Côn Luân Ma Chủ

Chương 1457: Ngụy trang

Nhìn những người xung quanh, Sở Hưu khẽ lắc đầu tặc lưỡi thở dài: “Không tệ, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, rất hung ác, rất độc địa, làm việc rất chuẩn.

Nhưng các ngươi cần học thêm một thứ, đó là quan sát.

Mà bây giờ các ngươi không còn cơ hội học hỏi rồi, để kiếp sau nhé.”

Trong lúc đám người còn chưa kịp phản ứng, Sở Hưu khẽ búng tay một cái, năm luồng tơ máu lơ lửng vặn vẹo quanh người y, một khắc sau tất cả lực lượng khí huyết trên cơ thể năm người bắt đầu sôi trào. Năm người như quả bom được bơm hơi, thân thể phình to, một khắc sau đã trực tiếp nổ tung thành làn sương máu!

Sở Hưu vung tay, năm sợi tơ máu biến mất, y đưa mắt nhìn sang Lâm Phượng Vũ, lại khiến cô gái này hét lên hoảng hốt.

Lâm Phượng Vũ không phải đại tiểu thư của thế gia bình thường, ngược lại phụ thân của cô Lâm Nhai Tử chỉ có một con gái là cô, vẫn luôn bồi dưỡng cô như người thừa kế. Cô đã sớm tôi luyện chém giết với võ giả giang hồ bình thường, trên tay cũng có không ít máu tươi và mạng người.

Nhưng cho dù có kinh nghiệm tới đâu đi nữa, cô cũng chưa từng thấy thủ đoạn giết người khủng khiếp như Sở Hưu.

Búng tay một cái, cả năm người như bị thổi hơi, phình to rồi nổ tung thành làn sương máu.

Tới giờ Lâm Phượng Vũ mới phát hiện kẻ trước mắt trông như người bình thường nhưng vì sao tới giờ mình vẫn không nhìn thấu tu vi của hắn?

Sở Hưu nhìn Lâm Phượng Vũ, lạnh nhạt nói: “Cô nương, chẳng phải vừa rồi ngươi còn muốn ta cứu ngươi à? Bây giờ ta cứu rồi đấy, ngươi tên là gì? Ta đáng sợ đến vậy à?”

Lâm Phượng Vũ thầm nghĩ trong lòng, đương nhiên ngươi rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn đám người truy sát cô.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng Lâm Phượng Vũ vẫn cung kính thi lễ với Sở Hưu rồi hạ giọng nói: “Đa tạ vị tiền bối này đã ra tay tương trợ.”

Cô không nhìn ra được chi tiết về Sở Hưu, cũng không biết rốt cuộc đối phương là người như thế nào, đành phải gọi một tiếng tiền bối.

Sở Hưu gật nhẹ đầu, đã giết người rồi, có phiền toái cũng là chuyện sau này, vừa hay y có thể hỏi cô gái này về tình cảnh trong thế giới hiện tại.

Còn Lâm Phượng Vũ có thể giở thủ đoạn gì hay không, chuyện này thì Sở Hưu không hề lo lắng.

Trước mặt lực lượng tuyệt đối, bất cứ mưu kế nào cũng là yếu đuối và nực cười.

“Đây là nơi nào?” Sở Hưu hỏi thẳng.

Lâm Phượng Vũ ngơ ngác, có vẻ không ngờ Sở Hưu lại hỏi như vậy.

“Đây là một phần của Đế La Sơn Mạch nằm trong Phương Lâm Quận.”

“Phương Lâm Quận là đâu?”

Lâm Phượng Vũ lại sửng sốt, thận trọng nói: “Nó ở Đông Vực.”

“Bên ngoài Đông Vực thì sao?”

Lâm Phượng Vũ đã không biết nên trả lời như thế nào, bây giờ cô còn nghi ngờ không biết có phải đối phương có chút vấn đề hay không.

Theo truyền thuyết có một số cao nhân tiền bối bế quan quá lâu hay gặp chuyện bất trắc gì đó nên đầu có có vấn đề.

Nghiêm trọng một chút còn hóa điên, giết chóc lung tung.

Cảm nhận được ánh mắt của Sở Hưu đang nghiêm túc quan sát mình, Lâm Phượng Vũ hơi kinh hãi nói: “Bên ngoài Đông Vực thì là đâu được nữa? Đại La Thiên chỉ có bốn vực Đông Tây Nam Bắc và Đại La Thần Cung ở chính giữa, xung quanh là biển rộng vô biên và gió bão vô tận, cho dù là cường giả Võ Tiên cũng không thể đi tới điểm cuối.”

Sở Hưu âm thầm gật đầu, hóa ra nơi này chính là Đại La Thiên, hình như y từng nghe cái tên này rồi.

Y nhớ dường như hạ giới có Phàm Thiên Giới Bi, trên đó có viết Thượng Phàm Tiên, còn có bí cảnh Tiểu Phàm Thiên, chẳng lẽ hạ giới tên là Phàm Thiên, còn thế giới này tên là Đại La Thiên?

Thấy Lâm Phượng Vũ nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, Sở Hưu điềm nhiên nói: “Không cần kinh ngạc, ta theo gia sư tu hành trong núi sâu từ nhỏ, đến giờ mới có tư cách ra ngoài hành tẩu giang hồ. Đời này chỉ làm bạn với võ đạo, gia sư cũng lười dạy ta, ta cũng lười không học.”

Sở Hưu thuận miệng bịa ra lai lịch và xuất thân, nói dối như thật, không hề vấp váp.

Lúc này Lâm Phượng Vũ cũng bình thường trở lại, chẳng trách tuổi tác đối phương còn trẻ mà thực lực lại khủng khiếp như vậy, hóa ra là đệ tử mà các cường giả ẩn tu dạy bảo.

Giọng điệu của đối phương kỳ quái như vậy cũng không phải là lạ, chắc là vì quanh năm y không nói một lời, chuyên tâm tu luyện võ đạo.

Trí tưởng tượng của con người rất phong phú, Sở Hưu tùy ý bịa ra một thân phận, Lâm Phượng Vũ lại tự động tưởng tượng nốt những chỗ chưa hợp lý.

Có lẽ biết được Sở Hưu trước mặt sẽ không uy hiếp tới an toàn của mình, rốt cuộc Lâm Phượng Vũ cũng thở dài một tiếng chắp tay nói: “Tiểu nữ Lâm Phượng Vũ của Cửu Phượng Kiếm Tông, xin hỏi họ tên của tiền bối?”

"Sở Hưu."

Lâm Phượng Vũ chớp mắt, đột nhiên nói: “Sở tiền bối, ngài phụng lệnh sư môn đặt chân lên, chắc bây giờ không có chỗ nghỉ chân, chẳng bằng tới Cửu Phượng Kiếm Tông của ta ở tạm nhé? Coi như ta báo đáp ơn cứu mạng của ngài.”

Sở Hưu không nói gì chỉ chăm chú quan sát con mắt của Lâm Phượng Vũ.

Khoảnh khắc này, toàn thân Lâm Phượng Vũ đều nổi da gà, cứ như cả người bị lột sạch, mọi mưu kế sâu trong nội tâm đều bại lộ trước mặt Sở Hưu. Áp lực đó khiến cô đổ mồ hôi khắp người, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.

“Ngươi định lợi dụng ta.”

Sở Hưu thu hồi uy áp, lạnh nhạt nói: “Thất phu vô tội mang ngọc thành tội, theo lời đám người vừa rồi, Cửu Phượng Kiếm Tông các ngươi lấy được một bảo vật, kéo theo phiền toái, bây giờ rất nguy hiểm.

Ngươi thấy thực lực của ta nên định kéo ta về, đợi tới khi người khác đánh đến cửa thì lợi dụng ta làm tấm khiên, chống lại những nguy hiểm này.”

Lâm Phượng Vũ vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng nói: “Tiền bối thứ tội, ta thật sự không có ý định làm hại tiền bối, chỉ là Cửu Phượng Kiếm Tông ta an nguy trong sớm tối nên ta...”

"Ta đáp ứng ngươi."

Lâm Phượng Vũ nuốt mấy lời còn lại về, vẻ mặt đờ đẫn như nghe lầm điều gì.

“Tiền bối ngài nói gì?”

Sở Hưu điềm nhiên nói: “Chẳng phải ngươi muốn mời ta về Cửu Phượng Kiếm Tông à? Ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi.”

Ta cũng biết ngươi không muốn hại ta, nếu ngươi thật sự có ý định đó, ngươi nghĩ mình có thể đứng yên ổn ở đây nói chuyện với ta sao?”

Nói đoạn, Sở Hưu nhìn sang bên cạnh.

Lâm Phượng Vũ thấy làn sương máu còn chưa tan hết, lại khẽ run rẩy.

Lúc này cô thật sự sợ Sở Hưu.

Đối phương lập tức nhìn ra tất cả âm mưu và tâm tư của cô, mà cô lại không hiểu rốt cuộc vị tiền bối thần bí trước mặt đang suy nghĩ điều gì. Hơn nữa tính cách của hắn đúng là hỉ nộ vô thường, khiến người ta không thể hiểu nổi.

Lâm Phượng Vũ thận trọng nói: “Tiền bối, ngài đã biết ta muốn lợi dụng ngài, sao ngài còn đáp ứng?”

Sở Hưu bộ dạng thờ ơ, ánh mắt nhìn lên trời nói: “Gia sư từng nói, võ đạo tu thần, hồng trần luyện tâm.

Có thực lực thì phải tôi luyện cả tâm cảnh, không thể có sơ hở.

Thiên địa vạn vật đều có nhân quả, ta gặp phải ngươi là nhân quả, giết đám người kia cũng là nhân quả.

Hai chữ nhân quả, trốn cũng không được, né cũng không xong, chỉ có đặt mình vào trong mới lĩnh ngộ được ảo diệu trong đó.”

Nếu đám người Mai Khinh Liên thấy dáng vẻ lúc này của Sở Hưu, chắc bọn họ sẽ đoán ra Sở Hưu đang bắt chước bộ dạng lải nhải của Chung Thần Tú, nói chuyện chỉ nói có một nửa.

Nhưng đúng là y càng làm vậy, Lâm Phượng Vũ lại càng không hiểu nổi, cảm thấy vị tiền bối trước mặt đúng là thâm sâu khó lường, lời nói rất có đạo lý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận