Côn Luân Ma Chủ

Chương 1889: Mỗi người có mục đích riêng

Đừng nói Ninh Huyền Cơ có cho y chỗ tốt gì không, chỉ riêng thực lực của Sở Hưu, Sở Hưu không có lý do gì cự tuyệt.

Dù sao có cơ hội rút ngắn quan hệ với cường giả truyền thuyết như vậy cũng không tệ.

Có vài người tuy là đồ tử đồ tôn mà còn chẳng có cơ hội như vậy nữa là.

Ví dụ như Lục Trường Lưu.

Nhìn Ninh Huyền Cơ và Sở Hưu trò chuyện với nhau vui vẻ, thậm chí còn nói đùa, vẻ mặt của Lục Trường Lưu cực kỳ ấm ức.

Rốt cuộc đây là sư tổ nhà ai? Quan trọng nhất là, sư tổ, ngài có biết không, đối phương là giáo chủ Ma Giáo năm trăm năm sau đấy.

Trên giang hồ đồn đại suốt năm trăm năm, Tiên Nhân Ninh Huyền Cơ phá vỡ dã tâm xưng bá giang hồ của ma đầu Độc Cô Duy Ngã. Kết quả bây giờ ngài lại trò chuyện vui vẻ với giáo chủ Ma Giáo năm trăm năm sau, truyền thuyết hỏng hết rồi.

Ninh Huyền Cơ lại không quan tâm, trực tiếp kéo tay Sở Hưu định đi.

Sở Hưu vội vàng bàn giao lại công chuyện, để bọn Ngụy lão tạm thời để phần lớn lực lượng dưới hạ giới, đừng xung đột với các đại tông môn, đảm bảo địa bàn và thực lực của nhà mình mới là chủ yếu.

Sau khi nói xong, y đã bị Ninh Huyền Cơ trực tiếp lôi đi.

Cường giả Đại La Thiên và Sở Hưu đều đi thẳng một mạch, những người còn lại mắt lớn nhìn mắt nhỏ, lúc này mới lục tục rút lui, chuẩn bị ứng phó với cục diện tiếp theo.

Thế lực dưới trướng Sở Hưu phải đảm bảo trước khi Sở Hưu trở về, lợi ích của Côn Luân Ma Giáo sẽ không bị tổn hại.

Võ giả hạ giới cũng muốn cam đoan lợi ích của mình không bị tổn hại đồng thời còn muốn nhận được thêm lợi ích, ví dụ như kinh nghiệm tu luyện liên quan tới cảnh giới Võ Tiên.

Còn võ giả Đại La Thiên, rốt cuộc bọn họ cần gì thì chỉ chính bọn họ biết.

Ninh Huyền Cơ lôi kéo Sở Hưu đi thẳng tới Đông Hải, dọc đường Sở Hưu mới hỏi: “Đúng rồi, tiền bối, rốt cuộc đám người Đại La Thiên kia định làm gì? Ngài kéo ta tới Đông Hải là để làm gì?”

Ninh Huyền Cơ híp mắt nói: “Đám người kia tới Nam Hải, bọn họ đi tìm manh mối về Trường Sinh Thiên.”

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Đã một vạn năm rồi mà bọn họ còn chưa từ bỏ Trường Sinh Thiên? Trường Sinh Thiên thật sự tồn tại ư?”

Manh mối liên quan tới Trường Sinh Thiên, Thiên Hồn đã nói rất rõ ràng với Sở Hưu.

Tập hợp ba luồng bản nguyên mới có thể mở được Trường Sinh Thiên, nhưng có vẻ như phương thức mở Trường Sinh Thiên mà bọn Đạo Tôn biết khác với những gì Độc Cô Duy Ngã biết.

Ninh Huyền Cơ cười nhạo nói: “Ai mà biết được, chỉ là ghi chép trong điển tịch thượng cổ mà thôi, dù sao đạo gia ta cũng không tin mấy thứ hư vô mờ ảo đó, ta chỉ tin vào những gì trước mắt.

Lĩnh ngộ quy tắc cực hạn, sáng tạo quy tắc tới mức sáng tạo ra thế giới. Không khéo tương lai đạo gia ta sẽ là thần, là thần linh khống chế cả một thế giới!”

Ninh Huyền Cơ nói câu này đáng lý phải cực kỳ phóng khoáng, nhưng rời miệng hắn lại khiến người khác có cảm giác đắc ý, đúng là phá hỏng bầu không khí.

Sở Hưu thay đổi đề tài: “Tiền bối, vậy lần này chúng ta tới Đông Hải là để làm gì?”

“Tìm mảnh vỡ khi Hạ Phàm Thiên vừa hình thành.”

Ninh Huyền Cơ không giấu giếm, giải thích tỉ mỉ cho Sở Hưu.

“Hiện tại hạ giới là Thượng Phàm Thiên bị hủy diệt, dung hợp với Hạ Phàm Thiên mới hình thành.

Chắc chắn quá trình dung hợp này có điểm khởi đầu, hai bên hội tụ dung hợp, tất nhiên sẽ tạo ra một mảnh vỡ thế giới khi va chạm, ta muốn thứ đó.

Nếu muốn sáng tạo một thế giới, vậy phải hiểu thế giới được hình thành ra sao.

Theo tính toán của ta, chắc chắn quy tắc của nơi đó cực kỳ hỗn loạn, thậm chí còn hỗn loạn hơn ở Đại La Thần Cung.

Cho nên ta mới gọi ngươi tới, đến lúc đó mượn lực lượng bản nguyên cực dương trong cơ thể ngươi, phá vỡ quy tắc hỗn loạn đó, đi vào bên trong.”

Sở Hưu do dự một chút rồi nói: “Nếu muốn mượn riêng lực lượng bản nguyên cực dương thì chắc là không được, trong cơ thể ta còn có bản nguyên ma đạo, cả hai đã hợp nhất bắt đầu tuần hoàn, chỉ có thể sử dụng đồng thời.”

Chuyện Sở Hưu hủy diệt Thiên Môn không thể lừa được, cho nên sớm muộn gì người của Đại La Thiên cũng biết trong cơ thể y có bản nguyên cực dương.

Cho nên chuyện này không quan trọng, dù sao hiện tại y cũng lấy Độc Cô Duy Ngã ra uy hiếp mọi người, vì một luồng bản nguyên không cách nào sử dụng cũng không cách nào luyện hóa, các cường giả đỉnh cấp ở Đại La Thiên không đáng phải mạo hiểm như vậy.

Còn trước mắt Sở Hưu có thể xác định Ninh Huyền Cơ không có nhu cầu gì với bản nguyên, cho nên y mới nói ra chuyện bản nguyên âm dương.

Ninh Huyền Cơ hơi ngạc nhiên nhìn Sở Hưu: “Tiểu tử nhà ngươi đúng là may mắn, bản nguyên âm dương đều trong tay ngươi.

Cái này cũng không sao, ta chỉ cần lợi dụng lực lượng bản nguyên phá vỡ quy tắc hỗn loạn của nơi đó, âm dương gì cũng được, có cả hai thì càng tốt.”

Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Đúng rồi, Ninh tiền bối, rốt cuộc khí vận đại diện cho điều gì? Bây giờ các thế lực Đại La Thiên xuống hạ giới cũng là để tranh đoạt khí vận à?”

Do nguyên nhân thực lực, Sở Hưu cũng không hiểu rõ một số bí mật đỉnh cấp, phần lớn y chỉ biết loáng thoáng.

Vừa vặn hiện tại đang đi cùng Ninh Huyền Cơ, hơn nữa tâm trạng của Ninh Huyền Cơ không tệ, y có thể thăm dò thêm một số tin tức, cố gắng biết nhiều thêm một chút.

Ninh Huyền Cơ điềm nhiên đáp: “Khí vận à, nói quan trọng thì cũng không quan trọng lắm.

Đúng rồi, bên cạnh ngươi có Lã Phụng Tiên là người mà khí vận tập trung, thậm chí khí vận trời sinh còn thâm sâu hơn cả ngươi. Có thể nói hắn là người có khí vận trời sinh mạnh nhất mà ta từng thấy, người như vậy con đường sau này sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Nhưng đây chỉ là người có khí vận trời sinh, muốn chiếm cứ đại khí vận của toàn bộ thế giới, vậy phải thật sự đứng trên đỉnh cao mới được.

Nói cách khác, khi ngươi thật sự đứng trên đỉnh cao, khí vận chỉ là dệt hoa trên gấm chứ không phải đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Còn rốt cuộc đám người Đại La Thiên kia có ý đồ gì, ta cũng không rõ lắm, bọn họ có tính toán của bọn họ.”

“Vậy tiền bối có định tranh đoạt khí vận ở hạ giới không?”

Ninh Huyền Cơ cười lạnh một tiếng nói: “Những cái đó chỉ là đồ thừa mà đạo gia ta chơi chán rồi mà thôi, năm trăm năm trước ta và Độc Cô Duy Ngã chia đều khí vận hạ giới, nhưng như vậy thì đã sao? Chẳng phải tới giờ vẫn không thể bước nốt bước cuối cùng à?

Khí vận chỉ được một đời, năm trăm năm trước ta đã lấy được khí vận, tới giờ cho dù ta có muốn tranh đoạt khí vận cũng không có phần của ta.”

Sở Hưu suy nghĩ, mấy câu này của Ninh Huyền Cơ nói dễ nghe thì là nhìn thấu bản chất của khí vận, nói không dễ nghe thì là đang làm màu.

Chia đều khí vận hạ giới thì đã sao? Ngài đã thành một trong hai chí cường giả của hạ giới, cho dù tới Đại La Thiên, đơn đả độc đấu cũng không có đối thủ, còn muốn thế nào nữa?

Đương nhiên Sở Hưu không dám nói thẳng ra câu này, chỉ lầm bầm trong lòng một chút.

Sau khi tới bờ biển phía đông, Ninh Huyền Cơ đột nhiên dừng lại.

Sở Hưu nghi hoặc nhìn Ninh Huyền Cơ, không biết hắn có ý gì.

Ninh Huyền Cơ chỉ về phía trước nói: “Tiểu tử, giao cho ngươi.”

Sở Hưu sửng sốt: “Giao cái gì cho ta?”

“Đương nhiên là tìm kiếm vị trí ban sơ của hai giới.”

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Ngài không biết chỗ đó à?”

Ninh Huyền Cơ trả lời đương nhiên: “Tính toán đâu phải biết trước, ta chỉ suy tính ra vị trí ban sơ hai thế giới dung hợp, nhưng Đông Hải lớn như vậy, làm sao mà tính chính xác được vị trí của nó?

Dưới hạ giới ngươi cũng là giáo chủ Côn Luân Ma Giáo, dùng nói với ta ngươi không có chút thế lực nào ở hạ giới.

Năm xưa Độc Cô Duy Ngã không tự ra tay, chỉ phái một Ma Tôn ra trận mà thu phục toàn bộ võ lâm hải ngoại. Không phải tiểu tử ngươi còn chưa thu phục được khu vực hải ngoại đấy chứ?”

Sở Hưu vuốt mũi nói: “Cũng coi như thu phục, Ninh tiền bối yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận