Côn Luân Ma Chủ

Chương 726: Thù của tiền nhân, oán của ngày nay 1



Nửa đêm canh ba, trong nội trạch của Vương gia lại vang lên giọng nói như vậy, chuyện này khiến tất cả mọi người trong Vương gia kinh hãi.

Lão tổ Vương gia đứng bật dậy quát lớn: “Ai? Đi ra! Đừng ở đó giả thần giả quỷ!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa lớn của Vương gia trực tiếp bị đánh văng, hai đệ tử thủ vệ của Vương gia ngã lăn trên mặt đất, toàn thân không một vết thương, nhưng đã không còn hơi thở.

Sở Hưu thân mặc áo đen, đeo mặt nạ thép không biểu cảm, có vẻ vô cùng quỷ dị, sau lưng cõng bảy thanh Ma đạo đi vào trong đại đường, lập tức khiến đám người ở đây hít một hơi lạnh.

Chuyện liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn mới qua không bao lâu, tin tức về tuấn kiệt Ma đạo Lâm Diệp đã truyền khắp giang hồ.

Trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, hắn là người duy nhất trong Ma đạo, còn đứng trong năm hạng đầu, thậm chí từng giết chết tông sư võ đạo.

Lúc này trang phục của Sở Hưu cũng không khác gì với lúc ở liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn, cho nên người của Vương gia nhanh chóng nhận ra thân phận của y.

Lão tổ Vương gia vung tay lên, thần sắc nghiêm nghị nói: “Lâm Diệp, Vương gia ta đầu có không thù không oán với ngươi, ngươi làm vậy là có ý gì?”

Lão tổ Vương gia thật sự không hiểu, mình vốn không quen biết gì tên Lâm Diệp này, thậm chí chỉ nghe đồn về y mà thôi. Thế nhưng hôm nay tên này lại trực tiếp đánh tới cửa, thế này rốt cuộc là sao?

Sở Hưu cười lạnh nói: “Không oán không thù? Lão già họ Vương kia, vừa rồi ngươi còn khoe khoang công lao của tiên tổ Vương gia ngươi ba trăm năm trước, giờ đã quên tiệt rồi sao?

Ba trăm năm trước trên Cửu Thiên Sơn, tiên tổ Vương gia ngươi đi theo cao thủ Tọa Vong Kiếm Lư liên tục giết chết mười bảy người của Ma đạo ta, chậc chậc, thực lực thật cao cường.

Có điều nợ máu phải trả bằng máu, ba trăm năm qua, lãi cũng phải thêm vào. Ngày trước Vương gia ngươi giết chết mười bảy người trong Ma đạo chúng ta. Hôm nay ta sẽ giết một trăm bảy mươi người của Vương gia ngươi!

Mối thù năm xưa, giờ trả lại gấp mười lần trăm lần. Hợp lý phải không?”

Nghe xong lời này, Lão tổ Vương gia đột nhiên biến sắc, hắn thật sự không ngờ gia tộc của mình lại bị người của nhánh Ẩn Ma để mắt tới vì chuyện này.

Ngày trước tiên tổ Vương gia bọn họ tham gia vây giết liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn, vốn là để đặt cược một tiền đồ phú quý, cho nên cũng không nghĩ tới chuyện hậu quả.

Sau đó liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn bị hủy diệt, đám người Ma đạo chỉ có thể nấp trong chỗ tối run lẩy bẩy, căn bản không nghĩ tới chuyện báo thù, cũng không dám báo thù.

Cho nên thời gian dần trôi qua, Vương gia thậm chí quên bẫng chuyện này. Thậm chí đến đời này, Vương gia còn không nhớ được bọn họ còn thù oán nhân quả đó. Bình thường Lão tổ Vương gia thường lấy chuyện này ra nói lại cho vãn bối là muốn bọn họ biết về lịch sử gia tộc,

Thế nhưng ai mà ngờ được một đoạn lịch sử ba trăm năm trước giờ lại trở thành tử kiếp đối với Vương gia?

Lão tổ Vương gia vội vàng nói: “Chuyện này tạm thời không nói đúng sai, nhưng đây là chuyện ba trăm năm trước rồi mà. Lâm công tử minh giám, Vương gia ta đã không quan tâm tới tranh chấp Chính Ma trên giang hồ từ lâu rồi. Vương gia ta từ ta trở xuống, không ai ra động thủ với Ma đạo cả!”

Sở Hưu lạnh lùng đáp: “Người trước trồng cây người sau hái quả, nhân quả của tiền nhân đương nhiên phải do hậu nhân hoàn lại.

Lão già họ Vương kia, trước đó ngươi còn nói Vương gia các ngươi có gia sản như hiện tại toàn bộ nhờ tiên tổ cầm đầu của võ giả Ma đạo ta đổi lấy.

