Côn Luân Ma Chủ

Chương 720: Lực lượng của nhánh Ẩn Ma 1



Ngụy Thư Nhai nói muốn giao một số nhân thủ cho Sở Hưu, nhưng những người hắn định giao cho Sở Hưu lại không phải toàn bộ tinh nhuệ của nhánh Ẩn Ma.

Trong nhánh Ẩn Ma có rất nhiều thế lực, lợi ích phức tạp, đừng nói những người đó sẽ không nghe Sở Hưu, có một số người thậm chí không nghe cả Ngụy Thư Nhai.

Cũng như Lục tiên sinh, hắn là người Vô Tướng Ma Tông, quan hệ với Ngụy Thư Nhai cũng không tệ, thậm chí toàn bộ Vô Tướng Ma Tông đều giữ quan hệ tốt với Ngụy Thư Nhai.

Có điều quan hệ là quan hệ, một khi dính tới chuyện lợi ích, vậy phải xử lý thận trọng một chút.

Cho nên Ngụy Thư Nhai không sử dụng những người khác mà tìm một số võ giả tán tu trong nhánh Ẩn Ma tới.

Đám võ giả tán tu này phân chia phức tạp, có một số đơn thuần là võ giả tán tu nhận được công pháp Ma đạo, cứ thế gia nhập Ma đạo.

Còn một số là con cháu của người sống sót của liên minh Ma đạo Cửu thiên Sơn năm xưa, đều tôn Ngụy Thư Nhai làm chủ.

Còn trong đó khó quản nhất lại là những võ giả vì đủ loại nguyên nhân bất đắc dĩ rơi vào Ma đạo, hoặc những bị tông môn Chính đạo ép phải vào Ma đạo.

Người như vậy thực lực bản thân đều không yếu, có một số còn có thanh danh không nhỏ trên giang hồ, mỗi người đều tính cách kỳ quái, kiêu ngạo không nghe lệnh ai.

Ngụy Thư Nhai giao những người này cho Sở Hưu, một phần là cho y lực lượng, một phần là chuẩn bị để Sở Hưu chỉnh lý lại những người này, ngưng tụ thành một cỗ lực lượng, không còn chia năm sẻ bảy nữa.

Đương nhiên trong đó ngược lại không có ý kiểm tra. Ngụy Thư Nhai tin tưởng Sở Hưu, nếu ngay chút việc nhập môn đó mà Sở Hưu còn không giải quyết được, vậy y lây tư cách đâu hoàn thành như vậy này?

Cho nên Ngụy Thư Nhai cũng không tự mình dẫn Sở Hưu tới mà bảo Chử Vô Kỵ đưa Sở Hưu đi.

Về phần Lục tiên sinh và Mai Khinh Liên, thân phận bọn họ khá đặc thù, một thuộc về Âm Ma tông, một thuộc về Vô Tướng Ma Tông. Ngụy Thư Nhai bàn giao riêng cho họ vài chuyện sau đó bảo tất cả giải tán.

Cứ điểm dưới đất của nhánh Ẩn Ma không nhỏ, Chử Vô Kỵ vừa dẫn Sở Hưu tới chỗ đám người, vừa cười nói: “Ngụy tiền bối có vẻ rất coi trọng ngươi, có điều tiền bối có vẻ cũng có ý kiểm tra, lại còn gom cả mấy tên kia tới bảo ngươi thống lĩnh nữa. Dù sao lát nữa ngươi cũng phải cẩn thận một chút, đừng nhìn ngươi có thực lực đối đầu với tông sư võ đạo, thân phận trong Ma đạo đứng hạng ba trên Long Hổ Bảng, đám người này sẽ không nhường nhịn gì đâu.”

Nhìn Sở Hưu một hồi, Chử Vô Kỵ thản nhiên nói: “Ta, đã từng là một trong số bọn họ.”

Sở Hưu nhíu mày, kinh ngạc: “Với thực lực của Chử tiền bối, lúc trước sau khi gia nhập Ma đạo chẳng lẽ không được bồi dưỡng trọng dụng?”

Chử Vô Kỵ thản nhiên đáp: “Giới Ma đạo đâu phải nơi từ thiện. Có một số lời mấy tông môn Chính đạo kia nói không sai, Ma đạo làm việc đại đa số đều cực kỳ vô tình và tàn nhẫn.

Ngươi thể hiện bao nhiêu thực lực, mang tới bao nhiêu lợi ích cho người khác, ngươi mới có bấy nhiêu đãi ngộ.

Lúc đầu khi ta mới gia nhập nhánh Ẩn Ma, ngược lại có rất nhiều tông môn Ẩn Ma vươn tay mời ta. Có điều những tông môn này đều không phải vì con người ta mà vì thứ hạng của ta trên Long Hổ Bảng, vì thân phận hoàng tộc Ngụy Quốc của ta, tiện mượn thân phận này giở chút thủ đoạn.

Nói trắng ra, bọn họ chỉ muốn lợi dụng thân phận của ta. Ta gia nhập Ma đạo là để theo đuổi lực lượng cường đại chứ không phải làm nền cho người ta, cho nên ta cự tuyệt!

Giờ ngươi sắp thống lĩnh những người này, những người vì tu luyện Mạnh Cương mà bị đẩy vào Ma đạo thì dễ quản thôi. Đời sau của liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn thật ra cũng dễ quản.

Khó quản nhất là những người như ta, có thực lực, có tính khí, còn không muốn bị người ta hạn chế tự do. Tính tình bọn họ kỳ quái tới cực điểm, ngươi muốn thuyết phục họ cũng chẳng dễ dàng gì đâu.”

Sở Hưu nheo mắt gật nhẹ đầu, Chử Vô Kỵ đã nói vậy chứng minh đám người này thật sự rất khó chơi.

Có điều Sở Hưu cũng không nói nhiều, y chỉ thản nhiên hỏi: “Vậy, ta có thể giết người không?”

Chử Vô Kỵ như cười như không nhìn Sở Hưu, hắn hiểu Sở Hưu, kẻ này sát tính lớn tới bất thường, hơn nữa không phải Sở Hưu hiếu sát mà là đối với y, giết người là thủ đoạn đơn giản nhất để đạt được mục đích.

Thân trong Ma đạo nhiều năm như vậy, Chử Vô Kỵ thấy rất nhiều loại cuồng ma khát máu, giết người không chớp mắt, nhưng những kẻ này đều chỉ là hạng tầm thường.

Đừng nhìn bọn họ bộ dáng hung ác, có thể nói trên tay dính đầy máu tươi, nhưng bọn họ không sánh bằng Sở Hưu.

Đó chỉ là những kẻ đáng thương bị sát ý khống chế mà thôi. Sát ý chỉ là một loại cảm xúc, bọn họ ngay bản thân mình còn không khống chế nổi, chẳng lẽ còn không đáng thương?

Ngược lại, người như Sở Hưu, coi giết chóc là công cụ, tất cả chỉ để đạt được mục đích cùng lợi ích, đây mới là kinh khủng nhất.

Người như vậy đôi khi không tự tay giết người, nhưng một câu nói, một quyết định của bọn họ có thể mai táng vô số nhân mạng.

Chử Vô Kỵ thản nhiên nói: “Có thể giết người hay không, điểm này ta không cách nào nói cho ngươi, cần ngươi tự suy nghĩ.

Dù sao bất luận ta hay Ngụy tiền bối đều chỉ nhìn kết quả.

Nếu ngươi giết người có thể làm xong việc, vậy ngươi cứ giết.

Ngược lại nếu vì chuyện ngươi giết người mà gây náo loạn gì, vậy ngươi cũng phải tự gánh chịu hậu quả.”

Sở Hưu hiểu rõ gật nhẹ đầu, tỏ ý đã biết.

Chử Vô Kỵ chỉ vào một cánh đại điện đóng kín cửa phí trước nói: “Những người Ngụy tiền bối bố trí đều trong đó. Vào đi.”

Lúc này trong đại điện đang có hơn ba trăm người chen chúc.

Đám người này giá trẻ lớn bé đều có, trang phục cũng hết sức kỳ quái, thế nhưng có thể khẳng định là đám người này thực lực đều rất mạnh.

Trong hơn ba trăm người này, thực lực yếu nhất cũng có Tam Hoa Tụ Đỉnh, mạnh nhất là Thiên Nhân Hợp Nhất. Trong đó võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất có tới hơn ba mươi người. Số lượng này thậm chí còn nhiều hơn một số tông môn yếu một chút trong Thất Tông Bát Phái, tỷ như Thương Lan Kiếm Tông cùng Ba Sơn Kiếm Phái.

Lúc này trong đại điện ồn ào hỗn loạn, có người thì thầm nói chuyện, có kẻ lớn tiếng ầm ĩ, còn có tên đang quát tháo gì đó.

Đại điện chỉ có mười cái ghế, cũng chỉ có mười người ngồi đó. Trên mặt đất còn có vết máu cùng một số người sắc mặt trắng bệch, thái độ tức giận chữa trị thương thế. Hiển nhiên trước khi Sở Hưu tới đám người kiêu ngạo không nghe lệnh này đã đánh nhau một trận, hơn nữa lý do của trận đánh này còn vì chuyện vớ vẩn như tranh đoạt chỗ ngồi.

Lúc này trên chỗ ngồi, một võ giả thân mặc áo đen, mắt tam giác, dáng người gầy gò mở miệng nói: “La Tam Thông, Triệu Thừa Binh cùng chư vị. Ta bảo này, các ngươi đừng có ngồi không nữa, nói gì thử đi. Lần này Ngụy tiền bối gọi chúng ta tới đây rốt cuộc có ý gì? Bảo chúng ta nghe lệnh một tên tiểu bối? Đúng là chuyện cười.”

Người này tay vuốt ve một con bọ cạp vàng kim, dáng vẻ mười phần linh hoạt, có điều nhìn kỹ hơn lại phát hiện phần đuôi con bọ cạp có màu đen như mực, hiển nhiên mang theo kịch độc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận