Côn Luân Ma Chủ

Chương 1572: Giang hồ là một vòng tròn 1

Tại nơi tiếp giáp giữa Lăng La Quận và Hàn Giang Thành, Diệp Duy Không mặc cửu long bào màu hắc kim, áo choàng lay động theo làn gió. Vài chục võ giả Hàn Giang Thành đứng sau lưng hắn, chỉ có mình Kỳ Vô Hận đứng song song với hắn.

“Vô Hận, một trăm năm trước nơi này là của Lăng Tiêu Tông.”

Kỳ Vô Hận gật đầu nói: “Ta biết, nghe nói Lăng La Quận là thành chủ lấy một địch ba, giết chết ba cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Lăng Tiêu Tông mới đoạt được.”

Diệp Duy Không lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi có biết, sau chuyện đó Võ Tiên của Lăng Tiêu Tông đã tới gây chuyện với ta, là ta và Tiểu Mạnh hai người liên thủ, dùng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền chống trả lại Võ Tiên, thậm chí điên cuồng tới mức định đồng quy vu tận mới khiến Lăng Tiêu Tông sợ ném chuột vỡ bình, không dám liều mạng với chúng ta, nhường Lăng La Quận lại không?”

Kỳ Vô Hận ngẩn người, chuyện này thì hắn không biết.

Diệp Duy Không đột nhiên cười một tiếng nói: “Tuổi trẻ nông nổi, chuyện mất mặt như vậy thì Tiểu Mạnh cũng ngại kể ra, đương nhiên ta cũng không nói. Khi đó chúng ta rất chật vật đấy.

Bây giờ Sở Hưu kia giết Diệp Thiên Thanh, ta cũng định tới gây chuyện với tiểu bối. Chuyện này rất giống năm xưa.

Giang hồ chính là một vòng tròn, một luân hồi, không ai trốn thoát được.”

Kỳ Vô Hận còn tưởng Diệp Duy Không không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, làm tổn hại thanh danh của mình, hắn vội vàng nói: “Thành chủ, tên Sở Hưu này không giống với những người khác.

Hắn mới là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà đã có thực lực như vậy, ngay cả ta cũng không chắc mình có thể thắng được hắn.

Hơn nữa quan trọng nhất là hắn và người hành tẩu Đông Vực Lục Tam Kim là hảo hữu, tương lai chắc chắn sẽ phụ tá cho Lục Tam Kim.

Người này khiến ta nhớ tới... Mạnh Tinh Hà sư thúc!”

Diệp Duy Không lắc đầu cười khẽ một tiếng nói: “Tiểu Mạnh? Ngươi quá đề cao hắn, hơn vạn năm qua ở Đại La Thiên này có mấy ai có tư cách sánh vai với Tiểu Mạnh?

Một truyền nhân của Cổ Tôn thiên phú tương đối xuất sắc mà thôi, có thể coi trọng nhưng không cần coi trọng quá mức.

Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ tới Thương Ngô Quận.

Ta chỉ cảm thán chút thôi, năm xưa ta và Tiểu Mạnh từng mắng chửi cường giả Võ Tiên của Lăng Tiêu Tông ỷ lớn hiếp nhỏ, không cần thể diện.

Không ngờ bây giờ ta lại thành kẻ không cần thể diện kia.

Nhưng cũng không sao cả, Vô Hận, đợi khi ngươi tới vị trí của ta ngươi sẽ hiểu, thể diện mới là thứ vô dụng nhất.”

Nhìn qua sắc trời, Diệp Duy Không lạnh nhạt nói: “Đi thôi, tới gặp vị Sở Hưu mà ngươi tôn sùng nào, xem xem rốt cuộc hắn là người thế nào.

Giáo huấn một chút là được, giết thì không được. Đừng xem thường Hoàng Thiên Các, nếu có thể hủy diệt Hoàng Thiên Các thì ta đã diệt từ lâu rồi, sao phải chờ tới bây giờ?

Những thế lực lớn truyền thừa trên vạn năm đều có chút vốn liếng trong người, nếu đời này không thể chờ tới lúc Hoàng Thiên Các hủy diệt, vậy phải trông cậy vào ngươi rồi.”

Bên ngoài Thương Nam Phủ, đây vốn là trung tâm của Thương Ngô Quận, có vô số số lái buôn, nhưng hôm nay lại cực kỳ thưa thớt, cứ như đa số mọi người nghe được tin đồn, không muốn bị cuốn vào cục diện rối rắm này.

Đúng giữa trưa, bên ngoài Thương Nam Phủ vốn trời quang mây tạnh, đột nhiên mây đen phủ kín. Thương Nam Phủ quanh năm nóng bức, lúc này lại có gió rét, tuyết lớn trút xuống.

Sở Hưu mở mắt nhíu mày.

Cường giả cảnh giới Võ Tiên, khi thật sự xuất thủ, khí thế đúng là khủng khiếp.

“Đi thôi, tới nghênh đón vị Diệp thành chủ của Hàn Giang Thành nào!”

Sở Hưu vung tay, dẫn đám người Lã Phụng Tiên lên trên tường thành.

Ba người Từ Phùng Sơn đưa mắt nhìn nhau, Sở Hưu không bảo họ đi, bọn họ có đi hay không?

Ba người cắn răng, vội vàng đi theo.

Lúc này mà lùi bước, chưa nói tới chuyện đắc tội với Sở Hưu mà bọn họ cũng không cách nào nói lại với Hoàng Thiên Các.

Sau khi leo lên trên tường thành, phía cuối con đường có một đội người ngựa chậm rãi đi tới. Nói chính xác hơn không phải người ngựa, vì bọn họ không cưỡi ngựa mà cưỡi hơn mười con bạch hổ lớn.

“Diệp thành chủ của Hàn Giang Thành, ngài tới Thương Ngô Quận của ta có chuyện gì cần làm? Theo ta được biết nơi này là địa bàn của Hoàng Thiên Các chúng ta, Diệp thành chủ tới đây có ổn không?”

Diệp Duy Không đánh giá Sở Hưu, khi chứng kiến tu vi của Sở Hưu, trong mắt hắn không khỏi toát lên vẻ kinh ngạc.

Trước đó Kỳ Vô Hận mô tả Sở Hưu rất khoa trương, hắn còn cảm thấy Kỳ Vô Hận đã phóng đại. Nhưng bây giờ nhìn lại, Kỳ Vô Hận không nói sai, tuổi tác như vậy mà đã đạt tới cảnh giới nửa bước Thiên Địa Thông Huyền, đúng là rất xuất sắc.

Còn Kỳ Vô Hận, lúc này ánh mắt hắn cũng cực kỳ kinh ngạc, vì hắn phát hiện tu vi của Sở Hưu lại mạnh hơn trước một quãng, sao y tu luyện nhanh như vậy?

Ánh mắt Diệp Duy Không lóe lên vẻ dò xét nhưng lại lắc đầu nói: “Đúng là không ổn, nhưng ta vẫn tới.”

Lời nói của Diệp Duy Không ẩn chứa vẻ tự phụ và bá đạo tột đỉnh.

Không ổn thì đã sao? Hắn tới Thương Ngô Quận, chẳng lẽ Hoàng Thiên Các còn đòi hắn phải trả lời à?

“Ngoài ra, ta không thích có người đứng trên cao nói chuyện với ta.”

Diệp Duy Không giơ tay niết ấn quyết, một khắc sau gió tuyết đầy trời đá hóa thành một con cự long, trực tiếp quấn lấy tường thành của Thương Nam Phủ, không ngờ lại kéo cả tường thành xuống.

Một tiếng nổ lớn vang lên, trận pháp trên tường thành còn không chống cự được một giây đã lập tức tan vỡ. Tường thành khổng lồ bị con băng sương cự long kia lôi kéo, bắt đầu sụp đổ.

Hơn nữa không chỉ có thế, lực lượng cường đại kia quấn lấy mỗi người, định kéo cả bọn họ xuống lòng đất.

Chuyện này khiến ai cũng bất ngờ, dù sao Diệp Duy Không cũng là cường giả nổi tiếng khắp Đông Vực, thập chí khắp Đại La Thiên. Không ngờ lại đột nhiên động thủ với đám hậu bối như vậy.

Kỳ Vô Hận ở bên cạnh lại cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Ngày trước Sở Hưu đã từng nói với hắn như vậy, kết quả hắn không chiếm được lợi thế thì thôi, thủ hạ của hắn còn phải chịu thiệt.

Bây giờ, đến phiên Sở Hưu nếm thử hương vị này.

Lực lượng cảnh giới Võ Tiên không cách nào chống cự, đừng nói người bên phía Sở Hưu không kịp phản ứng, cho dù bọn họ có phản ứng kịp cũng vô dụng.

Khoảnh khắc này ma khí quanh người Sở Hưu bùng lên mãnh liệt, bắt đầu điên cuồng hấp thu thiên địa nguyên khí.

Pháp Thiên Tượng Địa được thi triển, thân thể ma thần cao tới trăm ngàn trượng thoát khỏi lực kéo của cự long, đồng thời xé rách nó. Cơn bão cương khí va chạm với gió tuyết, như tạo thành vòi rồng, khoảnh khắc này phía trước Thương Nam Phủ đã hóa thành một mớ hỗn độn.

Pháp Thiên Tượng Địa chỉ duy trì một nháy mắt ngắn ngủi rồi lập tức tiêu tán, nhưng sắc mặt Sở Hưu đã tái nhợt.

Gương mặt Diệp Duy Không lộ vẻ kinh ngạc: “Thần thông? Còn chưa chính thức lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đã nắm giữ thần thông? Diệp Thiên Thanh chết trên tay ngươi cũng không oan.”

Thân là Võ Tiên, đương nhiên Diệp Duy Không cũng biết thần thông, thậm chí hắn còn nắm giữ mấy môn thần thông.

Nhưng thần thông là thứ mà cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng chưa chắc đã nắm giữ hoàn toàn. Bây giờ Sở Hưu có thể thi triển một môn thần thông đã rất xuất sắc rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận