Côn Luân Ma Chủ

Chương 1011: Kế hoạch âm hiểm 1

Dứt lời Sở Hưu nhẹ nhàng búng tay. Chỉ thấy gia chủ phùng gia toàn thân co quắp, đại lượng máu tươi tràn ra từ người hắn, hóa thành một làn sương máu. Chỉ trong chớp mắt toàn thân gia chủ Phùng gia đã bị rút sạch khí huyết, hóa thành một thi thể khô quắt!

Một gia chủ chớp mắt đã mất mạng, mọi người xung quanh sợ hãi tới choáng váng, thậm chí không dám nói một lời.

Phẩy phẩy tay, cương khí thổi tan làn sương máu trước mặt, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Thẩm Phi Ưng.”

Thẩm Phi Ưng không ngồi trong đám người mà đứng sau lưng Sở Hưu lập tức đứng ra nói: “Có thuộc hạ.”

“Giao Phùng gia cho ngươi. Trong vòng ba ngày ta muốn cái tên này biến mất trong giang hồ Bắc Yên.”

Thẩm Phi Ưng cung kính thi lễ nói: “Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.”

Thái độ Thẩm Phi Ưng cực kỳ nghe lời, không chút miễn cưỡng.

Từ khi hắn phản bội Phương Đại Thông, hắn đã không còn đường lui. Tính mạng của hắn, mọi thứ của hắn đều được cột vào Sở Hưu.

Đừng nói giờ đi diệt một thế gia nhỏ, cho dù hiện tại Sở Hưu bảo hắn đi dội phân vào cửa Đại Quang Minh Tự, Thẩm Phi Ưng cũng đành nhắm mắt nhắm mũi đi làm, còn phải cầu khẩn Sở Hưu chăm sóc vợ con già trẻ nhà hắn.

Mọi người ở đây run rẩy, ánh mắt hoảng sợ.

Giờ bọn họ mới hiểu được một đạo lý.

Chọc giận Đại Quang Minh Tự bọn họ sẽ không chết, nhưng chọc giận Sở Hưu, bọn họ sẽ không còn mạng nữa.

Sở Hưu phách lối như vậy có lẽ sẽ có người đứng ra hành hiệp trượng nghĩa diệt trừ tà ma, nhưng e rằng đại đa số bọn họ không sống được tới ngày đó.

Còn lúc này Lã Phụng Tiên đứng sau đại sảnh nhìn qua ô cửa quan sát cục diện xung quanh, hắn chỉ hơi cau mày chứ không nói thêm gì.

Hắn vốn không tán thành phương thức làm việc này của Sở Hưu, nhưng trước nay chưa từng khuyên can Sở Hưu một lời.

Cũng như người khác không cách nào khuyên được Lã Phụng Tiên, Lã Phụng Tiên cho dù không tán thành nhưng chỉ cần ngươi là bạn tốt của hắn, cho dù ngươi có làm chuyện quá đáng hơn nữa, Lã Phụng Tiên cũng sẽ đứng về phía ngươi.

Có lẽ trong mắt những người khác hành động này của Lã Phụng Tiên là không phân rõ trắng đen, không hiểu thị phi. Nhưng đối với Lã Phụng Tiên, hắn không cách nào làm tới mức không phụ mọi người trong thiên hạ, hắn chỉ cần không phụ lòng hảo hữu của mình là được.

Đám người Thủy Vô Tướng đứng sau lưng Lã Phụng Tiên lại khá tán đồng cách làm này của Sở Hưu.

“Thủ đoạn vì giết mà giết quá mức dữ dội, tên Sở Hưu này lại tìm được điểm cân bằng giữa việc này.

Thế nhân chỉ thấy hắn tàn nhẫn hiếu sát, nhưng thực tế đối với hắn giết người chỉ là một loại thủ đoạn. Giết một người mà chấn nhiếp nhiều người như vậy, có lời!”

Nói đến đây Thủy Vô Tướng cũng thấy thương cảm.

Ngày trước Lã Ôn Hầu không lĩnh ngộ được điểm này, giết chóc quá nặng mới rơi vào kết cục như ngày hôm nay.

Đối với Lã Ôn Hầu ngày trước, hắn giết người cũng là để giải quyết vấn đề. Nhưng khác với Sở Hưu, cách giải quyết vấn đề của Lã Ôn Hầu chỉ có một chữ giết.

Cuối cùng cả thiên hạ đều là địch, bị giết ngược lại.

Nếu lúc trước Lã Ôn Hầu nghe lời khuyên can của hắn, làm việc đừng quá mạnh bạo như vậy không khéo truyền thuyết lưu lại trong giang hồ đã không phải Ma Thần Lã Ôn Hầu mà là bá chủ một thời Lã Ôn Hầu.

Lã Phụng Tiên quay đầu lại hỏi; “Các ngươi cũng cho rằng Sở huynh làm vậy là đúng?”

Thủy Vô Tướng gật đầu nói: “Đương nhiên đúng. Nếu không dùng thủ đoạn này trực tiếp đánh lên Đại Quang Minh Tự, vậy khác nào tự tìm đường chết.”

Lã Phụng Tiên đột nhiên thở dài một tiếng nói: “Thật ra các ngươi nên gia nhập dưới trướng Sở huynh mới đúng. Đi cùng ta rõ ràng là lãng phí năng lực của các ngươi.”

Nếu là người bình thường nói ra những lời này chắc chắn là lời nói tru tâm, nhưng Lã Phụng Tiên nói ra lại cực kỳ chân thành.

Đám người Thủy Vô Tướng cũng biết vậy nên nói thẳng “ Chúa công, chúng ta đồng ý nhận ngài làm chủ nhân là vì trên người ngài có truyền thừa của lão chúa công, ngài vĩnh viễn là chúa công của chúng ta.

Sở Hưu kia có ưu tú đến đâu đi nữa cũng chỉ là người ngoài. Sau này xin chúa công đừng nói vậy nữa.”

Lã Phụng Tiên gật đầu, thật ra hắn cũng thấy cảm động.

Thực tế lúc thu nhận bốn người này trong lòng Lã Phụng Tiên còn thấy kháng cự, hắn không quen mang nhiều người theo bên cạnh như vậy.

Có điều sau này ở chung hắn lại phát hiện bốn người này thật sự không có tư tâm gì với hắn. Bất kể mình có nghe lời họ nói hay không, nhưng bốn người Thủy Vô Tướng đều vì tốt cho hắn.

Lúc này mọi người đã bị thủ đoạn cay nghiệt khốc liệt của Sở Hưu hù dọa, không ai nghi ngờ, nếu bọn họ chống cự hay chơi kế vặt như gia chủ Phùng gia, chắc chắn bọn họ sẽ thành một thi thể khô quắt trên mặt đất.

Đúng lúc này Bạch Vô Kỵ từ trong nội đường bước ra cung kính thi lễ với Sở Hưu rồi trầm giọng nói: “Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nguyện theo làm tuỳ tùng của Sở đại nhân!”

Lần này mọi thật sự kinh ngạc.

Không ai ngờ thế lực từng có thù với Sở Hưu như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lại lựa chọn thần phục y.

Phần lớn mọi người đều biết tin về cái chết của Bạch Hàn Thiên, dù sao Bạch Hàn Thiên cũng là người nổi danh tại Bắc Yên.

Nhưng đa số lại không biết chuyện Sở Hưu ra tay cứu Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lúc trước.

Cho nên trong mắt mọi người, Bạch Vô Kỵ là người thừa kế Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, cũng là thành chủ, có thể đại biểu lập trường của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Bạch Khiếu Thiên nói rất đúng, mặc dù hắn mới là tông sư võ đạo, cũng nhờ hắn ngăn cơn sóng dữ cứu Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, nhưng tiếng tăm hắn thật sự không bằng Bạch Vô Kỵ.

Ít nhất khi ra bên ngoài mọi người chỉ thừa nhận người thừa kế Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành là Bạch Vô Kỵ chứ không phải Bạch Khiếu Thiên.

Lúc này Bạch Vô Kỵ xuất hiện như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, khiến bọn họ biết rốt cuộc nên lựa chọn ra sao.

Đám người liếc nhìn nhau, lập tức hành lễ trầm giọng nói: “Chúng ta cũng nguyện ý theo làm tùy tùng của Sở đại nhân!”

Mặc dù Bạch Hàn Thiên đã chết, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã thành một chuyện cười, thực lực suy yếu tới cực hạn.

Nhưng cho dù Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có suy yếu nhưng vẫn là bá chủ tại vùng Bắc Địa, phân lượng của Bạch Vô Kỵ cũng không thấp.

Hắn đi đầu thần phục, người khác làm sao chối từ?

Sở Hưu cười cười nói: “Chư vị, sau này các ngươi sẽ biết lựa chọn của mình sáng suốt ra sao.”

Mọi người ở đây đều lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Có sáng suốt hay không bọn họ không biết, nhưng bọn họ biết nếu giờ mình không lựa chọn như vậy, có lẽ bọn họ chẳng ra khỏi Trấn Võ Đường nổi.

Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Bạch Vô Kỵ mới chần chờ nói: “Đại nhân, ngài định ra tay với Đại Quang Minh Tự ư?”

Võ lâm Bắc Yên không cách nào sánh được với võ lâm Đông Tề, thậm chí xét theo số lượng tông môn đỉnh cao, Bắc Yên thậm chí không bằng cả Tây Sở.

Võ lâm Đông Tề cường đại là vì Đông Tề nằm trên đất Trung Nguyên, đất rộng của nhiều, cho nên đại đa số tông môn có truyền thừa lâu đời đều nằm ở Đông Tề.

Bạn cần đăng nhập để bình luận