Côn Luân Ma Chủ

Chương 1541: Đại Quang Minh thể hiện nội tình, Sở Hưu song đao chém Phật Đà

Sắc mặt Thương Thiên Lương rất nghiêm nghị, loại lực lượng này đã có thể sánh vai với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, thậm chí còn mạnh hơn.

Khô Vinh Quyền của hắn lại đánh xuống, lực lượng siêu việt thời gian va chạm với Minh Vương Ấn của Tông Huyền, lập tức bộc phát ra một chấn động khủng khiếp.

Hư Từ thấy cảnh này, trong tay hiện lên một thanh hàng ma xử, triệt tiêu lực lượng từ nhát đao của Sở Hưu rồi lạnh lùng nói: “Vạn năm qua số người muốn diệt Đại Quang Minh Tự ta nhiều không đếm xuể. Sở Hưu ngươi không phải người đầu tiên cũng không phải cuối cùng, nhưng Đại Quang Minh Tự ta vẫn đứng sừng sững trên đỉnh núi cao của Bắc Địa!”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Không sai, vạn năm qua Đại Quang Minh Tự đã tích lũy được căn cơ thâm hậu tới kinh người, nhưng Hư Từ phương trượng cũng phải biết, xưa nay không có thứ gì là tuyệt đối.”

Sau khi trở về từ Đại La Thiên, Sở Hưu không chỉ tăng cường thực lực, mà còn có tầm mắt.

Trong Đại La Thiên, tuy không đến mức đâu đâu cũng có cường giả Võ Tiên, nhưng ít nhất mỗi đại phái đỉnh cấp đều có Võ Tiên trấn thủ.

Gặp mặt không chỉ một Võ Tiên, còn giết không chỉ một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hiển nhiên tầm mắt của Sở Hưu đã cao hơn trước nhiều.

Những thứ Đại Quang Minh Tự lấy ra lúc này, nếu là trước kia chắc Sở Hưu còn sửng sốt, nhưng bây giờ y lại thấy không có gì lớn, thậm chí sơ hở trăm bề!

Một khắc sau, Sở Hưu đã trầm giọng nói với Thương Thiên Lương: “Thương thành chủ, ráng chịu một chút, mấy lão hòa thượng này không cố được bao lâu đâu, chịu tới cuối thì bên chết trước là chúng. Cứ chết bớt một thì lực lượng mà bọn chúng ngưng tụ ra sẽ yếu đi một phần!”

Lúc này Thương Thiên Lương đang nhe răng trợn mắt giao chiến với Tông Huyền, không phải hắn không bằng đối phương mà là phương pháp chiến đấu của Tông Huyền rõ là đang liều mạng.

Dù sao lực lượng đó cũng không phải của Tông Huyền, hắn không cần lo bị lực lượng phản ngược. Hơn nữa lúc này đang là trận chiến diệt môn, hắn không liều mạng chẳng lẽ lại lưu thủ? Cho nên cứ như vậy, bên bị áp đảo lại là Thương Thiên Lương.

Nghe vậy Thương Thiên Lương chỉ hừ lạnh nói: “Ta biết phải ráng chịu, nhưng quan trọng là ngươi nghĩ bọn chúng sẽ cho ta cơ hội à?”

Bên phía Đại Quang Minh Tự, có lẽ cảm thấy lực lượng của bản thân đang tiêu hao, cho nên bọn họ thà chịu đau vì thiêu đốt nguyên khí, thiêu đốt nguyên thần, cũng phải bộc phát ra uy lực lớn nhất cung cấp cho Tông Huyền.

Cho nên lúc này không phải thời điểm bọn họ yếu nhất mà là mạnh nhất, đánh tới mức thậm chí Thương Thiên Lương phải né tránh.

Bên kia Ngụy Thư Nhai cũng đang dây dưa với trận pháp, Sở Hưu trầm giọng nói: “Ngụy lão, tấn công phía tây nam, vị trí của Hư Tĩnh.

Tuy ba người bọn họ điều khiển lực lượng của trận pháp hòa hợp thành một thể, nhưng Hư Tĩnh giỏi tính toán thiên cơ, nội lực và lực lượng của hắn là kém cỏi nhất, tấn công vị trí của hắn có thể khiến trận pháp mất cân bằng!

Ngụy Thư Nhai gật nhẹ đầu, lập tức tấn công vị trí của Hư Tĩnh.

Hư Từ thấy Sở Hưu chỉ nói dăm ba câu đã phơi bày nhược điểm những lá bài tẩy của Đại Quang Minh Tự, đáy lòng hắn lập tức trầm xuống.

Thật ra bất cứ võ kỹ, bất cứ thứ gì trên thế gian này đều không hoàn hảo, đều có nhược điểm. Những lá bài tẩy này cũng vậy, bị phát hiện cũng không có gì là lạ.

Nhưng Sở Hưu nhanh chóng phát hiện nhược điểm để công phá như vậy, chứng minh trực giác chiến đấu của y nhạy bén tới đáng sợ!

Hư Từ không dám đợi tiếp, hàng ma xử trên tay hắn lóe lên phật quang rực rỡ, ầm ầm đánh về phía Sở Hưu.

Giơ đao chém tới, đao ý Phá Tự Quyết dung hợp với Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, mỗi đao của Sở Hưu đều là toàn lực, thiên địa nguyên khí cường đại bao phủ lấy thân thể y, như một cơn bão, áp đảo Hư Từ tới mức không ngẩng đầu lên được.

Tu luyện ở Đại La Thiên một năm, lực lượng và nội lực mà Sở Hưu tích lũy được đã sánh ngang với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Tay niết ấn quyết, sau lưng Sở Hưu hiện lên một pháp tướng phật ma.

Phải là Đại Hắc Thiên Ma Thần, trái là Đại Nhật Như Lai.

Cả hai hợp nhất, phật quang vô biên và ngọn lửa diệt thế bao phủ lấy Hư Từ.

Khi ở Đại La Thiên, tuy Sở Hưu chưa từng thấy Thiên La Bảo Tự xuất thủ, nhưng chắc hẳn truyền thừa của Đại Quang Minh Tự là đến từ một chi phái của Thiên La Bảo Tự ở Đại La Thiên.

Trong thời thượng cổ, Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự đã tranh đấu không biết bao nhiêu năm, tới Đại La Thiên lại đấu đá hơn vạn năm, nhánh Đại Hắc Thiên Thần Cung là do Phạm Giáo thành lập để khắc chế công pháp của đối phương.

Cho nên hiện giờ Sở Hưu thi triển ngọn lửa diệt thế cũng là khắc chế vô cùng Đại Quang Minh Tự của Hư Từ.

Quan trọng nhất là Sở Hưu còn tinh thông võ công Phật môn, biết người biết ta, y khắc chế võ công Đại Quang Minh Tự càng lợi hại.

Hư Từ nhíu mày, quanh người hắn tỏa ra ngàn vạn phật quốc, bất luận phật quang hay ngọn lửa diệt thế đều bị nuốt vào trong đó rồi bị triệt tiêu ở bên trong.

Một khắc sau, khí thế sắc bén vô tận lóe lên từ giữa Lưỡng Diện Phật, đao mang của Phá Trận Tử mang theo khí thế một đi không trở lại, khí thế xé rách toàn bộ thế giới, chém về phía Hư Từ.

Thi triển cùng lúc hai môn võ kỹ chí cường, đây là thứ Sở Hưu rèn luyện được ở Đại La Thiên, khả năng khống chế võ đạo cường đại.

Tuy Hư Từ sửng sốt nhưng hai tay hắn nắm chặt lấy hàng ma xử, lực lượng quanh người bộc phát tới cực hạn, Kim Cương trừng mắt, Phật Đà trấn ma!

Hàng ma xử nghênh tiếp lưỡi đao đang chém xuống, lập tức tạo ra một tiếng nổ lớn!

Nhưng một khắc sau Hư Từ lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Trước đây hắn và sở Hưu đã giao đấu vài chiêu, tuy chỉ có vài chiêu nhưng từ trực giác của võ giả, hắn có thể cảm nhận được lần này Phá Trận Tử của Sở Hưu có gì đó không đúng, không phải cảm giác lúc trước.

Một khắc sau, hai mắt Hư Từ lóe lên phật quang chói mắt, thứ đan chém vào hàng ma xử của hắn đâu phải Phá Trận Tử? Rõ ràng là một thanh đao chi chít vết rạn, một thanh loan đao như vầng trăng tròn!

“Ảo thuật!”

Trong lòng Hư Từ đầy kinh hãi.

Có thế nào hắn cũng không thể tin nổi, trong lúc bất tri bất giác mình lại trúng ảo thuật của Sở Hưu.

Thật ra chiêu này là Sở Hưu học được từ chỗ Ma Lợi Kha.

Hư Từ nghĩ không sai, thiên phú và mức độ nhạy bén của Sở Hưu trong chiến đấu mạnh tới đáng sợ.

Năng lực ảo thuật ngưng ảo thành thật của Ma Lợi Kha mạnh mẽ tới mức cho dù có hồi tưởng lại Sở Hưu cũng thấy kinh hãi, có thể nói trận chiến lúc đó chỉ chênh lệch một chút thôi là phân định thắng bại.

Cho nên sau này Sở Hưu cũng bỏ chút thời gian ra tập trung nghiên cứu ảo thuật của Ma Lợi Kha, dù sao tinh thần lực của y cũng không yếu.

Tuy y không làm được như Ma Lợi Kha, ngưng ảo thành thật, khiến mọi thứ trở nên hư hư thật thật, căn bản không chạm được tới căn nguyên. Nhưng trong lúc giao chiến y có thể vận dụng tinh thần lực cường đại, bất tri bất giác di hình hoán ảnh.

Y không biết công pháp của Ma Lợi Kha tên là gì, nhưng chiêu này được Sở Hưu đặt là Huyễn Chân Quyết.

Đại thiên thế giới, ảo ảnh trong mơ, những thứ kia có gì là thật, có gì là giả?

Còn lúc này, Hư Từ vừa thấy thanh loan đao, ngoài kinh ngạc ra còn có hãi hùng.

Vì từ hình dạng của thanh loan đao này hắn đã đoán ra, đây chính là ma đao của Độc Cô Duy Ngã năm xưa, Thính Xuân Vũ!

Không ngờ Sở Hưu lại tìm được ma đao Thính Xuân Vũ! Chẳng lẽ hắn tìm ra nơi Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ giao thủ?

Vô số suy nghĩ lung tung hiện lên trong đầu Hư Từ, nhưng một khắc sau cảm giác nguy cơ đã lấp đầy đầu óc hắn.

Vì hắn đột nhiên phản ứng lại, vì sao Sở Hưu lại dùng ảo thuật đổi thanh đao trong tay mình thành Thính Xuân Vũ? Một thanh đao khác đâu?

Khoảnh khắc này, phật quang cường đại bùng phát quanh người Hư Từ, vô số Phạn văn bay lượn bên cạnh hắn.

Gần như cùng lúc, thân đao Phá Trận Tử mang theo ngọn lửa diệt thế vô biên đã chém ngang ra, hất bay Hư Từ đang vận dụng đại bộ phận lực lượng để chống lại Thính Xuân Vũ. Thân đao chém vào chính giữa hàng ma xử, trực tiếp chặt đứt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận