Côn Luân Ma Chủ

Chương 1701: Nhật ký phục thù của truyền nhân Cổ Tôn 1

Vũ Văn Phục muốn ra tay với Sở Hưu, theo Tư Không Đàm hành động này rõ ràng là không tự lượng sức mình.

Đều là truyền nhân của Cổ Tôn nhưng tiếng tăm của Sở Hưu lớn hơn Vũ Văn Phục nhiều.

Cho nên Tư Không Đàm đành thận trọng nói: “Vũ Văn huynh, không phải ngươi định để hai người chúng ta sẽ tới gây chuyện với tên Sở Hưu kia đấy chứ?”

Vũ Văn Phục lạnh nhạt nói: “Đương nhiên ta không ngu ngốc như vậy rồi, trước đó ta đã liên lạc với Trần Cửu Long và Hứa Tưởng, đến lúc đó đồng thời ra tay.

Tên Sở Hưu kia cướp bóc của nhiều võ giả như vậy, chắc chắn trên người có không ít lệnh bài và hồn tinh. Với giao tình giữa ta và bọn họ, vốn dĩ bọn họ sẽ ra tay rồi. Chỉ cần ta hứa hẹn sẽ đưa tất cả lệnh bài và hồn tinh trên người Sở Hưu cho bọn họ, chắc chắn lúc động thủ bọn họ sẽ càng ra sức.”

Nghe Vũ Văn Phục nói vậy, Tư Không Đàm mới yên lòng.

Xem ra trong lòng Vũ Văn Phục này vẫn có chút tâm tư, không trực tiếp giết tới chỗ Sở Hưu.

Trần Cửu Long và Hướng Tưởng đều là truyền nhân của Cổ Tôn, một vị là truyền thừa từ Trấn Long Thần Tướng, một vị truyền thừa từ Cổ Nguyệt Tôn Giả.

Không phải truyền nhân của Cổ Tôn không có giao lưu, mỗi người bọn họ đều có mối quan hệ riêng của mình.

Chỉ có tên Sở Hưu kia tương đối đặc biệt, chỉ nghe nói hắn đắc tội với truyền nhân của Cổ Tôn chứ chưa từng nghe hắn giao hảo với vị truyền nhân của Cổ Tôn nào.

Vũ Văn Phục lạnh lùng nói: “Hơn nữa ngoài chúng ta ra, ta còn chuẩn bị cho tên Sở Hưu kia một đại lễ!

Trong khu vực Trung Châu này mạnh nhất không phải người mà là yêu quỷ.

Còn nhớ con quỷ tướng mà chúng ta từng gặp không?”

Tư Không Đàm chợt run rẩy: “Đương nhiên là nhớ, nhưng không phải ngươi định trêu chọc loại yêu quỷ khủng khiếp đó chứ?

Đây là yêu quỷ có thể tùy ý di chuyển rất hiếm thấy trong Trung Châu, hơn nữa đã hoàn thành chuyển hóa thực thể, không dựa vào ảo ảnh quỷ dị cũng có thể giết chóc người khác.

Loại yêu quỷ khủng khiếp đó thì ngay cả cường giả cảnh giới Võ Tiên cũng không dám trêu chọc. Chúng ta dẫn nó tới chỗ tên Sở Hưu kia, e là chơi với lửa đấy!”

Vũ Văn Phục trầm giọng nói: “Nguyệt Dẫn Thần Thuật của nhánh Cổ Nguyệt Tôn Giả hết sức ảo diệu, chỉ cần khắc ấn ký, yêu quỷ sẽ bị dẫn dắt. Đồng thời lại tìm cơ hội lưu lại ấn ký khác lên người Sở Hưu, yêu quỷ sẽ nhắm vào tên Sở Hưu kia, không chết không thôi!

Còn chuyện thu hút sự chú ý của yêu quỷ, ngươi cũng không cần lo lắng. Trần Cửu Long và Hướng Tưởng ra tay là được.

Trần Cửu Long thi triển Hóa Long bí thuật, sau đó rồng bay về trời, đủ khiến lực lượng thân thể bộc phát tới cực hạn, thậm chí vượt qua cả quy tắc.

Đến lúc đó hắn dẫn Hướng Tưởng xuất thủ, không cần lo bị quỷ tướng gây thương tích.”

Tư Không Đàm vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vũ Văn Phục, hình như hắn vẫn luôn coi nhẹ vị truyền nhân Lăng Thiên Kiếm Tôn này.

Trước đó Vũ Văn Phục cực kỳ cao ngạo, ngoài một số truyền nhân của Cổ Tôn và đại phái, hắn không để ai trong mắt.

Nhưng sau khi bị Sở Hưu đánh bại trước mặt mọi người, hắn như mở mang đầu óc, làm việc có nhiều mưu kế hơn, cũng trầm ổn hơn nhiều.

...

Tại thung lũng dẫn tới khu vực bên trong Trung Châu, Sở Hưu vẫn đứng ở đó. Bây giờ đã là ngày thứ chín, tiếp đó con đường tới nơi này sẽ có càng nhiều người, có lẽ sẽ đám người Lã Phụng Tiên cũng sẽ tìm tới.

Đúng lúc này, phía xa có hai bóng người đi tới, chính là Vũ Văn Phục và Tư Không Đàm.

Vũ Văn Phục chăm chú quan sát Sở Hưu, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: “Sở Hưu, thời gian vừa rồi ngươi thoải mái lắm nhỉ, chắc đã đoạt được không ít lệnh bài và hồn tinh trong tay các võ giả khác, cực kỳ ngông nghênh. Nhưng ngươi có nghĩ tới không, ngươi hành động như vậy rất có thể cuối cùng sẽ là không dưng làm lợi cho kẻ khác?”

Sở Hưu nhìn Vũ Văn Phục trước mắt, tốn thời gian rất dài mới nhớ ra được cái gã mặc áo lục khắp người này là ai.

“Ngươi là truyền nhân của Phong Thiên Kiếm Tôn gì đó, Vũ Văn Phục?”

Trong Đại La Thiên có vô số võ giả thua dưới tay y, đối với Sở Hưu thì Vũ Văn Phục này cũng chẳng phải kẻ địch khó giải quyết gì. Lúc trước trên lôi đài y thoải mái áp đảo đánh bại hắn, nếu không phải trang phục của tên Vũ Văn Phục này rất đặc trưng, trong thời gian ngắn Sở Hưu cũng khó lòng nhớ ra.

“Là Lăng Thiên Kiếm Tôn! Sở Hưu, ngươi muốn chết à!” Vũ Văn Phục nổi giận.

Sở Hưu tùy ý xua tay nói: “Không quan trọng, các ngươi đặt danh hiệu đúng là kỳ quái, nhất quyết ăn thua đủ với ông trời. Nào là Phong Thiên< Lăng Thiên, Đạp Thiên gì gì đó, ông trời làm gì các ngươi mà các ngươi thù hằn như vậy?

Nhìn bộ dáng nhà ngươi chắc biết ta ở đây nên định kéo tên mập mạp bên cạnh đến báo thù?

Chủ động đưa lệnh bài và hồn tinh tới cửa, đúng là không tệ. Ngươi thân là truyền nhân của Cổ Tôn, chắc có không ít bảo bối trên người?”

Tư Không Đàm ở bên cạnh vẻ mặt ngơ ngác, mập mạp? Dáng người mình chỉ hơi cường tráng một chút thôi, sao lại là mập mạp?

Bây giờ hắn đã hiểu, tên Sở Hưu kia này bị người khác hận như vậy cũng có nguyên nhân.

Vũ Văn Phục lạnh lùng nói: “Sở Hưu, đấu khẩu có gì hay?

Không ai thắng được cả đời, cũng không ai thua cả đời.

Lần trước trên lôi đài Lăng Tiêu Tông là ta đã coi thường ngươi, nhưng lần này sẽ không!”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Cho dù ngươi coi trọng ta, ngươi cũng không thắng nổi.

Ta khuyên ngươi giao hết lệnh bài và hồn tinh trên người ra đây, tiết kiệm chút thời gian, ngươi còn có thể tới cướp của người khác.”

Lần này Vũ Văn Phục không đấu võ mồm với Sở Hưu nữa, y đáp lại Sở Hưu bằng một luồng kiếm quang rực rỡ!

Thân là truyền nhân của Cổ Tôn, tuy lúc đầu Vũ Văn Phục bị Sở Hưu đả kích rất thảm, nhưng không nghĩa là thiên phú của hắn kém cỏi.

Trước đó tính cách của Vũ Văn Phục kiêu ngạo cực đoan, hành xử không lưu lại đường sống; nhưng sau khi bị Sở Hưu đả kích, hắn cũng coi là biết hổ thẹn quay đầu, trong thời gian bế quan đã nâng cao tu vi kiếm đạo thêm nhiều.

Kiếm quang rực rỡ lập tức phủ khắp thiên địa, chiếu rọi phương viên trăm trượng, như mặt trời rực rỡ ban trưa.

Kiếm đạo của chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn cường đại mà thuần túy, không bao hàm bất cứ thuộc tính dị chủng nào, nhưng lại phản bản quy nguyên, phát huy lực lượng căn nguyên nhất của giới kiếm đạo lên tới cực hạn.

Sở Hưu chém ra một đao, chỉ một đao thôi đã phá tan toàn bộ lòng tin mà Vũ Văn Phục tích lũy suốt thời gian vừa qua!

Một đao chém xuống, đao thế vô tung, mờ mịt vô hình, nhưng toàn bộ thiên địa lại dâng trào phong mang sắc bén cường đại!

Đây là Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm mà Sở Hưu dốc toàn lực thi triển, thậm chí uy lực đã tiếp cận thần thông.

Kiếm khí đầy trời bị xé tan, phong mang vô biên bao phủ lấy Vũ Văn Phục, khiến lông tóc khắp ngươi hắn dựng đứng.

Thu kiếm lui lại phía sau, quanh người Vũ Văn Phục được kiếm khí bao phủ, không khác gì một thanh kiếm sắc rời vỏ.

Nhưng lúc này hắn không chém về phía Sở Hưu mà mượn tốc độ của kiếm khí, nhanh chóng lùi lại phía sau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận