Côn Luân Ma Chủ

Chương 1911: Mục tiêu 1

Tuy tâm ma đã tái tạo thân thể, thật sự trở thành ‘người’, nhưng trước đó nó vẫn lưu lại một luồng tinh thần lực trong đầu Sở Hưu, cho nên Sở Hưu vẫn có thể liên lạc với tâm ma.

Nhưng phương thức liên lạc này sẽ khiến tinh thần lực rung động, tiêu hao tinh thần lực cực lớn. Hiện tại tâm ma đang là cung chủ của Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung, nếu thường xuyên tiêu hao tinh thần lực ở mức độ cao, rất dễ khiến người khác nghi ngờ. Cho nên chỉ cần bên phía Phạm Giáo không có tình huống gì đặc biệt, hắn sẽ không chủ động liên lạc với Sở Hưu, bên phía Sở Hưu cũng thế.

Sau khi kết nối tinh thần lực với tâm ma, Sở Hưu hỏi: “Cảm giác làm người thế nào?”

Trong tinh thần lực truyền tới một chấn động vui vẻ: “Không tệ, thất tình lục dục của con người rất thú vị, trước kia ta chỉ có thể cảm nhận thất tình lục dục của người khác, còn bây giờ chính ta cũng có tâm tình này.

Nhưng muốn bắt chước tâm tình này rất dễ dàng, thậm chí một số lúc chính ta cũng không biết rốt cuộc cảm xúc mà mình thể hiện là thật hay giả.”

Tâm ma dùng thân phận Cát Tân La, có thể nói đang sống như cá gặp nước trong Phạm Giáo.

Đó là vì hắn có thể khống chế một cách hoàn hảo các loại cảm xúc thất tình lục dục, hắn còn có thể phát hiện được cảm xúc của người khác, sau đó ứng phó theo cách thích hợp nhất.

Cho nên trong Phạm Giáo, có thể nói là tâm ma không có kẻ dịch. Bất cứ ai tiếp xúc với hắn đều cảm thấy hắn không tệ, thậm chí loại người tính cách thất thường như Diêm Ma cũng khen ngợi không dứt lời.

Đương nhiên hắn bắt chước quá nhiều cũng khiến cảm xúc của bản thân có vẻ giả dối, đúng như hắn đã nói, có lúc không phân biệt được rốt cuộc mình đang bắt chước ngụy trang hay thật sự có tâm trạng như vậy.

“Sở giáo chủ, không có chuyện thì ngươi đã chẳng liên hệ với ta. Nói đi, ngươi định làm gì? Chẳng lẽ định tổng tấn công Phạm Giáo?”

Sở Hưu điềm nhiên đáp: “Ta còn chưa tự tin tới mức đó, chỉ định dùng một chút thủ đoạn, tính kế Phạm Giáo, tiện thể vớt chút lợi lộc cho mình mà thôi.

Địa vị của ngươi trong Phạm Giáo ra sao? Có thể ảnh hưởng tới quyết định của Lâu Na Già và Diêm Ma không?”

Tâm ma đáp: “Diêm Ma thì không thành vấn đề, Lâu Na Già làm việc tương đối trầm ổn, ảnh hưởng tới hắn khá khó.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Vậy thì tốt, bây giờ ta chỉ có một nhiệm vụ cho ngươi, đó là cố gắng hết sức xúi giục Diêm Ma tới gây chuyện với triều đình Đông Tề, cưỡng ép triều đình Đông Tề phải giao võ giả ra, càng quá đáng càng tốt.”

Tâm ma lập tức đoán được Sở Hưu đang suy nghĩ điều gì.

“Ngươi định biến Phạm Giáo thành kẻ địch chung của toàn bộ Tây Vực?”

Dù sao tâm ma cũng ở trong đầu Sở Hưu rất lâu, có thể nói hắn là người hiểu rất rõ về Sở Hưu.

Sở Hưu điềm nhiên nói: “Ta làm vậy chỉ là thêm một mồi lửa mà thôi, Phạm Giáo trên Đại La Thiên bá đạo đã quen rồi, nhưng bọn chúng đã quên tình hình hạ giới còn phức tạp hơn Đại La Thiên. Ở Tây Vực bọn chúng chỉ cần đối mặt với một mình Phạm Giáo, nhưng ở hạ giới thì khác.

Cho dù không có ta âm thầm ra tay, nếu Phạm Giáo tiếp tục hành xử theo kiểu này, sớm muộn gì cũng bị người người oán trách.”

Tâm ma mỉm cười đáp: “Ta hiểu, chuyện này là sở trường của ta, cam đoan sẽ khiến ngươi vừa lòng.”

Sau khi nói xong, hai người trực tiếp cắt đứt liên hệ.

Tâm ma lắc đầu chạy tới Shiva Điện.

Trong mắt đại đa số võ giả Phạm Giáo, cho dù là trong mắt võ giả Shiva Điện, Diêm Ma luôn là kẻ tinh thần thất thường.

Tính cách hắn nóng nảy dễ nổi giận, đặc biệt là sau khi chiến đấu, rất dễ nổi điên đánh mất lý trí, thậm chí còn nặng hơn giáo chủ Phạm Giáo.

Ít nhất giáo chủ Phạm Giáo còn có mặt thiện kéo hắn về trong lúc mấu chốt, còn Diêm Ma một khi lâm vào trạng thái điên cuồng này, có thể nói không ai kéo lại được.

Cho nên phần lớn võ giả Phạm Giáo luôn kính sợ xa cách Diêm Ma.

Kính sợ thực lực của hắn, nhưng không muốn dính líu gì tới hắn.

Chỉ có kẻ như tâm ma, thấy rõ được cảm xúc mới có thể khiến Diêm Ma ưa thích, mỗi câu nói đều chạm tới tận đáy lòng Diêm Ma, khiến hắn cảm thấy cực kỳ khoan khoái, thậm chí chưa bây giờ nổi giận.

Cho nên, dù tâm ma không phải người của Shiva Điện, nhưng hắn càng giống tâm phúc của Diêm Ma hơn võ giả Shiva Điện.

Đẩy cửa Shiva Điện, tâm ma mỉm cười nói: “Điện chủ, nghe nói gần đây các thế lực võ lâm ở Đông Tề đã chủ động đưa người tới?”

Diêm Ma hừ khẽ một tiếng: “Đám người hạ giới này thực lực yếu kém mà kế vặt thì rõ lắm, không giơ gậy với bọn chúng, bọn chúng có chủ động đưa người tới không?

Nhưng ta đã xem thử đám đệ tử đó, số lượng thì được chứ chất lượng quá kém, căn bản là không thể so sánh với đám đệ tử bên Thiên La Bảo Tự.

Ta thấy chắc chắn đám người kia đang chơi âm mưu, lưu lại đệ tử thiên phú tốt, ném đám tầm thường cho Phạm Giáo ta!”

Tâm ma lắc đầu nói: “Điện chủ bớt giận, những người tới gia nhập Thiên La Bảo Tự là Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện từng có thanh danh cực lớn ở hạ giới, đương nhiên đám đệ tử kia không thể sánh bằng rồi.

Nhưng ta biết một nơi có thể tìm thấy đệ tử ngang với hai phái đó!”

“Nơi nào?”

“Triều đình Đông Tề!”

Ánh mắt Diêm Ma lóe lên vẻ nghi hoặc: “Triều đình?”

Đại La Thiên không có khái niệm triều đình, cho nên Diêm Ma chỉ nghe nói về triều đình Đông Tề chứ không hiểu nhiều.

Tâm ma gật đầu nói: “Đúng là triều đình Đông Tề.

Điện chủ, ngài có thể coi triều đình Đông Tề như một tông môn cỡ lớn, tuy thực lực không đủ mạnh nhưng nhân số đông đảo, hơn nữa có thể quản lý toàn bộ Đông Tề.

Có khu vực lớn như vậy trong tay, chắc chắn triều đình Đông Tề có không ít võ giả phù hợp với yêu cầu của chúng ta. Cho nên chúng ta chỉ cần tới triều đình Đông Tề, yêu cầu đối phương giao ra số lượng võ giả nhất định, không chừng chất lượng còn tốt hơn các tông môn trong giang hồ kia.”

Xưa nay Diêm Ma chưa từng nghi ngờ tâm ma, huống chi ấn tượng của hắn đối với các võ giả hạ giới chỉ là thứ kiến hôi tầm thường mà thôi, chẳng lẽ mình lại phải suy nghĩ cho cảm thụ của lũ kiến?

Cho nên Diêm Ma không buồn suy nghĩ, trực tiếp dẫn người của Shiva Điện tới triều đình Đông Tề.

Lúc này tâm ma lại đột nhiên nói: “Điện chủ, ngài có cần tới thông báo cho điện chủ Lâu Na Già một tiếng không?”

Diêm Ma hừ khẽ nói: “Hắn chỉ là điện chủ Brahma Điện chứ không phải giáo chủ Phạm Giáo, không phải chuyện gì cũng cần nói với hắn. Chúng ta cứ đi là được.”

Tam Đại Điện của Phạm Giáo luôn có tranh chấp, Diêm Ma ngứa mắt với Lâu Na Già không phải một hai ngày.

Trong đó có nguyên nhân về tính cách, còn vì lần này giáo chủ Phạm Giáo giao quyền quyết định cho Lâu Na Già, cho nên Diêm Ma cảm thấy khó chịu.

Khóe miệng tâm ma nhếch lên thành một nụ cười mờ nhạt, trực tiếp đi theo tới Đông Tề.

Mấy ngày sau, trong Đại Lương Thành ở Đông Tề.

Khi các võ giả Đông Tề nghe người của Phạm Giáo đến, tất cả đều thấy hoảng hốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận