Côn Luân Ma Chủ

Chương 956: Đại chiến chính ma: Bắt đầu!



Phương Phi Phàm ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn nói: “Giang hồ khuấy động, gió nổi mây phun! Phong Mãn Lâu ta có thể làm người chứng kiến đại thế như vậy cũng là một chuyện may mắn, một loại vinh quang!’

Người buôn tin giang hồ không sở trường về võ lực, điểm này bất luận Phương Phi Phàm hay Tề Nguyên Lễ đều như vậy.

Nhưng thân là người buôn tin giang hồ, bọn họ muốn trở thành người chứng kiến của giang hồ mênh mông này, bất luận chính hay ma đều là một bộ phận của giang hồ. Cho nên có thể nói Phong Mãn Lâu căn bản không có lập trường gì, thân phận bọn họ cũng như các sử quan trong triều đình, chỉ phụ trách ghi chép lịch sử.

Chỉ có điều, người trong giang hồ, không thể làm theo ý mình.

Sử quan trong triều đình đôi khi cũng bị hoàng thất uy hiếp, không thể viết một số bí mật liên quan tới mặt tối của hoàng thất, cũng bị ép vi phạm đạo đức nghề nghiệp của mình bôi đen tiền triều.

Phong Mãn Lâu cũng vậy, khi Chính đạo thế lớn, bọn họ chắc chắn phải nghiêng sang phía Chính đạo. Còn khi Ma đạo thế lớn lại phải nghiêng theo Ma đạo.

Đương nhiên trong Đại chiến chính ma như vậy, Phong Mãn Lâu sẽ không nghiêng sang bất cứ bên nào, bọn họ chỉ ghi chép lại hoàn chỉnh, bảo đảm lưu truyền vĩnh cửu.

Năm trăm năm trước tông môn Chính đạo liên thủ hủy diệt Côn Luân Ma Giáo, trận chiến đó diễn ra quá mức đột ngột, Phong Mãn Lâu chuẩn bị không kịp, thất lạc rất nhiều chi tiết. Còn lần này Phong Mãn Lâu đã chuẩn bị rất tốt.

...

Bên ngoài Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo, rừng rậm vốn ồn ào giờ đã cực kỳ yên tĩnh, những rắn rết dã thú đi qua lại trong rừng đều bị sát khí của võ giả xung quanh dọa chạy.

Lúc này nếu ai ngự không bay lên sẽ phát hiện trong khu rừng xung quanh Bái Nguyệt Giáo là vô số võ giả, nói chính xác hơn, bọn họ không hề ẩn nấp, chỉ đứng đó chờ đợi.

Dùng lực lượng mạnh mẽ như vậy tấn công Bái Nguyệt Giáo, nếu còn phải ẩn nấp đánh lén, vậy thực lực tông môn Chính đạo cũng thật quá kém.

Trong số những người này có hòa thượng Đại Quang Minh Tự, có đạo siwx Chân Vũ Giáo cùng Thuần Dương Đạo Môn, có Ngũ Đại Kiếm Phái, có Thất Tông Bát Phái, có Cửu Đại Thế Gia, cùng phân nửa thế lực võ lâm trong gh,. Vẫn liên tục có người tới.

Trong số những người này có kẻ bị cuốn theo, thế lực bọn họ gia nhập dưới trướng hay giao hảo muốn tấn công Bái Nguyệt Giáo, bọn họ cũng phải đi theo.

Còn có kẻ đầu óc nóng lên muốn tới Bái Nguyệt Giáo trừ ma vệ đạo.

Đương nhiên cũng có một số kẻ không có đầu óc cho rằng Bái Nguyệt Giáo chắc chắn sẽ bị hủy diệt cho nên như bầy chó hoang ngửi được mùi máu tươi, định chạy tới cắn một khối thịt của Bái Nguyệt Giáo xuống.

Đám người này không có chỉ huy, cũng không ai có tư cách chỉ huy bọn họ.

Có điều tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngồi chờ, không ai muốn làm chim đầu đàn.

Đúng lúc này Hư Vân của Đại Quang Minh Tự đột nhiên nói: “Mời các vị thí chủ của Phong Mãn Lâu tới, chắc các ngươi đã có tin truyền về. Xin hỏi tình hình chiến đấu ra sao rồi?”

Võ giả Phong Mãn Lâu giấu trên cây im lặng quan sát động tĩnh giật nảy mình, không ngờ Hư Vân lại đột nhiên hỏi hắn chuyện này.

Nói thật Phong Mãn Lâu thật sự muốn giữ trung lập, không giúp ai.

Chỉ có điều giờ Hư Vân đã hỏi tới đầu của hắn, hắn nào dám không đáp.

Võ giả Phong Mãn Lâu này chỉ đành nhảy xuống đi tới trước người Hư Vân cung kính nói: “Đúng là có tin truyền về.

Phương trượng của quý tự, Hư Từ đại sư bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cùng lão tổ Doanh gia Doanh Tự giao chiến với Dạ Thiều Nam.

Còn có Thông Thiên Kiếm - Thẩm Thiên Vương thành chủ Kiếm Vương Thành, Kiếm Nam Vươn - Độc Cô Ly, Mạnh Dương Chủ đường chủ đời trước của Hình Kiếm Đường, ba cường giả Chân Hỏa Luyện Thần vận dụng chí bảo của Kiếm Vương Thành, Nhân Vương Kiếm tham chiếm.

Chưởng giáo Chân Vũ Giáo, Huyền Thần Chân Nhân - Lục Trường Lưu cầm phát trần mà Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ lưu lại năm xưa xuất thủ, cùng giao chiến với Dạ Thiều Nam, giờ thắng bại chưa rõ.”

Võ giả Phong Mãn Lâu vừa nói xong, ọi người đều hít một hơi lạnh.

Nếu là trong quá khứ, Hư Từ bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đã là một tin tức rất lớn, nhưng trong chuyện lần này lại chỉ là một nét tô điểm mà thôi.

Còn lão tổ Doanh gia Doanh Tự? Ai vậy? Những võ giả trẻ tuổi ở đây thậm chí chưa từng nghe tới cái tên này, chỉ có võ giả thế hệ trước loáng thoáng nhớ ra vị lão tổ ‘đã chết’ từ lâu của Thương Thủy Doanh thị.

Hơn nữa trong chuyện này còn có Kiếm Vương Thành dốc toàn lự xuất thủ, Lục Trường Lưu của Chân Vũ Giáo cũng lấy di vật của Tiên Nhân năm xưa ra, trận chiến này kinh khủng tới mức nào có thể tưởng tượng được.

Lúc này Hư Vân nghe xong gương mặt lại nở một nụ cười, không rõ hắn cười vì Hư Từ bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền hay vì có nhiều người vây công Dạ Thiều Nam như vậy, nghĩ rằng đại cục đã định.

“Các đệ tử Đại Quang Minh Tự, cùng ta xuất thủ!”

Dứt lời Hư Vân trực tiếp bước ra một bước, quanh người bừng bừng phật quang.

Những đệ tử Đại Quang Minh Tự xung quanh cũng theo hắn lao tới, miệng tụng kinh văn, uy thế kinh người.

Nơi này có nhiều thực lực như vậy, trước đó không ai xuất thủ là do không có người dẫn đầu.

Lúc này người của Đại Quang Minh Tự ra tay đầu tiên, bọn họ cũng như được tiếp thêm dũng khí, lao nhao đi theo phía sau Đại Quang Minh Tự, chuẩn bị ra tay.

Trước cửa Bái Nguyệt Giáo, Cửu Đại Thần Vu Tế đều có mặt, sau lưng bọn họ là thánh nữ cùng Đại Tế Ti của Bái Nguyệt Giáo, cùng một loạt đệ tử Bái Nguyệt Giáo.

Có thể nói Bái Nguyệt Giáo đã sớm chuẩn bị cho trận chiến lần này.

Nói cao thâm một chút thì đây là lần quyết đấu giữa hai giới Chính Ma, rốt cuộc là đạo cao hay ma trướng, phải xem kết quả trận chiến lần này.

Nói đơn giản hơn một chút là các tông môn Chính đạo đang thăm dò lực lượng Bái Nguyệt Giáo, tính chất không khác lắm với lần của Sở Hưu.

Nếu ngươi có thực lực, vậy nếu ta ra tay còn không diệt được ngươi, vậy được,Dạ Thiều Nam dây là do Bái Nguyệt Giáo ngươi có thực lực, cũng là vận may của Bái Nguyệt Giáo ngươi. Từ nay về sau cả giang hồ đều công nhận ngươi là đại phái đệ nhất giới Ma đạo, hai bên giữ cân bằng.

Ngược lại nếu Bái Nguyệt Giáo không chịu nổi lần này, vậy với tông môn Chính đạo đây là một lần trừ ma vệ đạo thành công, diệt trừ một đại phái đang phát triển thành Côn Luân Ma Giáo thứ hai, thật đáng mừng.

Trên giang hồ này không cần nói những đạo lý đường hoàng vô dụng, chỉ có thực lực mới là đạo lý, nắm đấm và đao luôn có tác dụng hơn cái miệng ba hoa khoác loác.

Nhìn sát khí lạnh lẽo phía trước, Đại Tế Ti đột nhiên nói: “Ngươi nói xem, giáo chủ có thể thắng không?”

Đông Hoàng Thái Nhất không quay đầu, chỉ nhìn thẳng về phía trước, lạnh nhạt nói: “Ngươi là Đại Tế Ti, ngươi còn cần hỏi ta? Bói một quẻ xem hung cát thế nào, chẳng phải đây là chuyện chi các ngươi am hiểu nhất hay sao?”

Đại Tế Ti cười lạnh nói: “Đúng là chi của ta am hiểu xem bói cát hung, nhưng tới chỗ ta lại là am hiểu giết người.”

Thời điểm này rồi Đông Hoàng Thái Nhất cũng lười đấu vỡ mồm với Đại Tế Ti, hắn chỉ trầm giọng nói: “Ta cũng không biết giáo chủ có thắng hay không, ta chỉ biét giáo chủ sẽ không thua!”

Trong mắt Đông Hoàng Thái Nhất, Diệp Thiên Tà chẳng khcs nào thần linh.

Người sẽ thất bại, nhưng thần sẽ không thua.

Cho nên Đông Hoàng Thái Nhất kiêu ngạo vô cùng không để ai trong mắt. Hắn coi thường Đại Tế Ti cùng thánh nữ Bái Nguyệt Giáo là vì bọn họ là man di Miêu Cương.

Hắn cũng coi thường tám vị Thần Vu Tế khác, cho rằng bọn họ không xứng đứng cùng với mình.

Nhưng Đông Hoàng Thái Nhất kiêu ngạo tới tự phụ lại chỉ khom lưng cúi đầu trước Dạ Thiều Nam.

Bạn cần đăng nhập để bình luận