Giờ các ngươi hưởng thụ sản nghiệp đó đã ba trăm năm, cũng đã đến lúc trả lại!’

Một võ giả trung niên đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đứng ra quát lớn: “Lão tổ, ngài cần gì nói nhảm với hắn? Lâm Diệp này chỉ có một mình, hắn có mạnh hơn nữa cũng mạnh hơn toàn bộ Vương gia ta hay sao? Mọi người cùng nhau ra tay, hàng phục tiểu ma đầu này, giao cho Tọa Vong Kiếm Lư lĩnh thưởng!”

Võ giả Vương gia này mặc dù cũng đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng hiển nhiên hắn chưa từng được chứng kiến cực hạn của cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, lại không biết cho dù cùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng thực lực đôi khi khác biệt một trời một vực. Hơn nữa thực lực đó đôi khi không phải số lượng có thể bù đắp nổi.

“Ngươi câm miệng cho ta!”

Lão tổ Vương gia gầm lên một tiếng với võ giả kia, toàn thân run rẩy, hắn đang e ngại.

Lão tổ Vương gia không phải sợ Lâm Diệp, thực lực Lâm Diệp có mạnh hơn cũng chỉ có một mình, một tiểu bối Ma đạo, không phải cường giả như Chử Vô Kỵ.

Thứ hắn e ngại thật sự chính là mục đích Lâm Diệp xuất hiện tại đây.

Nhánh Ẩn Ma muốn thanh toán thù hận ba trăm năm trước, cho dù hôm nay bọn họ trốn được Lã Phụng Tiên nhưng liệu có trốn được toàn bộ nhánh Ẩn Ma báo thù hay không?

Đó là một con quái vật khổng lồ, một con quái vật đủ nghiền nát toàn bộ Vương gia!

Lão tổ Vương gia cầu khẩn với Sở Hưu: “Lâm công tử, ngày trước đúng là tổ tiên Vương gia ta đã tham gia trận chiến đó, nhưng chủ mưu trận chiến đó đâu có phải tổ tiên Vương gia ta. Nhánh Ẩn Ma muốn báo thù cần gì phải làm khó những gia tộc nhỏ như chúng ta? Tới tìm đám chủ mưu kia không được à?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên không được. Bất luận chủ mưu hay đồng lõa, thù hận của nhánh Ẩn Ma sớm muộn gì cũng phải báo. Tìm ai báo thù trước chẳng như nhau, ngươi không cần ôm suy nghĩ may mắn gì đó.”

Lão tổ Vương gia thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Được! Thù hận tiên tổ do ta trả! Không phiền Lâm công tử động thủ, ta cam tâm tình nguyện bó tay chịu trói, nhưng chẳng hay Lâm công tử có thể tha cho những đệ tử khác của Vương gia ta một con đường sống không? Lưu lại chút huyết mạch cho Vương gia ta.”

Sở Hưu giọng điệu điềm nhiên: “Vương gia các ngươi hưởng thụ nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc đánh đổi một số thứ. Ta đã nói sẽ giết một trăm bảy mươi người, vậy phải giết đủ một trăm bảy mươi cái mạng. Nếu mạng người không đủ, cho dù là chó nhà họ Vương ngươi ta cũng giết, phải gom đủ con số này!”

“Lâm Diệp! Đừng khinh người quá đáng!”

Lão tổ Vương gia nổi giận gầm lên một tiếng, quanh người huyết khí bốc lên, hóa thành một thanh huyết kiếm đột nhiên đánh về phía Sở Hư. Hắn thật sự quả quyết, vừa ra tay đã liều mạng thiêu đốt tinh huyết.

Đồng thời lão tổ Vương gia cũng gào lên với những võ giả Vương gia khác: “Trốn! Mau trốn!”

Mặc dù ngày thường lão tổ Vương gia luôn thích tỏ vẻ uy phong trước mặt vãn bối, thích lên mặt dạy đời, nhưng thực chất thân là người đứng đầu một gia tộc, lão tổ Vương gia đã rất hợp cách.

Hắn thân là tiền bối giang hồ, tuổi tác lớn gấp mấy lần Sở Hưu, thế nhưng khi gặp y lại thận trọng khúm núm, lời lẽ nhún nhường, thậm chí đồng ý trả sinh mạng mình mong đường sống cho gia tộc. Lão tổ Vương gia thật sự tận chức.

Chỉ tiếc hôm nay Sở Hưu tới để giết người, cho dù hắn có tận chức cỡ nào đi nữa cũng khó lòng thoát khỏi cái chết!

Ngay khi lão tổ Vương gia xuất kiếm, sau lưng Sở Hưu hiện lên Sát Sinh Ma Phật Tướng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận