Côn Luân Ma Chủ

Chương 1502: Cần ngươi làm gì?

Người trung niên này là chấp sự của Thương Ngô Quận, Thẩm Huy, là võ giả tán tu bản địa ở Thương Ngô Quận, do giúp việc cho Hoàng Thiên Các nhiều lần nên mới gia nhập vào Hoàng Thiên Các.

Cũng vì vậy, các chấp sự khác có mối quan hệ chạy về tổng bộ, còn mối quan hệ lớn nhất của hắn là ở Thương Ngô Quận, làm sao bỏ đi được?

Người không để tâm kia có nước da ngăm đen, vóc dáng to cao, trông không giống người Trung Nguyên.

Hắn tên Kha Sát, là con lai của nhân tộc và man tộc, vì trong người có một nửa dòng máu man tộc nên rất được đám man tộc ở Nam Man hoan nghênh. Chính vì vậy khi quận trưởng tiền nhiệm tiếp xúc với man tộc phải dựa vào hắn.

Tuy quận trưởng đã chết nhưng cho dù có mười quận trưởng khác đến, cuối cùng vẫn phải trọng dụng hắn, cho nên thái độ của hắn mới thờ ơ.

Nghe vậy hắn tùy tiện xua tay nói: “Được, ra ngoài nghênh đón thôi. Tôn Càn Thành, ngươi có đi không?”

Người đang chợp mắt tên Tôn Càn Thành, tướng mạo âm trầm, mặt vừa dài vừa nhỏ, nghe vậy lạnh nhạt nói: “Vội cái gì? Thẩm Huy, quận trưởng đại nhân mới chết chưa được mấy ngày, ngươi đã không đợi kịp định ôm bắp chân chủ nhân mới à?”

Thẩm Huy nghe vậy lộ vẻ tức giận nhưng lại không dám nói gì.

Tôn Càn Thành là người đứng đầu tất cả các chấp sự ở Thương Ngô Quận, sống tại Thương Ngô Quận cả đời. Tình hình nơi này vừa rắc rối vừa phức tạp, chỉ hắn mới có thể thu xếp ổn thỏa.

Khi quận trưởng tiền nhiệm đến đây cũng phải đối diện với hàng loạt phiền phức, nhiều tới mức trợn tròn hai mắt, tất cả là nhờ Tôn Càn Thành giải quyết.

Nếu nói tác dụng của Kha Sát chỉ là đối với man tộc, như vậy Tôn Càn Thành có tác dụng đối với tất cả Thương Ngô Quận.

Cho nên những người khác vội vàng xin được điều đi, còn Tôn Càn Thành lại chẳng có ý định này.

Tới quận khác thì hắn chỉ là một chấp sự bình thường, nhưng ở lại Thương Ngô Quận thì tác dụng của hắn còn lớn hơn quận trưởng, thậm chí quận trưởng cũng phải đối xử khách khí với hắn.

Nghe nói quận trưởng mới không phải cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mà còn là một người trẻ tuổi vừa bước chân vào giang hồ, chuyện này khiến Tôn Càn Thành khá khinh thường.

Tuy đối phương là truyền nhân của Cổ Tôn, nhưng truyền nhân của Cổ Tôn thì đã sao? Trong cái Thương Ngô Quận này, cho dù là người hành tẩu Đông Vực Lục Tam Kim tới đây cũng phải thỉnh giáo hắn.

Cho nên thái độ của hắn cũng không cẩn trọng từng chút một như Thương Thành, không đợi được chỉ muốn tới nịnh bợ chủ nhân mới.

Đúng lúc này, bên ngoài có người tới báo cáo, nói quận trưởng đại nhân mới đã tới.

Tôn Càn Thành kinh ngạc nói: “Tới nhanh vậy à? Vừa tới đã đến thẳng phủ quận trưởng? Đi, ra ngoài nghênh tiến nào.”

Thẩm Huy ở đằng sau lẩm bẩm không ngừng: “Ta đã bảo chuẩn bị từ trước đi, giờ thì hay rồi, còn khiến cho quận trưởng đại nhân phải chờ chúng ta. Không khéo lại bị trách mắng.”

Tôn Càn Thành nghe xong không khỏi khịt mũi coi thường.

Quận trưởng mới chỉ vừa vào đời, đám người mình đều là kẻ lão luyện trên đất Thương Ngô Quận này, đối phương chỉ có thể dựa vào chúng ta, sao phải cúi mình khiến đối phương xem nhẹ bản thân như vậy?

Đám người đi ra ngoài, đám người Sở Hưu đã chờ trong sảnh trước.

Tuy biết quận trưởng mới là truyền nhân của Cổ Tôn, tuổi tác không quá lớn, nhưng khi thấy Sở Hưu trẻ tuổi như vậy bọn họ cũng thấy khó mà thích ứng.

“Ra mắt quận trưởng đại nhân.”

Sở Hưu vung tay, điềm nhiên nói: “Không cần đa lễ, hỏi các ngươi một việc, vì sao ngoài cửa thành của Thương Nam Phủ không có ai canh gác?”

Tôn Càn Thành sửng sốt, hắn còn tưởng vị quận trưởng đại nhân mới tới này sẽ trách tội vì bọn họ không ra ngoài nghênh đón. Quan mới tới đốt ba đống lửa mà, chắc chắn phải mượn cớ phát tiết một chút, ai ngờ chuyện đầu tiên hắn hỏi lại là loại chuyện nhỏ nhặt này.

Kha Sát nhún vai một cái nói: “Không phải ta bố trí, xưa nay ta không dính tới chuyện trong Thương Nam Phủ.”

Tôn Càn Thành nhíu mày nói: “Đại nhân, quận trưởng tiền nhiệm vừa mất không lâu, lòng người bất ổn, đâu có thời gian quan tâm tới chuyện có người canh gác hay không?”

Sở Hưu nhìn chằm chằm vào Tôn Càn Thành: “Nói vậy, ngươi là kẻ đã không điều người tới gác cửa thành?”

Tôn Càn Thành hừ lạnh một tiếng nói: “Đại nhân, đây không phải chuyện điều hay không điều. Ngươi vừa tới Thương Ngô Quận, còn chưa hiểu một số chuyện. Bây giờ việc phải làm là điều tra rõ nguyên nhân cái chết của quận trưởng đại nhân, ổn định lòng người mới đúng...”

“Ngươi đang dạy ta nên làm việc thế nào ư?”

Sở Hưu trực tiếp ngắt lời Tôn Càn Thành, bước lên trước một bước, híp mắt nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, vì sao ngoài cửa Thương Nam Phủ không có ai canh gác? Đúng thì là đúng, sai chính là sai, ta không muốn nghe câu trả lời kiểu khác!”

Một luồng uy áp nặng nề hàng lâm, ngay cả Thẩm Huy và Kha Sát vốn không để tâm cũng lộ vẻ ngạc nhiên. Có thế nào bọn họ cũng không ngờ Sở Hưu lại làm khó dễ bọn họ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Tôn Càn Thành cắn răng, lúc này hắn có thể nhận thua nhưng hắn lại không chịu thua.

Tôn Càn Thành hắn sinh sống trong Thương Ngô Quận đã nhiều năm có thể nói công lao còn lớn hơn quận trưởng, nếu không phải thực lực hắn kém một bậc, đã nhiều năm rồi chưa thể bước lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, bằng không chắc chắn vị trí quận trưởng này là của hắn.

Cho nên hắn cũng có sự kiêu ngạo của bản thân, hắn có thể thành thật hợp tác với quận trưởng, tận tâm tận lực làm việc cho đối phương, nhưng điều kiện bắt buộc là đối phương phải đối đãi tôn trọng và lễ độ với hắn.

Rõ ràng là thực lực của Sở Hưu cũng chỉ cỡ hắn, chẳng qua có thân phận truyền nhân Cổ Tôn với là hảo hữu của người hành tẩu Đông Vực Lục Tam Kim nên mới nhận được chức vị này, dựa vào đâu?

Đối phương còn hùng hổ dọa dẫm như vậy, sao hắn phải cúi người?

Bây giờ trận đại loạn ở Thương Ngô Quận chỉ vừa kết thúc, mười chấp sự thì hơn nửa bỏ chạy. Hắn là người duy nhất có thể ổn định đại cục trong Thương Ngô Quận, cho nên hắn dám chắc cho dù mình đắc tội với Sở Hưu, Hoàng Thiên Các cũng không động tới hắn, không khéo còn bảo Sở Hưu nghĩ cho đại cục.

Cho nên Tôn Càn Thành vẫn cứng rắn đáp: “Đại nhân nói vậy là có ý gì? Vì một việc nhỏ như vậy mà hùng hổ dọa người? Chuyện cấp bách như vậy làm gì có đúng sai? Chẳng lẽ không có quận trưởng đại nhân thì chúng ta ăn một bữa cơm cũng phải báo cáo cho tổng bộ Hoàng Thiên Các à?”

Sở Hưu giơ tay nắm chuôi đao Phá Trận Tử bên hông, lạnh nhạt nói: “Trả lời sai rồi, ta đã nói rồi, ta chỉ muốn nghe câu trả lời là đúng hoặc sai.

Trong Thương Ngô Quận này, ta là quận trưởng, ta bảo ngươi làm gì thì ngươi làm nấy, đây mới là việc mà một thuộc hạ nên làm.

Hỏi một đằng trả lời một nẻo, chống đối cấp trên, một câu hỏi cũng không trả lời rõ được, ta cần ngươi làm gì?”

Khoảnh khắc thấy Sở Hưu cầm đao, Tôn Càn Thành đã biến sắc.

Nhưng hắn vẫn không tin Sở Hưu lại động thủ với hắn ở đây.

Cho dù là ở Đại La Thiên, võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần vẫn là cao thủ cường giả, trong các đại môn phái họ cũng là lực lượng trung kiên như chấp sự, đặt ra ngoài giang hồ thì như Lâm Nhai Tử, có thể tự thành lập một môn phái.

Ngày trước quận trưởng ra tay với người dưới, có trừng phạt, có giáng chức nhưng chưa ai như Sở Hưu, vì chút chuyện nhỏ mà trực tiếp động thủ.

Nhưng một khắc sau, Sở Hưu rút đao chém tới, đao quang đầy trời bao phủ tất cả.

Đứng trước đao này, cho dù hắn có lực lượng gì, có quy tắc thiên địa gì, tất cả đều bị cắt thành hai nửa chỉnh tề.

Tôn Càn Thành thậm chí không có thời gian cầm binh khí, khí huyết quanh người hắn lập tức bộc phát, chớp mắt đã dâng lên, nhưng không đợi hắn triển khai phòng ngự xong, một đao không gì không phá đã chém xuống.

Cương khí hộ thể bị cắt đứt như tờ giấy, khí huyết cường đại cũng lập tức khô héo.

Dưới đao này, Tôn Càn Thành thậm chí không kịp kêu thảm đã bị chém chết!

Bạn cần đăng nhập để bình luận