Côn Luân Ma Chủ

Chương 1723: Châm ngòi 2

Nhưng bọn họ lại tình cờ gặp được Hiên Viên Vô Song của Đông Vực, còn thấy đám người Lã Phụng Tiên đang tranh đoạt hồn tinh của yêu quỷ cấp cao với người của các môn phái khác.

Hiên Viên Vô Song ‘vô tình’ tiết lộ, bọn họ mới biết thân phận đám người Lã Phụng Tiên.

Những võ giả tán tu còn lại đều xuất thân từ các môn phái nhỏ, nhưng lại có chút quan hệ với chi phái bọn họ.

Hơn nữa còn có hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông cũng ở đây.

Chưa nói tới ân oán giữa Nam Vực và Đông Vực, quan hệ giữa Thiên Hạ Kiếm Tông và chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn của Vũ Văn Phục vốn không tệ. Thậm chí chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn từng nhờ Thiên Hạ Kiếm Tông chiếu cố cho Vũ Văn Phục. Lần này thì hay rồi, người cũng chẳng còn thì chiếu cố thế nào?

Cho nên Hướng Tưởng và Trần Cửu Long lập tức liên thủ với hai vị của Thiên Hạ Kiếm Tông, còn xúi giục hai tán tu Nam Vực cùng ra tay với ba người Lã Phụng Tiên.

Lúc này, cách bọn họ không xa, Hiên Viên Vô Song đang dẫn theo vài võ giả Lăng Tiêu Tông cười lạnh xem kịch.

Phải nói vở kịch này chính là hắn ‘vô tình’ làm đạo diễn.

Thật ra hắn không nhận ra Hướng Tưởng và Trần Cửu Long nhưng lại biết Vũ Văn Phục.

Sau khi nghe Trần Cửu Long và Hướng Tưởng nói Vũ Văn Phục chết dưới tay Sở Hưu, bọn họ cũng bị Sở Hưu đánh trọng thương, hắn lại ‘vô tình’ nói chuyện với đám người Lã Phụng Tiên, để lộ quan hệ giữa bọn họ và Sở Hưu, khiến cho đám người Trần Cửu Long nghe thấy.

Tuy Trần Cửu Long và Hướng Tưởng bị Sở Hưu đánh cho phát sợ, lúc bình thường cho dù bọn họ có biết quan hệ giữa đám người Lã Phụng Tiên và Sở Hưu, chưa chắc bọn họ đã dám động thủ.

Nhưng Hiên Viên Vô Song lại khẳng định, một khi hai bên có xung đột, chắc chắn sẽ giao chiến, vì còn có Lục Giang Hà.

Trong số thủ hạ của Sở Hưu, ngoài Lã Phụng Tiên từng đánh bại bản thân, Hiên Viên Vô Song có ấn tượng nhất chính là Lục Giang Hà.

Tên này miệng lưỡi cực thối, cơ bản là loại nói với hắn hai câu thôi là chỉ hận không thể chém chết hắn.

Còn mọi chuyện sau đó cũng đúng như vậy.

Trần Cửu Long và Hướng Tưởng đấu khẩu với đối phương vài câu, đã bị Lục Giang Hà châm chọc tới mức nổi nóng, trực tiếp liên thủ với Thiên Hạ Kiếm Tông, giao chiến với đám người Lã Phụng Tiên.

Lúc này võ giả Lăng Tiêu Tông đứng sau lưng Hiên Viên Vô Song không nhịn được nói: “Vô Song, chúng ta nên ra tay đi. Sở Hưu và chúng ta đều là người Đông Vực, hơn nữa hắn từng cứu tính mạng tông chủ. Chúng ta không thể trơ mắt nhìn người của hắn bị bao vây như vậy được?”

Người vừa lên tiếng là một vị trưởng lão của Lăng Tiêu Tông, với tâm cơ của hắn, lúc này đã nhận ra dường như Hiên Viên Vô Song cố tình để lộ quan hệ giữa Sở Hưu và đám người Lã Phụng Tiên.

Nhưng hắn có nhận ra cũng đã muộn, hơn nữa Hiên Viên Vô Song còn không trắng trợn châm ngòi, thậm chí bọn Lục Giang Hà cũng không kịp phản ứng lại.

Hiên Viên Vô Song lạnh lùng nói: “Ngô trưởng lão, đừng quên đây là đâu! Nơi này chính là Trung Châu!

Đại La Thần Cung chỉ có sáu danh ngạch, có thể nói ngoài bản thân Lăng Tiêu Tông chúng ta ra, tất cả mọi người đều là kẻ địch!

Lãng phí lực lượng đi cứu bọn họ, đến lúc đó chính chúng ta phải làm thế nào?

Sở Hưu chỉ cứu tông chủ một lần, chẳng lẽ toàn bộ Lăng Tiêu Tông ta phải bán mạng cho hắn hay sao?”

Nghe Hiên Viên Vô Song nói vậy, trong mắt Ngô trưởng lão đã đầy thất vọng.

Hắn cũng là người đã nhìn Hiên Viên Vô Song trưởng thành.

Trước đó tính cách Hiên Viên Vô Song ngạo nghễ, nhưng hắn thấy như vậy cũng không sao.

Người không ngông cuồng uổng thời thiếu niên, không ngông sao gọi là người trẻ tuổi?

Nhưng bây giờ Hiên Viên Vô Song đã không chỉ là ngông cuồng ngạo nghễ nữa, tâm tư khí độ như vậy, không dám giao chiến chính diện, chỉ âm thầm bày mưu. Người như vậy, tương lai có thích hợp trở thành người thừa kế của Lăng Tiêu Tông hay không?

Ỷ đông hiếp yếu, lấy sáu địch ba, kết quả vẫn không thắng được đối phương, chuyện này khiến Hướng Tưởng và Trần Cửu Long đều nổi giận, cảm thấy quá mất mặt, thế công càng hung ác.

Lục Giang Hà vừa bị đánh chạy trối chết, vừa la lớn với Lã Phụng Tiên và Mai Khinh Liên: “Ta nói này, hai vị các ngươi có thể thêm chút sức không, xử lý một kẻ rồi tính? Tiếp tục đánh như vậy thì ta không chống nổi đâu.”

Mai Khinh Liên tức giận nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ nói vậy à? Nếu không vì cái miệng thối của ngươi, làm sao chúng ta lại bị bọn họ vây công?”

Lục Giang Hà ra vẻ chính nghĩa nói: “Cái này làm sao trách ta được? Bọn họ sỉ nhục Sở Hưu trước, ta mới không nhịn được.

Sở giáo chủ là mặt tiền của Thánh Giáo ta, mắng ta thì được, mắng hắn thì không được!”

“Ồ? Sao ta lại không biết ngươi trung thành như vậy từ bao giờ?”

Ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, gương mặt ba người Lã Phụng Tiên lập tức lộ vẻ vui mừng. Còn Hướng Tưởng và Trần Cửu Long đột nhiên biến sắc, vội vàng kéo người lùi lại phía sau.

Sở Hưu và Thương Thiên Lương từ trên không hạ xuống, phía sau còn có hòa thượng Pháp Minh.

Nhìn Hướng Tưởng và Trần Cửu Long, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Hai người các ngươi đúng là chán sống rồi.

Sao nào, Vũ Văn Phục chết rồi, các ngươi còn muốn xuống dưới cùng hắn à?”

Nói xong câu này, sắc mặt Trần Cửu Long và Hướng Tưởng đều trở nên cực kỳ khó coi, nhưng lại không dám phản bác một câu, ánh mắt đã lộ vẻ hoảng sợ, thậm chí Trần Cửu Long đã chuẩn bị bộc phát lực lượng khí huyết để bỏ trốn.

Trận chiến lần trước, bọn họ bị Sở Hưu đánh cho phát sợ.

Đó là loại áp đảo tuyệt đối về mặt lực lượng, bất luận bọn họ sử dụng thủ đoạn gì, lá bài tẩy như thế nào, tất cả đều trở nên yếu ớt vô dụng trước đối phương, tùy tiện áp đảo.

Loại cảm giác này rất không tốt, khiến bọn họ thấy vô cùng tuyệt vọng. Lúc này đối mặt với Sở Hưu, thậm chí bọn họ còn không có dũng khí chửi mẳng y.

Tuy thực lực của hai vị truyền nhân của Cổ Tôn này không yếu, nhưng tu vi tâm cảnh lại khá kém. Mới một trận chiến thôi mà bị Sở Hưu dọa cho vỡ mật, chẳng trách sư phụ của bọn họ lại để bọn họ tham gia tranh đoạt Đại La Thần Cung, chắc cũng có ý rèn luyện tâm cảnh bọn họ.

Ở đây còn một số võ giả không tham gia tranh đoạt, chỉ đứng nhìn.

Thấy Sở Hưu vừa xuất hiện đã trấn áp toàn bộ mọi người, thậm chí khiến cho Hướng Tưởng và Trần Cửu Long không dám lên tiếng, ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc, không biết đây là thần thánh phương nào.

Chỉ có một số võ giả Nam Vực từng nghe chuyện Sở Hưu liên thủ với Thiên Ma Cung, hủy diệt Cực Lạc Ma Cung, bèn nhỏ giọng bàn tán.

Hiên Viên Vô Song ở phía khác siết chặt hai nắm tay, hàm răng cắn chặt, ánh mắt lóe lên vẻ đố kỵ, trong lòng dâng lên cảm xúc ghen tị.

Trong quá khứ, tâm trạng này chưa bây giờ xuất hiện trên người Hiên Viên Vô Song.

Đối với Hiên Viên Vô Song, hắn luôn là đối tượng để người khác ghen tị, là kẻ tỏa sáng rực rỡ trong mắt người khác, được mọi người ngưỡng mộ! Chỉ có hắn mới được như vậy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận