Côn Luân Ma Chủ

Chương 1006: Tà Cực Tông 2

Hơn nữa trước khi Tông Huyền bước vào cảnh giới tông sư võ đạo cũng đã giao thủ với hắn vài chiêu, khiến hắn chịu thiệt, vô cùng uất ức.

Nói đơn giản hơn thì sau trận Đại chiến chính ma này, có người được lợi, có người được danh, chỉ có Diệp Thiên Tà chẳng kiếm được cái quái gì. Hơn nữa rõ ràng là trong địa bàn của mình, thực hiện một nhiệm vụ đơn giản mà thôi, kết quả hắn lại làm hỏng chuyện.

Yến Lưu Băng không nói gì, chỉ tiếc nuối lắc đầu.

Thực lực Diệp Thiên Tà đặt trong các các thế hệ của Tà Cực Tông đã rất không tồi, nhưng so với loại yêu nghiệt như Sở Hưu hay Trương Thừa Trinh vẫn kém quá xa.

E rằng mình và tông chủ yêu cầu quá hà khắc với bọn họ rồi.

Đúng lúc này Bạch Khiếu Thiên mang người đi lên đầu tường nhìn người của Tà Cực Tông bên dưới lạnh lùng nói: “Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Ngày trước Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta còn trong thời đỉnh phong các ngươi có dám làm càn như vậy không?”

Yến Lưu Băng lạnh nhạt nói: “Hạng cáo mượn oai hùm cũng gọi là hổ được chắc? Đúng là làm trò cười cho cả thiên hạ!

Nếu không có cái xác chết kia giữ thể diện, ngươi tưởng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi còn tồn tại được tới giờ hay sao?”

Bạch Khiếu Thiên cười lạnh nói: “Chẳng phải Tà Cực Tông các ngươi cũng bị một người chết như vậy dọa mấy chục năm hay sao?”

Im lặng một hồi, Yến Lưu Băng lạnh nhạt nói: “Ta không tới để nói nhảm với ngươi. Vì sao Tà Cực Tông ta đến, các ngươi đều biết rồi.

Bó tay chịu trói, giao toàn bộ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng của cải trong đó, ta có thể tha cho các ngươi không chết.”

Một số đệ tử Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sau lưng Bạch Hàn Thiên thậm chí đã có phần dao động.

Với thực lực Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hiện tại, không cách nào ngăn cản Tà Cực Tông.

Giờ đối phương đã nói vậy, nếu bọn họ chống lại, khéo là uổng phí công sức.

Thấy biểu cảm những người khác, Bạch Khiếu Thiên thở dài một cái nói: “Nếu các ngươi muốn đầu hàng, vậy đầu hàng đi.”

Một số võ giả ở đây động tâm nhưng không ai đứng ra.

Làm phản ngay trước mặt mọi người, võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành còn chưa vô sỉ tới mức này.

Nhưng đúng lúc này Bạch Hàn Thiên lại lạnh lùng nói: “Nhưng các ngươi có thể đầu hàng, ta lại không thể đầu hàng!

Giờ tất cả trận pháp trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đều đã được ta khởi động, một khi Tà Cực Tông các ngươi tấn công, ta sẽ tự hủy trận pháp. Cho dù toàn bộ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ bị hủy diệt cũng không để các ngươi thành công!”

Yến Lưu Băng cười lạnh nói: “Lấy đồ của mình ra uy hiếp ta? Đúng là nực cười.

Các ngươi không muốn sống cũng chẳng muốn chết, vậy được, ta đem các ngươi ra hiến tế cho ma thần, để các ngươi nếm thử thế nào là sống không được chết cũng chẳng xong!”

Yến Lưu Băng không muốn nói nhảm với người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nữa, vừa định động thủ lại nghe một giọng nói vang lên.

“Hiến tế ma thần? Hình như ta có nghe lúc trước Tà Cực Tông các ngươi tế lễ Độc Cô Duy Ngã cơ mà? Sao giờ lại đổi thành tà ma quỷ quái gì khác à?

Tín ngưỡng không kiên định lại khoe khoang như vậy, rõ là nực cười!”

Dưới áo choàng đen gương mặt Yến Lưu Băng lóe lên thần sắc lạnh lùng.

Dám sỉ nhục Tà Cực Tông của hắn, rốt cuộc là ai mà to gan như vậy?

Có điều khi hắn quay đầu lại thấy Sở Hưu mang một đám người đến, Yến Lưu Băng cùng Diệp Thiên Tà bên cạnh cùng biến sắc. Sao Sở Hưu lại ở đây.

Yến Lưu Băng cau mày nói: “Sở Hưu, nếu ta nhớ không nhầm Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có thù oán với ngươi cơ mà. Chẳng lẽ giờ ngươi định lấy ơn báo oán, cứu giúp Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hay sao? Sở Hưu ngươi có lòng hảo tâm như vậy từ bao giờ thế?”

Nhìn đám người Tà Cực Tông, gương mặt Sở Hưu không chút biểu cảm, chỉ lạnh nhạt nói: “Ta có ý tốt hay có ý xấu không cần các ngươi suy đoán. Giờ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã thuần phục dưới trướng Trấn Võ Đường của ta. Các ngươi, có thể cút.”

Khi đối mặt với Tà Cực Tông, thái độ của Sở Hưu chỉ có thể mô tả bằng hai chữ: Phách lối.

Với thân phận và địa vị hiện tại của Sở Hưu, y đã có thể nói chuyện ngang hàng với Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo. Một môn phái dựa vào nịnh bợ Bái Nguyệt Giáo mới tồn tại được như Tà Cực Tông, Sở Hưu thật sự không để trong mắt.

Huống hồ ngày trước Tà Cực Tông thân là phản đồ, phần lớn tông môn trong nhánh Ẩn Ma hận Tà Cực Tông tới nghiến răng nghiến lợi, cho nên Sở Hưu cũng không cần khách khí với hắn.

Sắc mặt Yến Lưu Băng lập tức trở nên âm trầm tới cực hạn, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, ngươi đúng là cuồng vọng không phân biệt phải trái nữa rồi!

Nể tình cùng là người trong giới Ma đạo, ngươi thành lập Trấn Võ Đường tại Bắc Yên, Tà Cực Tông ta trước nay chưa từng làm khó ngươi. Giờ chỉ là ân oán riêng tư giữa Tà Cực Tông ta cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, ngươi dựa vào cái gì mà đòi nhúng tay vào?”

Sở Hưu cười cười, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống: “Dựa vào cái gì? Dựa vào lúc này ngươi thậm chí chẳng có tư cách gì bàn điều kiện nói quy củ với ta!

Muốn nói chuyện với ta thì gọi tông chủ Bái Nguyệt Giáo ra đây. Ngươi, còn chưa đủ tư cách!”

Mặc dù lời nói của Sở Hưu rất cuồng vọng, nhưng thực tế y cũng có tư cách để cuồng vọng.

Hơn nữa Yến Lưu Băng cũng biết điểm này.

Bằng không đường đường tông sư võ đạo, điện chủ Tế Ma Điện, trong Tà Cực Tông cũng là người có địa vị. Đổi lại là người khác chỉ thẳng mũi bảo hắn cút, có lẽ Yến Lưu Băng đã sớm coi hắn làm đồ tế, hiến lên cho ma thần.

Thế nhưng bị Sở Hưu mắng một câu cút, Yến Lưu Băng lại nghĩ tới chuyện nói lý với Sở Hưu. Có thể thấy trong lòng Yến Lưu Băng, hắn cũng bất giác đặt địa vị mình bên dưới Sở Hưu.

Nhưng liên tục bị Sở Hưu chửi hai lần, cho dù Yến Lưu Băng có tốt tính đến đâu cũng không nhịn nổi.

Quanh người hắn là hắc khí quỷ dị ăn mòn mặt đất dưới chân, khiến tuyết trắng bên dưới thành tuyết độc đen kịt.

Trong áo choàng là làn sương đen mù mịt, thậm chí ngưng tụ thành một hư ảnh ma thần đứng sau lưng hắn.

Sở Hưu nheo mắt, lười nói nhiều với Yến Lưu Băng, định trực tiếp ra tay.

Thật ra nếu là người khác Sở Hưu cũng nói lý đôi chút. Có điều đối phương là Tà Cực Tông, vậy không cần.

Sở Hưu là người của nhánh Ẩn Ma, Tà Cực Tông lại là kẻ phản bội Côn Luân Ma Giáo, bị đông đảo võ giả nhánh Ẩn Ma hận tới thấu xương, thậm chí còn bị người ta hận hơn cả Bái Nguyệt Giáo.

Thân phận hai bên đã nói rõ hai bên không thể bình tâm tĩnh khí nói chuyện, đánh cho sớm, giải quyết sớm.

Nhưng ngay lúc Sở Hưu vừa định xuất thủ, Lã Phụng Tiên lại đột nhiên bước lên một bước, giữ chặt Sở Hưu lại trầm giọng nói: “Sở huynh, tới địa vị hiện tại của ngươi nếu ngay hạng tôm tép cũng phải đích thân xuất thủ thì mất giá quá. Tên này, giao cho ta.”

Lã Phụng Tiên cầm Phương thiên họa kích trong tay đi ra, đứng trước người Sở Hưu.

Đối với Sở Hưu mà nói, y làm việc chưa bao giờ để ý tới thể diện hay mất thể diện, sư tử vồ thỏ cũng phải dốc toàn lực. Nếu Sở Hưu thật sự muốn giết người, hắn mặc kệ đối phương là nam hay nữ, thân phận địa vị lớn hay nhỏ, nói chi tới thực lực cao hay thấp.

Lúc này Lã Phụng Tiên đứng ra không chỉ vì lấy thể diện cho Sở Hưu, quan trọng nhất là hắn thấy mình nợ Sở Hưu quá nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận