Côn Luân Ma Chủ

Chương 917: Khống Hồn



Nếu Phương Kim Ngô dám trực tiếp động thủ tại Trấn Võ Đường, vậy tức là đang coi thường Sở Hưu, còn là khiêu khích triều đình Bắc Yên.

Mai Khinh Liên gật đầu nói: “Nếu ngươi chỉ muốn đổi một bộ ma công, có lẽ tên Phương Kim Ngô sẽ đáp ứng.

Chỉ có điều ngươi cũng biết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần khó đối phó đến mức nào rồi đấy. Đặc biệt là với tình hình hiện tại của Phương Kim Ngô, ngươi cưỡng ép hắn giao Đại Bi Phú ra, phải cẩn thận hắn sẽ trả thù sau này.

Dù sao không mang dục vọng thì có thể giữ mình cương trực, với tuổi tác như Phương Kim Ngô, không ai trên giang hồ muốn dây vào kẻ như vậy.

Phương Kim Ngô đã không còn nhỏ tuổi, hơn nữa nếu bước lên cảnh giới cao hơn Chân Hỏa Luyện Thần đó đã là truyền thuyết giang hồ, chí tôn trên võ lâm.

Cho nên giai đoạn này Phương Kim Ngô thật sự không để ý tới chuyện gì, nếu có ai chọc tới hắn, hắn có làm chuyện cá chết rách lưới gì đó cũng rất có thể.

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng: “Không dây vào được? Sống không dây được chẳng lẽ chết còn không dây nổi sao?”

Mai Khinh Liên âm thầm giật mình, có điều nàng chưa kịp mở miệng hỏi kỹ hơn, bên kia Đường Nha đã dẫn Trần Kim Đình vào.

Ngày trước trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Trần Kim Đình có Nhậm Thiên Lý ở bên cạnh, cho nên cũng cực kỳ tự tin, cho dù đối mặt với Sở Hưu cũng dám đối đáp như thường.

Nhưng lúc này hắn một thân một mình bị Sở Hưu bắt được, cảm nhận được luồng sát khí lạnh băng quanh người cùng ánh mắt chế giiễu của đám người Đường Nha, hai tay Trần Kim Đình run run, gắng gượng nói: “Sở Hưu, ngươi định làm gì? Ngươi biết sư phụ ta là ai rồi đấy, nếu ta xảy ra chuyện gì ở chỗ ngươi, tương lai sư phụ ta và sư huynh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Sở Hưu bước từng bước một tới, ánh mắt bình thản hờ hững nhìn xuống Trần Kim Đình, như đang nhìn một món hàng.

“Ha ha.”

Cười khẽ hai tiếng, Sở Hưu giơ tay lên đỉnh đầu Trần Kim Đình, không dùng chút sức lực gì, chỉ một hành động nhẹ nhàng đó lại khiến Trần Kim Đình sợ tới mức sụp đổ.

“Đừng giết ta! Ta sai rồi, Sở đại nhân, Trần Kim Đình a sai thật rồi! Là ta ngu ngốc mới nói mấy lời ấy, van xin ngươi tha cho ta, ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi!”

Nhìn Trần Kim Đình vẻ mặt hoảng sợ nước mắt chảy dài, Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Tên này có thật là đệ tử quan môn mà Phương Kim Ngô thu nhận không? Lão già kia cho dù tuổi cao mắt mù cũng không tới mức thu nhận một tên như vậy làm đệ tử quan môn chứ?”

Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Phương Kim Ngô xuất thân tán tu, rất bình thường thôi. Không phải ai cũng biết cách nhìn người, hơn nữa trước mặt Phương Kim Ngô tên này cũng chẳng tỏ ra kém cỏi như vậy.

Trong lòng hắn chỗ dựa lớn nhất là Phương Kim Ngô, cho nên khi ở trước mặt Phương Kim Ngô thái độ hắn luôn rất tự tin.

Nhưng tới trước mặt ta, chỗ dựa của hắn ở quá xa cho nên hắn mới bại lộ bản tâm và bản tính.

Sự thật chứng minh Long Hổ Bảng của Phong Mãn Lâu vẫn rất đáng tin cậy, chí ít bọn họ không đặt loại người như hắn vào Long Hổ Bảng.”

Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng của Phong Mãn Lâu, trong đó Long Hổ Bảng có nhiều sai sót nhất, một số người dựa vào quan hệ mới có tên trên bảng.

Nhưng thực tế ngoại trừ những người dựa vào quan hệ để có tên trên bảng, những thứ hạng còn lại thật sự rất đáng tin cậy.

Ví dụ như Long Hổ Bảng thật ra không chỉ xem xét thực lực mà còn xem năng lực.

Cho dù mười tám tuổi ngươi đã có thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất, thế nhưng ngươi thậm chí không xuất thủ tới một lần, cũng không làm được chuyện lớn gì, vậy ngươi cũng không được bước vào Long Hổ Bảng.

Ngược lại nếu ở Tiên Thiên ngươi đã nổi danh khắp giang hồ, vậy Long Hổ Bảng cũng chấp nhận cho tên ngươi vào danh sách.

Với xuất thân của Trần Kim Đình, tin chắc phân lâu của Phong Mãn Lâu ở Bắc Yên đã chú ý tới hắn từ lâu, thế nhưng trên Long Hổ Bảng vẫn không có bóng dáng hắn, chuyện này đã đủ nói rõ hết thảy.

Lúc này Bàng Hổ cũng lắc lư đi tới, thấy bộ dáng này của Trần Kim Đình, hắn không khỏi cười lạnh nói: “Lúc trước ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tiểu tử này chẳng phải cứng rắn lắm à? Sao giờ hèn nhát vậy?

Ha ha, hóa ra chỉ được cái vỏ bên ngoài mà thôi.

Có điều tên tiểu tử này mà cũng đáng một bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, đúng là không rẻ.”

Bên kia Trần Kim Đình nghe vậy lập tức thở phào một cái.

Nếu Sở Hưu vì Đại Bi Phú, vậy hắn còn cơ hội sống sót, hắn chỉ sợ vì hành động sỉ nhục của mình mà Sở Hưu muốn giết mình.

Có điều không đợi Trần Kim Đình thở phào xong, Sở Hưu chợt giơ tay lên bắt lấy đỉnh đầu Trần Kim Đình. Chỉ trong chớp mắt một luồng tinh thần lực cường đại bộc phát, truyền vào trong đầu Tư Đồ Kình!

Mai Khinh Liên cùng Bàng Hổ cùng giật nảy mình.

Chẳng phải Sở Hưu muốn dùng mạng tên này đổi lấy Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú à? Giờ y đang làm gì? Định giết người à?

“Đừng xem thường hắn, giá trị của hắn không chỉ là một bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, còn giá trị bằng cả tính mạng sư phụ hắn!”

Dứt lời trong mắt Sở Hưu ngưng tụ thành vực sâu không đáy, kéo thẳng thần hồn Trần Kim Đình vào chỗ sâu nhất trong lòng hắn, rơi vào hắc ám vô biên.

Tinh thần lực của Sở Hưu trước nay vẫn rất cường đại, mặc dù y không chủ tu tinh thần lực nhưng y dám nói cho dù tông sư võ đạo của Hạ Hầu thị đứng trước mặt, y cũng có thể dùng bí pháp tinh thần giao chiến.

Lần trước Viên Cát đại sư vận dụng Xá Thần Ngọc thi triển thuật Tam Sinh Chiếu Ảnh với Sở Hưu, tinh thần lực của Sở Hưu lại đột nhiên tăng cường một quãng. Chuyện này sau đó Sở Hưu mới phát hiện.

Hơn nữa Sở Hưu còn phát hiện lĩnh ngộ của bản thân đối với tinh thần lực lại tăng thêm một bậc, cứ như trong lúc mơ mơ màng màng đốn ngộ được rất nhiều đạo lý, chuyện này càng quỷ dị.

Sở Hưu cũng từng nghĩ tới liệu chuyện này có liên quan tới dị tượng trên người mình không, có liên quan tới Độc Cô Duy Ngã hay không. Có điều cuối cùng y không đưa ra được kết luận.

Còn giờ Sở Hưu lại dùng đốn ngộ về tinh thần lực đó lên người Trần Kim Đình.

Đối với việc tu luyện tinh thần lực, Sở Hưu không có lý luận hoàn chỉnh, chỉ là tu luyện tới đâu dùng đến đấy.

Lúc này Sở Hưu không phá hủy tinh thần Trần Kim Đình mà là cải tạo, Y cưỡng ép đắp nặn ra một ‘bản sao’ trong tinh thần lực của đối phương. Bản sao đó là hồn của y, thần của y, theo khống chế của Sở Hưu!

Đây không phải công pháp mà là một cách dùng sau khi tinh thần lực của Sở Hưu đột phá, nhất định phải điều khiển tới mức nhập vi mới có thể làm được.

Do thứ này Sở Hưu lĩnh ngộ ra trong lúc mơ mơ màng màng, tạm coi là đốn ngộ, dù sao cũng không có tên, Sở Hưu chỉ tùy ý gọi nó là thuật Khống Hồn.

Thuật Khống Hồn nhất định phải điều khiển tới mức nhập vi, đồng thời nếu tinh thần lực của đối phương quá mạnh hay tâm chí cứng cỏi sẽ dẫn tới phản phệ, khiến thuật Khống Hồn thất bại.

Đương nhiên phản phệ này không phải phản phệ Sở Hưu mà là phản phệ người bị thi triển thuật Khống Hồn. Kết quả sẽ là nguyên thần bị xé rách, trực tiếp biến thành người thực vật.

Sở Hưu thi triển được thuật Khống Hồn với Trần Kim Đình chỉ vì đối phương quá kém cỏi, tâm chí cực kỳ yếu ớt, cho nên thuật Khống Hồn này của sẽ không thất bại, cũng không xuất hiện tác dụng phụ.

Nửa ngày sau, khi Sở Hưu nhấc tay ra khỏi dầu Trần Kim Đình, gương mặt Trần Kim Đình đã không còn vẻ hoảng sợ, chỉ còn vẻ kính sợ.

Hắn quỳ sát dưới chân Sở Hưu run lên lẩy bẩy, đó không phải sợ hãi mà là kính sợ tới Sở Hưu, kính Sở Hưu như thần!

Bạn cần đăng nhập để bình luận