Côn Luân Ma Chủ

Chương 927: Nhất tiễn diệt Phật 1



Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần ra tay có thể nói là trời long đất lở, kiếm ý kinh khủng.

Những võ giả khác muốn xem nhưng không ai dám tới gần, chỉ có thể đứng từ xa trông ngóng động tĩnh.

Thậm chí trong quán rượu ở trấn nhỏ, đám người Mai Khinh Liên cũng có thể cảm giác được động tĩnh giao thủ kịch liệt bên phía kia.

Hoàng Phủ Duy Minh là người nhận thua đầu tiên.

Thật ra không phải hắn nhận thua, chỉ là quan hệ giữa hắn và Phương Kim Ngô chỉ có thế, có đánh nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Chẳng qua khi thấy Hoàng Phủ Duy Minh nhận thua, Bàng Hổ vẫn cảm thấy chưa đã thèm.

Sau khi Hoàng Phủ Duy Minh nhận thua, bên phía Mai Khinh Liên cũng có kết quả.

Tịnh Viễn không nhận thua, nhưng hắn thật sự không đánh nổi nữa.

Dù sao tuổi tác hắn đã cao, đối thủ lại là Mai Khinh Liên, xem như cao thủ trong nhánh Ẩn Ma. Cho dù Phật pháp của hắn cao thâm đủ để khắc chế Xá Nữ Đại Pháp, nhưng hắn lại không kiên trì được bao lâu, lực lượng đã không đủ.

Thấy Tịnh Viễn thu tay lại, Mai Khinh Liên cũng không ra tay giết người.

Nàng không phải Sở Hưu, đã điên lên là ai cũng dám giết.

Tịnh Viễn mặc dù dù không nổi danh trong Đại Quang Minh Tự nhưng dù sao cũng là cao tăng thế hệ trước, bối phận quan hệ vẫn đó.

Trong tình huống không cần thiết, giết Tịnh Viễn ngoại trừ gây ra phiền toái, ngoài ra không có bất cứ lợi lộc nào.

Cho nên sau khi hai người ngừng chống cự, Mai Khinh Liên cùng Bàng Hổ liếc mắt nhìn nhau, lập tức đuổi theo hướng chấn động kia.

Tịnh Viễn cùng Hoàng Phủ Duy Minh liếc nhau, trong mắt lấp loáng ý vị bất đồng.

Hoàng Phủ Duy Minh là kinh hãi, kinh hãi vì Sở Hưu lại giao chiến với Phương Kim Ngô kịch liệt tới mức này.

Còn Tịnh Viễn lại thở dài, vị lão bằng hữu của mình cuối cùng không thể trốn thoát khỏi số mệnh của võ giả, quyết định sinh tử trong lúc chinh chiến chém giết.

Mặc dù hắn không biết tình hình trận chiến nhưng hắn có thể cảm nhận được mức độ kịch liệt của trận chiến này, cùng với đó là tử ý ẩn hiện trong đấy!

Lúc này bên phía Sở Hưu và Phương Kim Ngô, quanh người Phương Kim Ngô lóng lánh ánh cương khí và phật quang, tất cả mọi lực lượng đều ngưng tụ tại một điểm, như một khắc trước khi núi lửa bộc phát, cực kỳ kinh người, khiến mọi người chấn động.

“Sở Hưu, lão phu thật không ngờ lại có ngày bị một tên tiểu bối như ngươi ép tới mức này.”

Mặc dù hiện tại quanh người Phương Kim Ngô đã bừng bừng lửa giận nhưng sắc mặt hắn lại cực kỳ bình tĩnh, cứ như thuật lại một chuyện không liên quan gì tới mình.

Phương Kim Ngô giờ đã nghĩ rất thoáng, trận chiến này không có người thắng, lưỡng bại câu thương.

Lúc này hắn đã vận dụng toàn bộ lực lượng của mình, cho dù cuối cùng giết được Sở Hưu, bản thân cũng chẳng thể sống được bao lâu.

Khi còn trẻ trải qua vô số trận chém giết, thật ra Phương Kim Ngô không sợ chết.

Hắn đã từng nghĩ tới chuyện sau này hoặc là mình chết già trong Không Sơn Cốc, hoặc là mình bị kẻ thù tìm tới cửa, cuối cùng chiên tử.

Nhưng có thế nào hắn cũng không ngờ trận chiến cuối cùng của bản thân lại là cùng một tiểu bối như Sở Hưu.

Phương Kim Ngô coi trọng thể diện của mình thậm chí còn hơn cả tính mạng của mình.

Chết trong tay cường giả Chân Hỏa Luyện Thần khác không mất mặt, nhưng nếu cuối cùng hắn chết vì Sở Hưu, cảm giác phẫn nộ này còn vượt ngoài ý hận.

Lúc này hư ảnh Nộ Mục Kim Cương sau lưng Phương Kim Ngô được ngưng tụ lực lượng của hắn, dần dần phát sinh chút biến hóa.

Trong kim quang chói mắt, hình tượng Nộ Mục Kim Cương dần dần hóa thành phật ảnh.

Nhưng phật ảnh này tướng mạo cực kỳ mơ hồ, không cách nào nhận ra đây rốt cuộc là vị phật nào.

Còn sau khi phật quang chiếu rọi, phật ảnh dần dần rõ ràng, gương mặt hiện lên không ngờ lại chính là Phương Kim Ngô.

Mặc dù Phương Kim Ngô tu luyện võ công Phật môn, nhưng hắn lại không phải võ giả Phật môn. Cũng như Sở Hưu, phật mà y hiểu hoàn toàn không phải phật mà Đại Quang Minh Tự hiểu.

Thanh niên trải bao trắc trở, trung niên phí hoài, Phương Kim Ngô từ một tán tu, tu luyện tới mức khuấy động phong vân như ngày hôm nay thậm chí khiến những chưởng môn đại phái trong võ lâm Bắc Yên cung kính đối xử như danh túc, hắn không dựa vào việc bái lạy Phật.

Hắn chinsh là Phật trong lòng mình!

Phật ảnh lớn chừng mấy trăm trượng che khuất cả bầu trời kia ầm ầm đánh xuống, không có cảm giác thánh khiết, chỉ có áp lực, áp lực vô biên; tựa như Phật Đà hàng thế, trấn áp hết thảy!

Trước nay Phương Kim Ngô chưa từng thi triển chiêu thức này, không vì gì khác mà do chiêu thức hắn lĩnh ngộ ra này rất dễ gây ảnh hưởng tới quan hệ giữa hắn và Đại Quang Minh Tự.

Bản thân tự coi mình là Phật, chân lý võ đạo này theo Đại Quang Minh Tự rõ ràng là sỉ nhục Phật.

Đương nhiên Đại Quang Minh Tự ngược lại không vì một môn công pháp mà trở mặt cùng Phương Kim Ngô, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới quan hệ đôi bên.

Nhưng giờ Phương Kim Ngô đã biết mình không còn sống được bao lâu nữa, chiêu này giờ còn không dùng, sau này sẽ chẳng còn cơ hội mà dùng nữa. Bản thân chỉ là người sắp chết, còn lo lắng chuyện quan hệ gì?

Phật ảnh vô biên nghiền ép xuống, phương viên vài dặm xung quanh, mọi người đều cảm nhận được uy thế cường đại kia.

Một số võ giả hoảng sợ, đây là lực lượng của cường giả Chân Hỏa Luyện Thần? Đúng là như tiên như phật!

Thậm chí một số dân nghèo ngu muội chưa từng đọc sách quỳ rạp trên mặt đất, còn tưởng thật sự có thần phật hiện thế.

Thấy phật ảnh xa xa, Tịnh Viễn miệng tụng phật hiệu, đồng thời lại thở dài một tiếng.

E rằng vị lão bằng hữu này của mình còn ra đi trước mình.

Còn giờ Mai Khinh Liên cùng Bàng Hổ đang lao về phía Sở Hưu, đồng loạt biến sắc.

Lần này Sở Hưu chơi quá lớn, chơi tới mức kéo lửa tự đốt mình rồi.

Lão già Phương Kim Ngô này đã hơn mười năm chưa thật sự xuất thủ, tuy đã già, hơn nữa còn trúng Đoạn Trường Cổ, thế nhưng vẫn còn mạnh mẽ như vậy.

Chuyện này Sở Hưu không dự liệu được, ngay cả Mai Khinh Liên cũng không ngờ tới, nàng còn tưởng chuyện này hoàn toàn trong khống chế của Sở Hưu.

Còn lúc này giữa sân, nhìn phật ảnh che khuất bầu trời kia hạ xuống, Sở Hưu lại chỉ thở dài một tiếng.

Phương Kim Ngô cường đại vượt ngoài dự liệu của hắn, chỉ có điều mọi chuyện vẫn còn trong tầm khống chế.

Phương Kim Ngô có tuyệt kỹ như vậy, chẳng lẽ y không có? Chỉ có điều chiêu thức này vốn Sở Hưu còn định nghiên cứu kỹ càng rồi mới sử dụng, nhưng giờ lại bị ép phải dùng ra trước dự kiến.

Nghênh đón phật ảnh hàng lâm, quanh người Sở Hưu ngưng tụ ma khí vô biên, luồng ma khí cường đại đó thậm chí khiến cả hai mắt Sở Hưu đều phủ một màu đen kịt. Khí huyết quanh người y cũng bắt đầu sôi trào, ngay cả tinh thần lực cường đại cũng cùng tràn vào trong tay y.

Dưới ma khí kia, một cây cung lớn hình dáng dữ tợn tỏa ra hắc khí vô biên, từ từ ngưng tụ thành hình.

Giương cung cài tên, sau lưng Sở Hưu lại có hai bàn tay lớn bằng ma khí ngưng tụ, một tay cầm cung, ba cánh tay kéo dây. Cây cung lớn kéo căng, một khí tức kinh khủng ngưng tụ trong ma cung, thậm chí khiến Phương Kim Ngô đã không e ngại sinh tử cũng âm thầm run rẩy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận