Côn Luân Ma Chủ

Chương 1865: Lăng Tiêu Tông thảm khốc

Sở Hưu nâng Xung Thu Thủy dậy nói: “Ngày trước ta cũng đi lên từ Hoàng Thiên Các, lão các chủ đối xử với ta không tệ, Hoàng Thiên Các gặp nạn, sao ta có thể không giúp?

Huống chi lần này đám người Nam Vực nhắm vào toàn bộ Đông Vực ta, ngoài loại chân ngoài dài hơn chân trong Diệp Duy Không, sao ta có thể bỏ mặc một ai?”

Xung Thu Thủy thở dài một tiếng, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Nếu nói trước đó chứng kiến uy thế của Côn Luân Ma Giáo khi khai tông lập phái, hắn còn có thể dùng thái độ bình đẳng để đối đãi với Sở Hưu.

Thì lúc này, hắn đã thật sự bái phục, cũng đã thấy rõ.

Đại thế đại tranh đã tới, Võ Tiên thì sao? Đại tông môn vạn năm thì thế nào?

Quy củ và kiến thức thông thường trước kia đều không thể giữ lại, tất cả phải dựa theo thực lực.

Bây giờ Hoàng Thiên Các không có thực lực, cho dù có Hoàng Thiên Kiếm cũng vô dụng.

Đến giờ Xung Thu Thủy coi như đã thấy rõ, một món ngoại vật không thể cứu được Hoàng Thiên Các.

Lúc này Sở Hưu vung tay, dẫn tất cả đám người phản bội Hoàng Thiên Các tới.

Ngoài số ít người phản kháng kịch liệt bị chém chết, những người khác đều bị bắt sống.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Xung các chủ, ta giao những kẻ phản bội này cho ngươi xử lý, dù sao bọn chúng đều là người của Hoàng Thiên Các.

Bên phía ta còn phải cứu viện Lăng Tiêu Tông, không thể nói chuyện thêm với Xung các chủ.”

Xung Thu Thủy gật đầu nói: “Sở giáo chủ yên tâm, cứ giao mấy tên phản bội này cho ta là được, chúc Sở giáo chủ lên đường thắng lợi!”

Sau khi nói xong, Xung Thu Thủy đưa mắt nhìn sang những võ giả vừa phản bội Hoàng Thiên Các, ánh mắt lấp lóe sát ý lạnh lẽo.

Xung Thu Thủy không định giữ lại tính mạng những kẻ này.

Kẻ phản bội luôn đáng hận hơn địch nhân, hơn nữa Xung Thu Thủy cũng không cách nào tha thứ cho bọn chúng.

Tha cho bọn chúng lần này, tương lai bọn chúng vẫn sẽ phản bội.

Chuyện phản bội này có lần một sẽ có lần hai, cho nên đối với đa số kẻ phản bội, cơ hội của bọn chúng chỉ có một l

...

Từ Côn Luân Ma Giáo đến Hoàng Thiên Các, Sở Hưu đi rất nhanh, còn từ Hoàng Thiên Các tới Lăng Tiêu Tông, tốc độ của Sở Hưu lại chậm lại.

Trên danh nghĩa, Sở Hưu nói là võ giả dưới trướng mình vừa trải qua một trận đại chiến, tiêu hao quá lớn, cần bổ sung một chút lực lượng.

Nhưng trên thực tế là gì, Phương Bạch Độ có suy đoán nhưng lại không dám nói ra.

Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hay nên nói đối với Sở Hưu, một Đông Vực cường đại không hữu dụng bằng một Đông Vực bị đánh cho tàn phế.

Lúc này trong Lăng Tiêu Thành, tình hình chiến sự còn kịch liệt hơn tưởng tượng của Sở Hưu, thậm chí hai bên đã dốc toàn lực.

Lăng Tiêu Tông biết đây là trận chiến sinh tử quyết định quyền sở hữu Đông Vực.

Hiện giờ, trong Đông Vực này Lăng Tiêu Tông là người đứng đầu, Hoàng Thiên Các có thể hàng, Côn Luân Ma Giáo cũng có thể hàng, chỉ có Lăng Tiêu Tông của hắn là không thể hàng. Thiên Hạ Kiếm Tông cũng không chấp nhận lời đầu hàng của hắn.

Còn bên Thiên Hạ Kiếm Tông tương tự như vậy, bọn họ cũng biết mình đã trả giá nhiều như vậy vì trận chiến lần này, chỉ có thể thắng, không thể thất bại.

Lăng Tiêu Vô Cực Ấn hóa thành một đại ấn nguy nga hùng vĩ, còn lớn hơn cả Lăng Tiêu Thành, ầm ầm giáng xuống, tạo thành một đợt thủy triều nguyên khí khổng lồ, uy thế như trời sụp.

Cùng lúc đó, La Sơn tay cầm Thông Thiên Kiếm, phong mang nhuệ khí xé rách trời xanh, lực lượng cường đại đó va chạm với Lăng Tiêu Vô Cực Ấn, phá tan nguyên khí quy tắc xung quanh, tạo thành một gợn sóng kéo dài hơn mười dặm giữa không trung, thậm chí vầng mặt trời cũng bị gợn sóng này ngăn cản, phạm vi mười dặm đột ngột tối sầm lại.

Phương Ứng Long sắc mặt trắng bệch, lực lượng đã gần cạn kiệt.

Trong quá khứ luôn là ba người bọn họ liên thủ điều khiển Lăng Tiêu Vô Cực Ấn, nhưng bây giờ hắn chỉ có một mình, lực lượng tiêu hao gấp bội.

Lệnh Hồ Tiên Sơn và Tần Bách Nguyên mượn lực trận pháp khổ sở ngăn cản thế công của Thiên Hạ Kiếm Tông, nhưng lại bị đối phương đánh cho liên tục thối lui, đã lùi tới trận pháp trung ương.

Đặc biệt là Tần Bách Nguyên tuổi tác không nhỏ, còn đánh tiếp e là Tần Bách Nguyên không kiên trì nổi.

Phương Ứng Long cười đau thương.

Tuy Lăng Tiêu Tông trong thế hệ của hắn không phải là mạnh nhất trong lịch sử Lăng Tiêu Tông nhưng cũng không phải yếu nhất.

Cho nên có thế nào hắn cũng không ngờ, cuối cùng Lăng Tiêu Tông lại bị hủy trong tay mình!

Phương Ứng Long ngẩng đầu lên nhìn về phía La Sơn, cười một tràng dài nói: “La Sơn, các ngươi tưởng Thiên Hạ Kiếm Tông chiếm cứ Đông Vực là có tư cách có thực lực sánh vai với Phật tông Đạo môn hay sao?

Nằm mơ đi!

Lăng Tiêu Tông ta không thể giữ được Đông Vực, Thiên Hạ Kiếm Tông các ngươi cũng đừng hòng giữ được!

Lão già, chúng ta cùng nhau xuống mồ thôi!

Sau khi Phương Ứng Long dứt lời, quanh người hắn lập tức nổ tung thành một làn sương máu, tất cả tinh hoa khí huyết đều được hắn tự bạo, theo một vệt sáng kim nguyên thần dung nhập vào Lăng Tiêu Vô Cực Ấn.

“Tông chủ!”

Đông đảo đệ tử Lăng Tiêu Tông lập tức kêu lên một tiếng đau thương.

Phương Ứng Long tự phá thân thể, nguyên thần máu thịt dung nhập vào Lăng Tiêu Vô Cực Ấn liều mạng, trận chiến này Lăng Tiêu Tông của họ đã thua.

Nhưng tố chất các đệ tử Lăng Tiêu Tông quả thật bất phàm.

Đệ tử Hoàng Thiên Các tới bước đường cùng lựa chọn đầu hàng. nhưng đệ tử Lăng Tiêu Tông lại bộc phát ra lực lượng cường đại hơn hẳn, giết chết kẻ địch trước mặt, thậm chí có đồng quy vu tận cũng phải kéo một người đi theo, chớp mắt đã khiến Thiên Hạ Kiếm Tông phải nhận thương vong cực lớn.

Trên không trung. Lăng Tiêu Vô Cực Ấn dung hợp với thân thể và nguyên thần của Phương Ứng Long, lập tức tỏa ra ánh sáng đỏ máu chói mắt, khiến quy tắc thiên địa xung quanh vỡ vụn. Thậm chí lấy Lăng Tiêu Vô Cực Ấn làm trung tâm, một lỗ đen khổng lồ đã hình thành.

Lăng Tiêu Vô Cực Ấn và Thông Thiên Kiếm không phân biệt được ai mạnh ai yếu.

Nhưng Phương Ứng Long lại yếu hơn La Sơn, cho nên hắn luôn ở thế hạ phong.

Lúc này Phương Ứng Long liều mạng xuất thủ, rốt cuộc cũng kéo hai bên bên lên cùng một cấp độ.

Nhìn Lăng Tiêu Vô Cực Ấn trên không trung, La Sơn thở dài một tiếng: “Tội gì phải khổ như vậy.”

Hắn vừa nói xong câu này, Lăng Tiêu Vô Cực Ấn trên không trung đã ầm ầm đập xuống.

Khoảnh khắc này, ngoài La Sơn ra, tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng khí thế, một khí thế cường đại thuộc về long mạch trong thiên địa!

Giữa không trung, đại ấn giáng xuống như trời đất sụp đổ, nhưng dưới chân bọn họ lại có động đất, còn có một luồng lực lượng cường đại lôi kéo giam cầm bọn họ, cho dù là cường giả Võ Tiên cũng đừng hòng bay lên không.

Ấn này nhắm vào tất cả các võ giả bên dưới, hiển nhiên nếu ấn này giáng xuống, bất luận là võ giả Lăng Tiêu Tông hay võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông đều sẽ bị ấn này ép thành thịt nát, trực tiếp đồng quy vu tận.

Ngay khoảnh khắc sau, La Sơn vung kiếm, Thông Thiên Kiếm lơ lửng trên không trung.

Hắn ngồi xếp bằng dưới đất, tay niết ấn quyết, nguyên thần trực tiếp xuất khiếu, bám lên Thông Thiên Kiếm, thay thế kiếm linh chém về phía Lăng Tiêu Vô Cực Ấn.

Thực lực của Thông Thiên Kiếm có mạnh đến đâu cũng chỉ là binh khí, tuy kiếm linh có linh tính nhưng chỉ là kiếm linh.

Còn La Sơn lại là cường giả kiếm đạo đệ nhất đương thời. Hắn dùng nguyên thần của bản thân thay thế kiếm linh mới thật sự là nhân kiếm hợp nhất, có thể phát huy được uy lực mạnh nhất của Thông Thiên Kiếm.

Lực lượng cực hạn và kiếm quang thông thiên triệt địa va chạm. Lực lượng, quy tắc, không gian, nguyên khí, tất cả mọi thứ đều vỡ vụn trong va chạm này, trên bầu trời xuất hiện một cái lỗ đen lớn, chỉ thấy được một ấn và một kiếm.

Thời gian và không gian như ngưng đọng lại trong khoảng thiên địa này, trên Lăng Tiêu Vô Cực Ấn xuất hiện từng vết rạn, cuối cùng ầm một tiếng, trực tiếp sụp đổ!

Các võ giả Lăng Tiêu Tông ở dưới ánh mắt đầy tuyệt vọng, chẳng lẽ Lăng Tiêu Tông của họ không cách nào thoát được kiếp này ư?

Bạn cần đăng nhập để bình luận