kim như nhuộm kín toàn thân hắn, biến hắn thành một phật đà màu vàng. Tiếp đó hắn xuất chưởng đánh xuống, nhưng nơi thế chưởng đi qua ngay cả thiên địa nguyên khí cũng vỡ vụn. Chỉ một chưởng đơn giản nhưng ẩn chứa lực lượng phật quang cực hạn.

Mấy lão hòa thượng Đại Quang Minh Tự, hễ sống được tới cuối cùng, hầu như ai cũng có tài năng, ai cũng có thủ đoạn hùng mạnh.

Nhưng Sở Hưu thấy cảnh này lại chỉ hừ lạnh một tiếng: “Tưởng phật quang là trấn áp được tà ma chắc? E là các ngươi tu Phật cả đời nhưng bản thân các ngươi cũng không biết thế nào là Phật!”

Sau khi Sở Hưu dứt lời, không ngờ trên người y cũng tỏa ra một luồng phật quang lóng lánh mỹ lệ.

Trong luồng phật quang rực rỡ đó, Đại Nhật Như Lai hàng thế, pháp tướng trang nghiêm, chắp tay hành lễ. Phật diễm vô tận nở rộ, chớp mắt đã xung kích khiến trận pháp phật liên kia vỡ nát.

Nhưng một khắc sau, pháp tướng Đại Nhật Như Lai của Sở Hưu lại xảy ra biến hóa kỳ dị.

Pháp tướng uy nghiêm trở thành phẫn nộ quỷ dị, một điểm đen hiện lên giữa mi tâm Đại Nhật Như Lai.

Điểm đen đó lan ra như mực nước, chỉ một khắc sau Đại Nhật Như Lai đã biến thành Đại Hắc Thiên Ma Thần, toàn thân tỏa ra ngọn lửa diệt thế!

Quang minh tới cực điểm chính là hắc ám, Đại Nhật Như Lai chính là Đại Ám Hắc Thiên!

Một chưởng đánh ra, thế chưởng mang theo lực lượng tịch diệt vô tận trực tiếp quất bay lão tăng tỏa ra phật quang.

Lực lượng tịch diệt bá đạo tới cực điểm không ngừng ăn mòn phật quang. Quanh người lão tăng kia, phật quang bắt đầu vỡ vụn, như lớp áo giáp rơi xuống mặt đất, thậm chí khiến mặt đất bị ăn mòn thành một hố to.

Sở Hưu bước lên trước một bước, lạnh lùng nói: “Phật? Trên địa bàn của bản tọa thì Phật cũng phải tuân thủ quy củ!

Hư Ngôn, từ khi bước vào Yên Kinh Thành, ngươi phải biết sẽ có ngày này!”

Hư Ngôn sắc mặt xám xịt, đang định phối hợp với hai vị lão tăng bối phận chữ Tịnh cùng ra tay. Nhưng đúng lúc này phương xa có một khí tức yếu ớt truyền đến, Sở Hưu và Hư Ngôn cùng quay sang nhìn theo hướng đó, cùng cau mày.

Là Tịch Vân Tử của Thuần Dương Đạo Môn.

Đối phương chỉ đứng xa xa quan sát, không đến gần. Sau khi phát hiện ánh mắt của Sở Hưu và Hư Ngôn nhìn lại, Tịch Vân Tử còn khua tay với hai người bọn họ, ra hiệu các ngươi không cần để ý tới ta, cứ tiếp tục đi.

Thấy cảnh này, Hư Ngôn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dẫn người bỏ đi.

Ánh mắt Sở Hưu cũng lấp lóe sắc thái âm trầm bất định, không tiếp tục gây sự với Đại Quang Minh Tự.

Ba nhánh Đạo Phật Ma tụ tập lại một chỗ, vấn đề lớn nhất chính là hai bên nào khai chiến trước thì bên cuối cùng sẽ được hưởng lợi.

Cho nên khi thấy Tịch Vân Tử, Hư Ngôn trực tiếp bỏ đi.

Đệ tử Vương gia kia đã bị giết, mình có ra tay nữa cũng chỉ để trút giận, chẳng có tác dụng gì khác.

Bên phía Sở Hưu cũng vậy, trên người y còn cả đống phiền toái, làm gì có thời gian rảnh rỗi ăn thua đủ cùng đám người Đại Quang Minh Tự?

Chính vì có Thuần Dương Đạo Môn, tạm thời hai bên không thể giao chiến, đành thối lui một bước, cùng thu tay lại.

Thẩm Phi Ưng gây ra phiền toái lớn như vậy nên cũng khá thấp thỏm, không biết rốt cuộc hắn làm vậy có đúng hay không.

Sở Hưu trấn an Thẩm Phi Ưng, hắn ương ngạnh như vậy không làm mất mặt Trấn Võ Đường, có gì không đúng?

Nhưng dù sao chuyện này cũng là một phiền toái, có vẻ y phải thay đổi kế hoạch của bản thân một chút.

Trước đó Sở Hưu định giải quyết Hạng Xung rồi mới xử lý hai nhánh Đạo Phật.

Bây giờ bố cục bên phía Hạng Xung đã gần xong, chỉ chờ Hạng Long bỏ mạng.

Nhưng vấn đề là Hạng Long vẫn chống chọi ngoan cường, không ai biết lúc nào hắn mới tắt thở. Bây giờ Sở Hưu cũng không thể ám sát Hạng Long, cho nên hắn còn phải chờ tiếp.

Nhưng trong thời gian mình chờ đợi, hiển nhiên hai nhánh Đạo Phật cũng không dễ chơi, cho dù mình không trêu chọc bọn họ cũng sẽ có một số chuyện bất ngờ xảy ra. Đây mới là vấn đề khó giải quyết nhất.

Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Sở Hưu vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, kết quả không đợi y nghĩ ra biện pháp thích hợp, Trấn Võ Đường lại có mâu thuẫn với Thuần Dương Đạo Môn. Nguyên nhân lần này là vì mấy thế lực giang hồ ở Bắc Yên.

Trước đó Trấn Võ Đường thống lĩnh võ lâm Bắc Yên, hay nói là trấn áp cũng được.

Lợi ích là có thể khiến võ lâm Bắc Yên không thể tự tiện động đao động kiếm, giảm bớt đánh đấmh chém giết lẫn nhau.

Nhưng nhược điểm là tất cả những tông môn trong phạm vi quản lý của Trấn Võ Đường đều phải nộp tiền cung phụng Trấn Võ Đường.

Những thế lực giang hồ này đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy?

Phải biết triều đình Bắc Yên chỉ thu thuế của các thương nhân bình thường, cũng chỉ thu chút tiền thuế buôn bán. Còn việc trao đổi các loại tài nguyên tu luyện thì không phải nộp thuế. Sở Hưu nhà ngươi làm việc như vậy còn bá đạo hơn triều đình Bắc Yên.

Nhưng bá đạo thì bá đạo các, thực lực Trấn Võ Đường đặt ngay đó. Năm xưa trên đất Bắc Yên, Sở Hưu không chỉ một lần phá gia diệt môn, hung danh vẫn còn. Cho nên những thế lực võ lâm Bắc Yên có không cam lòng đến đâu đi nữa cũng không dám công khai nhảy ra gây chuyện.

Nhưng lần này Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự đến lại khiến bọn họ thấy cơ hội của mình sắp tới. Trong võ lâm Bắc Yên, Sở Hưu không còn nắm thế độc quyền nữa rồi!

Tuy Vương gia bị Côn Luân Ma Giáo diệt môn, nhưng cũng làm cho người khác thấy, ít nhất Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự dám khiêu chiến với Trấn Võ Đường trên đất Bắc Yên.

Cho nên không ít thế lực có đệ tử được Thuần Dương Đạo Môn lựa chọn đã cấu kết với nhau, đồng thời lên tiếng kháng cự lại võ giả Trấn Võ Đường tới thu tiền.

Hơn nữa bọn họ cũng rút kinh nghiệm từ chuyện Vương gia bị diệt môn, báo cho Thuần Dương Đạo Môn từ trước, trực tiếp giằng co với Trấn Võ Đường.

Sau khi Sở Hưu nhận được tin, ánh mắt y lóe lên sát khí bừng bừng.

Có một vài kẻ chỉ nhớ lúc ăn chứ không nhớ lúc chịu đòn. Cho dù mấy năm trước hắn vừa bước vào Bắc Yên, chém giết khiến đầu rơi máu chảy, nhưng đám người này vẫn vì chút lợi ích cỏn con mà khiêu khích và tính kế với hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận