Côn Luân Ma Chủ
Chương 1401: Thánh Hỏa không tắt, ma đạo vĩnh tồn! 1
Sức ảnh hưởng của Độc Cô Duy Ngã quá lớn, với thực lực hiện tại của Sở Hưu mà muốn thay thế Độc Cô Duy Ngã trở thành giáo chủ Ma Giáo mới, đồn ra ngoài chỉ thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng đợi tới tương lai, Độc Cô Duy Ngã không xuất hiện, y cũng đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khi đó y xưng là giáo chủ Ma Giáo, có ai dám cười y?
Xưng hô là tự mình gây dựng nên chứ không phải người khác gọi.
Sau khi Tần Triều Tiên đi trước nhận thua, những người khác cũng lần lượt cúi đầu, miệng gọi đại nhân.
Có thể nói trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, Xích Luyện Ma Tông là có thực lực mạnh nhất trong số các thế lực trung lập, tuy nhân số không nhiều nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Cho nên bây giờ thấy Xích Luyện Ma Tông đã nhận thua, đương nhiên bọn họ cũng phải làm theo.
Còn bọn họ nghĩ thế nào, rốt cuộc tâm phục hay khẩu phục, chuyện này không quan trọng.
Chỉ cần lúc này bọn họ chọn thần phục, vậy tương lai bọn họ có bất cứ dị động nào, Sở Hưu cũng tuyệt đối không nhân nhượng.
Hắn chỉ muốn phục tùng, cũng chỉ cần phục tùng. Cho dù trong lòng bọn họ hận không thể nuốt sống Sở Hưu, chỉ cần bọn họ nghe lệnh làm việc là được.
Nhìn Côn Luân Sơn bị tuyết trắng bao phủ, Sở Hưu trầm giọng nói: “Lên Côn Luân!”
Mọi người ở đây ngắm nhìn Côn Luân Sơn, đạp lên Long Môn Quan đã thành phế tích, bước từng bước một lên Côn Luân Sơn.
Với thực lực của đám người Sở Hưu, bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất leo lên tới đỉnh núi chỉ trong mười mấy giây.
Nhưng lúc này bọn họ lại bước từng bước một, đi từng bậc thang, tất cả mọi người im lặng không nói gì, nhưng tâm tư ngổn ngang đủ loại suy nghĩ.
Nơi này từng là Thánh địa của Ma Giáo bọn họ, đại biểu cho thời khắc huy hoàng nhất cho giới Ma đạo.
Thời điểm đó trên giang hồ, bất luận là phương trượng đại môn phái của Phật môn hay là chưởng giáo Đạo môn, chỉ cần tới Côn Luân Sơn, vậy bắt buộc phải bước từng bước một, cung kính đi lên con đường này.
Nhưng năm trăm năm trước, cũng chính bọn họ liên thủ tấn công Côn Luân Sơn, toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị nhuộm sắc máu.
Cho dù năm trăm năm đã qua vẫn có thể chứng kiến vết tích giao thủ của trận đại chiến năm xưa, thậm chí những vết thương màu đen trên cầu thang kia cũng như máu tươi khô cạn tạo thành.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Lão Lục, ngươi nói xem vì sao năm xưa giao chủ lại đặt Côn Luân Sơn làm đại bản doanh của Thánh giáo ta?”
Những người khác ở đây cũng nhìn về phía Lục Giang Hà.
Đừng nói Sở Hưu nghi hoặc, thật ra bọn họ cũng rất nghi hoặc.
Bởi vì vị trí của Côn Luân Ma Giáo cũng không tốt.
Tuy Côn Luân Sơn là nơi long mạch hội tụ, phong thủy rất không tệ, nhưng Côn Luân Sơn cách khu vực Trung Nguyên quá xa, xung quanh không có bóng người, tình báo hay tiếp viện đều rất không tiện.
Cho nên năm xưa khi Côn Luân Ma Giáo còn tồn tại, đa số các đường khẩu của Côn Luân Ma Giáo chỉ thành lập tổng đường trên Côn Luân Sơn, lưu lại một số người trấn thủ, phần lớn mọi người đều thành lập phân đường trên giang hồ, cho nên lúc bình thường thực lực của phân đường còn mạnh hơn tổng đường trên Côn Luân Sơn. Còn đường chủ như Lục Giang Hà có lúc còn ở phân đường nhiều hơn ở tổng đường.
Không làm vậy cũng chẳng có cách nào, nếu tất cả mọi người ở lại Côn Luân Sơn, vạn nhất trên giang hồ có chuyện gì xảy ra cần xử lý khẩn cấp, cho dù có thể dùng trận pháp nhanh chóng truyền tin, nhưng con người lại không thể nào tới nhanh như vậy.
Lục Giang Hà cười khà khà hai tiếng rồi nói: “Cái này thì ta biết một chút, chắc chắn các ngươi không nghĩ ra lý do đâu.”
Lần này Lục Giang Hà không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: “Nguyên nhân rất đơn giản, vì Côn Luân Sơn là ngọn núi cao nhất đương thời.
Giáo chủ từng nói, đứng trên cao mới nhìn được xa, quan trọng nhất là giáo chủ không thể chịu được chuyện có người đứng cao hơn mình!”
Mọi người ở đây đều im lặng, những người khác mà nói ra câu này là phách lối cuồng vọng, còn nếu là Độc Cô Duy Ngã nói ra thì là bá đạo.
Đám người vừa nói chuyện vừa lên trên đỉnh núi.
Tuy toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị tuyết trắng bao phủ, nhưng đỉnh Côn Luân Sơn lại ấm áp như mùa xuân, chắc hẳn tám trăm năm trước cũng là một tiên cảnh chốn nhân gian.
Đương nhiên bây giờ toàn bộ Côn Luân Sơn chỉ có một đống đổ nát thê lương.
Năm trăm năm trước trận chiến đó đã phá hủy hoàn toàn Côn Luân Ma Giáo, các đại môn phái cũng dọn hết những thứ có giá trị trong Côn Luân Ma Giáo, thậm chí trực tiếp phá hủy trận pháp.
Trên đỉnh Côn Luân Sơn chỉ còn lại duy nhất một trận pháp, là Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận, dùng để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.
“Vô Căn Thánh Hỏa ở đâu?” Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà chỉ tay lên đỉnh: “Trên đỉnh cao nhất của Côn Luân Sơn.”
Mọi người đi thẳng lên ngọn núi cao nhất Côn Luân Sơn, đập vào mắt mọi người là một đại trận tỏa ra phật quang vàng kim rực rỡ, một trận pháp khổng lồ với phương viên trên trăm trượng, xung quanh là vô số phạn văn bay tứ tán.
Chính giữa trận pháp đó là một ngọn lửa màu xám trắng đang đong đưa, chỉ lớn chừng ngón cái, cứ như một khắc sau là dập tắt.
Chử Vô Kỵ sau lưng Sở Hưu sắc mặt cau có nói: “Tòa Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận này là trận pháp chí cường của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Trước đây để bố trí trận pháp này, Tu Bồ Đề Thiền Viện đã phải trả giá là một vị khổ hạnh tăng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền và sáu khổ hạnh tăng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, tất cả mất hết tu vi, có vậy mới bố trí được trận pháp này. Trận pháp này trực tiếp cắm rễ vào long mạch, chỉ cần long mạch còn tồn tại, có thể không ngừng cung cấp lực lượng cho trận pháp.
Có thể nói, trận pháp này là dùng lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.”
Nghe Chử Vô Kỵ giải thích, Sở Hưu cũng thấy chấn động.
Tu Bồ Đề Thiền Viện làm vậy là kiêng kỵ Côn Luân Ma Giáo đến mức nào, để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa mà trả giá lớn tới mức đó.
Tu Bồ Đề Thiền Viện không giống Đại Quang Minh Tự, không có nhiều chức vị rườm rà. Ngoài phương trượng ra, tất cả mọi người đều bình đẳng.
Nhưng những người có thể trở thành khổ hạnh tăng đều là lão tăng có đại nghị lực, thực lực siêu phàm, trả giá là bọn họ mất sạch tu vi chỉ để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa. Sở Hưu cũng không biết nên mô tả thế nào.
“Viên Cát.”
“Có thuộc hạ.”
Viên Cát đại sư lập tức đi từ trong đám người ra, tới trước mặt Sở Hưu.
“Ngươi có thể phá trận pháp này không?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Viên Cát đại sư thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Lão nhân gia không nghe người ta nói à, đây là trận pháp cường đại do Tu Bồ Đề Thiền Viện trả giá bằng tu vi của một cường giả Thiên Địa Thông Huyền và sáu cường giả Chân Hỏa Luyện Thần mới bố trí được. Nếu phá vỡ nó, không khéo hắn đã là tông sư trận đạo đệ nhất đương thời.
Sở Hưu cũng không để ý tới xưng hô của Tần Triều Tiên.
Sức ảnh hưởng của Độc Cô Duy Ngã quá lớn, với thực lực hiện tại của Sở Hưu mà muốn thay thế Độc Cô Duy Ngã trở thành giáo chủ Ma Giáo mới, đồn ra ngoài chỉ thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng đợi tới tương lai, Độc Cô Duy Ngã không xuất hiện, y cũng đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khi đó y xưng là giáo chủ Ma Giáo, có ai dám cười y?
Xưng hô là tự mình gây dựng nên chứ không phải người khác gọi.
Sau khi Tần Triều Tiên đi trước nhận thua, những người khác cũng lần lượt cúi đầu, miệng gọi đại nhân.
Có thể nói trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, Xích Luyện Ma Tông là có thực lực mạnh nhất trong số các thế lực trung lập, tuy nhân số không nhiều nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Cho nên bây giờ thấy Xích Luyện Ma Tông đã nhận thua, đương nhiên bọn họ cũng phải làm theo.
Còn bọn họ nghĩ thế nào, rốt cuộc tâm phục hay khẩu phục, chuyện này không quan trọng.
Chỉ cần lúc này bọn họ chọn thần phục, vậy tương lai bọn họ có bất cứ dị động nào, Sở Hưu cũng tuyệt đối không nhân nhượng.
Hắn chỉ muốn phục tùng, cũng chỉ cần phục tùng. Cho dù trong lòng bọn họ hận không thể nuốt sống Sở Hưu, chỉ cần bọn họ nghe lệnh làm việc là được.
Nhìn Côn Luân Sơn bị tuyết trắng bao phủ, Sở Hưu trầm giọng nói: “Lên Côn Luân!”
Mọi người ở đây ngắm nhìn Côn Luân Sơn, đạp lên Long Môn Quan đã thành phế tích, bước từng bước một lên Côn Luân Sơn.
Với thực lực của đám người Sở Hưu, bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất leo lên tới đỉnh núi chỉ trong mười mấy giây.
Nhưng lúc này bọn họ lại bước từng bước một, đi từng bậc thang, tất cả mọi người im lặng không nói gì, nhưng tâm tư ngổn ngang đủ loại suy nghĩ.
Nơi này từng là Thánh địa của Ma Giáo bọn họ, đại biểu cho thời khắc huy hoàng nhất cho giới Ma đạo.
Thời điểm đó trên giang hồ, bất luận là phương trượng đại môn phái của Phật môn hay là chưởng giáo Đạo môn, chỉ cần tới Côn Luân Sơn, vậy bắt buộc phải bước từng bước một, cung kính đi lên con đường này.
Nhưng năm trăm năm trước, cũng chính bọn họ liên thủ tấn công Côn Luân Sơn, toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị nhuộm sắc máu.
Cho dù năm trăm năm đã qua vẫn có thể chứng kiến vết tích giao thủ của trận đại chiến năm xưa, thậm chí những vết thương màu đen trên cầu thang kia cũng như máu tươi khô cạn tạo thành.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Lão Lục, ngươi nói xem vì sao năm xưa giao chủ lại đặt Côn Luân Sơn làm đại bản doanh của Thánh giáo ta?”
Những người khác ở đây cũng nhìn về phía Lục Giang Hà.
Đừng nói Sở Hưu nghi hoặc, thật ra bọn họ cũng rất nghi hoặc.
Bởi vì vị trí của Côn Luân Ma Giáo cũng không tốt.
Tuy Côn Luân Sơn là nơi long mạch hội tụ, phong thủy rất không tệ, nhưng Côn Luân Sơn cách khu vực Trung Nguyên quá xa, xung quanh không có bóng người, tình báo hay tiếp viện đều rất không tiện.
Cho nên năm xưa khi Côn Luân Ma Giáo còn tồn tại, đa số các đường khẩu của Côn Luân Ma Giáo chỉ thành lập tổng đường trên Côn Luân Sơn, lưu lại một số người trấn thủ, phần lớn mọi người đều thành lập phân đường trên giang hồ, cho nên lúc bình thường thực lực của phân đường còn mạnh hơn tổng đường trên Côn Luân Sơn. Còn đường chủ như Lục Giang Hà có lúc còn ở phân đường nhiều hơn ở tổng đường.
Không làm vậy cũng chẳng có cách nào, nếu tất cả mọi người ở lại Côn Luân Sơn, vạn nhất trên giang hồ có chuyện gì xảy ra cần xử lý khẩn cấp, cho dù có thể dùng trận pháp nhanh chóng truyền tin, nhưng con người lại không thể nào tới nhanh như vậy.
Lục Giang Hà cười khà khà hai tiếng rồi nói: “Cái này thì ta biết một chút, chắc chắn các ngươi không nghĩ ra lý do đâu.”
Lần này Lục Giang Hà không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: “Nguyên nhân rất đơn giản, vì Côn Luân Sơn là ngọn núi cao nhất đương thời.
Giáo chủ từng nói, đứng trên cao mới nhìn được xa, quan trọng nhất là giáo chủ không thể chịu được chuyện có người đứng cao hơn mình!”
Mọi người ở đây đều im lặng, những người khác mà nói ra câu này là phách lối cuồng vọng, còn nếu là Độc Cô Duy Ngã nói ra thì là bá đạo.
Đám người vừa nói chuyện vừa lên trên đỉnh núi.
Tuy toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị tuyết trắng bao phủ, nhưng đỉnh Côn Luân Sơn lại ấm áp như mùa xuân, chắc hẳn tám trăm năm trước cũng là một tiên cảnh chốn nhân gian.
Đương nhiên bây giờ toàn bộ Côn Luân Sơn chỉ có một đống đổ nát thê lương.
Năm trăm năm trước trận chiến đó đã phá hủy hoàn toàn Côn Luân Ma Giáo, các đại môn phái cũng dọn hết những thứ có giá trị trong Côn Luân Ma Giáo, thậm chí trực tiếp phá hủy trận pháp.
Trên đỉnh Côn Luân Sơn chỉ còn lại duy nhất một trận pháp, là Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận, dùng để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.
“Vô Căn Thánh Hỏa ở đâu?” Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà chỉ tay lên đỉnh: “Trên đỉnh cao nhất của Côn Luân Sơn.”
Mọi người đi thẳng lên ngọn núi cao nhất Côn Luân Sơn, đập vào mắt mọi người là một đại trận tỏa ra phật quang vàng kim rực rỡ, một trận pháp khổng lồ với phương viên trên trăm trượng, xung quanh là vô số phạn văn bay tứ tán.
Chính giữa trận pháp đó là một ngọn lửa màu xám trắng đang đong đưa, chỉ lớn chừng ngón cái, cứ như một khắc sau là dập tắt.
Chử Vô Kỵ sau lưng Sở Hưu sắc mặt cau có nói: “Tòa Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận này là trận pháp chí cường của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Trước đây để bố trí trận pháp này, Tu Bồ Đề Thiền Viện đã phải trả giá là một vị khổ hạnh tăng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền và sáu khổ hạnh tăng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, tất cả mất hết tu vi, có vậy mới bố trí được trận pháp này. Trận pháp này trực tiếp cắm rễ vào long mạch, chỉ cần long mạch còn tồn tại, có thể không ngừng cung cấp lực lượng cho trận pháp.
Có thể nói, trận pháp này là dùng lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.”
Nghe Chử Vô Kỵ giải thích, Sở Hưu cũng thấy chấn động.
Tu Bồ Đề Thiền Viện làm vậy là kiêng kỵ Côn Luân Ma Giáo đến mức nào, để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa mà trả giá lớn tới mức đó.
Tu Bồ Đề Thiền Viện không giống Đại Quang Minh Tự, không có nhiều chức vị rườm rà. Ngoài phương trượng ra, tất cả mọi người đều bình đẳng.
Nhưng những người có thể trở thành khổ hạnh tăng đều là lão tăng có đại nghị lực, thực lực siêu phàm, trả giá là bọn họ mất sạch tu vi chỉ để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa. Sở Hưu cũng không biết nên mô tả thế nào.
“Viên Cát.”
“Có thuộc hạ.”
Viên Cát đại sư lập tức đi từ trong đám người ra, tới trước mặt Sở Hưu.
“Ngươi có thể phá trận pháp này không?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Viên Cát đại sư thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Lão nhân gia không nghe người ta nói à, đây là trận pháp cường đại do Tu Bồ Đề Thiền Viện trả giá bằng tu vi của một cường giả Thiên Địa Thông Huyền và sáu cường giả Chân Hỏa Luyện Thần mới bố trí được. Nếu phá vỡ nó, không khéo hắn đã là tông sư trận đạo đệ nhất đương thời.
Sở Hưu cũng không để ý tới xưng hô của Tần Triều Tiên.
Sức ảnh hưởng của Độc Cô Duy Ngã quá lớn, với thực lực hiện tại của Sở Hưu mà muốn thay thế Độc Cô Duy Ngã trở thành giáo chủ Ma Giáo mới, đồn ra ngoài chỉ thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng đợi tới tương lai, Độc Cô Duy Ngã không xuất hiện, y cũng đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khi đó y xưng là giáo chủ Ma Giáo, có ai dám cười y?
Xưng hô là tự mình gây dựng nên chứ không phải người khác gọi.
Sau khi Tần Triều Tiên đi trước nhận thua, những người khác cũng lần lượt cúi đầu, miệng gọi đại nhân.
Có thể nói trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, Xích Luyện Ma Tông là có thực lực mạnh nhất trong số các thế lực trung lập, tuy nhân số không nhiều nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Cho nên bây giờ thấy Xích Luyện Ma Tông đã nhận thua, đương nhiên bọn họ cũng phải làm theo.
Còn bọn họ nghĩ thế nào, rốt cuộc tâm phục hay khẩu phục, chuyện này không quan trọng.
Chỉ cần lúc này bọn họ chọn thần phục, vậy tương lai bọn họ có bất cứ dị động nào, Sở Hưu cũng tuyệt đối không nhân nhượng.
Hắn chỉ muốn phục tùng, cũng chỉ cần phục tùng. Cho dù trong lòng bọn họ hận không thể nuốt sống Sở Hưu, chỉ cần bọn họ nghe lệnh làm việc là được.
Nhìn Côn Luân Sơn bị tuyết trắng bao phủ, Sở Hưu trầm giọng nói: “Lên Côn Luân!”
Mọi người ở đây ngắm nhìn Côn Luân Sơn, đạp lên Long Môn Quan đã thành phế tích, bước từng bước một lên Côn Luân Sơn.
Với thực lực của đám người Sở Hưu, bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất leo lên tới đỉnh núi chỉ trong mười mấy giây.
Nhưng lúc này bọn họ lại bước từng bước một, đi từng bậc thang, tất cả mọi người im lặng không nói gì, nhưng tâm tư ngổn ngang đủ loại suy nghĩ.
Nơi này từng là Thánh địa của Ma Giáo bọn họ, đại biểu cho thời khắc huy hoàng nhất cho giới Ma đạo.
Thời điểm đó trên giang hồ, bất luận là phương trượng đại môn phái của Phật môn hay là chưởng giáo Đạo môn, chỉ cần tới Côn Luân Sơn, vậy bắt buộc phải bước từng bước một, cung kính đi lên con đường này.
Nhưng năm trăm năm trước, cũng chính bọn họ liên thủ tấn công Côn Luân Sơn, toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị nhuộm sắc máu.
Cho dù năm trăm năm đã qua vẫn có thể chứng kiến vết tích giao thủ của trận đại chiến năm xưa, thậm chí những vết thương màu đen trên cầu thang kia cũng như máu tươi khô cạn tạo thành.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Lão Lục, ngươi nói xem vì sao năm xưa giao chủ lại đặt Côn Luân Sơn làm đại bản doanh của Thánh giáo ta?”
Những người khác ở đây cũng nhìn về phía Lục Giang Hà.
Đừng nói Sở Hưu nghi hoặc, thật ra bọn họ cũng rất nghi hoặc.
Bởi vì vị trí của Côn Luân Ma Giáo cũng không tốt.
Tuy Côn Luân Sơn là nơi long mạch hội tụ, phong thủy rất không tệ, nhưng Côn Luân Sơn cách khu vực Trung Nguyên quá xa, xung quanh không có bóng người, tình báo hay tiếp viện đều rất không tiện.
Cho nên năm xưa khi Côn Luân Ma Giáo còn tồn tại, đa số các đường khẩu của Côn Luân Ma Giáo chỉ thành lập tổng đường trên Côn Luân Sơn, lưu lại một số người trấn thủ, phần lớn mọi người đều thành lập phân đường trên giang hồ, cho nên lúc bình thường thực lực của phân đường còn mạnh hơn tổng đường trên Côn Luân Sơn. Còn đường chủ như Lục Giang Hà có lúc còn ở phân đường nhiều hơn ở tổng đường.
Không làm vậy cũng chẳng có cách nào, nếu tất cả mọi người ở lại Côn Luân Sơn, vạn nhất trên giang hồ có chuyện gì xảy ra cần xử lý khẩn cấp, cho dù có thể dùng trận pháp nhanh chóng truyền tin, nhưng con người lại không thể nào tới nhanh như vậy.
Lục Giang Hà cười khà khà hai tiếng rồi nói: “Cái này thì ta biết một chút, chắc chắn các ngươi không nghĩ ra lý do đâu.”
Lần này Lục Giang Hà không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: “Nguyên nhân rất đơn giản, vì Côn Luân Sơn là ngọn núi cao nhất đương thời.
Giáo chủ từng nói, đứng trên cao mới nhìn được xa, quan trọng nhất là giáo chủ không thể chịu được chuyện có người đứng cao hơn mình!”
Mọi người ở đây đều im lặng, những người khác mà nói ra câu này là phách lối cuồng vọng, còn nếu là Độc Cô Duy Ngã nói ra thì là bá đạo.
Đám người vừa nói chuyện vừa lên trên đỉnh núi.
Tuy toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị tuyết trắng bao phủ, nhưng đỉnh Côn Luân Sơn lại ấm áp như mùa xuân, chắc hẳn tám trăm năm trước cũng là một tiên cảnh chốn nhân gian.
Đương nhiên bây giờ toàn bộ Côn Luân Sơn chỉ có một đống đổ nát thê lương.
Năm trăm năm trước trận chiến đó đã phá hủy hoàn toàn Côn Luân Ma Giáo, các đại môn phái cũng dọn hết những thứ có giá trị trong Côn Luân Ma Giáo, thậm chí trực tiếp phá hủy trận pháp.
Trên đỉnh Côn Luân Sơn chỉ còn lại duy nhất một trận pháp, là Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận, dùng để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.
“Vô Căn Thánh Hỏa ở đâu?” Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà chỉ tay lên đỉnh: “Trên đỉnh cao nhất của Côn Luân Sơn.”
Mọi người đi thẳng lên ngọn núi cao nhất Côn Luân Sơn, đập vào mắt mọi người là một đại trận tỏa ra phật quang vàng kim rực rỡ, một trận pháp khổng lồ với phương viên trên trăm trượng, xung quanh là vô số phạn văn bay tứ tán.
Chính giữa trận pháp đó là một ngọn lửa màu xám trắng đang đong đưa, chỉ lớn chừng ngón cái, cứ như một khắc sau là dập tắt.
Chử Vô Kỵ sau lưng Sở Hưu sắc mặt cau có nói: “Tòa Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận này là trận pháp chí cường của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Trước đây để bố trí trận pháp này, Tu Bồ Đề Thiền Viện đã phải trả giá là một vị khổ hạnh tăng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền và sáu khổ hạnh tăng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, tất cả mất hết tu vi, có vậy mới bố trí được trận pháp này. Trận pháp này trực tiếp cắm rễ vào long mạch, chỉ cần long mạch còn tồn tại, có thể không ngừng cung cấp lực lượng cho trận pháp.
Có thể nói, trận pháp này là dùng lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.”
Nghe Chử Vô Kỵ giải thích, Sở Hưu cũng thấy chấn động.
Tu Bồ Đề Thiền Viện làm vậy là kiêng kỵ Côn Luân Ma Giáo đến mức nào, để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa mà trả giá lớn tới mức đó.
Tu Bồ Đề Thiền Viện không giống Đại Quang Minh Tự, không có nhiều chức vị rườm rà. Ngoài phương trượng ra, tất cả mọi người đều bình đẳng.
Nhưng những người có thể trở thành khổ hạnh tăng đều là lão tăng có đại nghị lực, thực lực siêu phàm, trả giá là bọn họ mất sạch tu vi chỉ để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa. Sở Hưu cũng không biết nên mô tả thế nào.
“Viên Cát.”
“Có thuộc hạ.”
Viên Cát đại sư lập tức đi từ trong đám người ra, tới trước mặt Sở Hưu.
“Ngươi có thể phá trận pháp này không?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Viên Cát đại sư thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Lão nhân gia không nghe người ta nói à, đây là trận pháp cường đại do Tu Bồ Đề Thiền Viện trả giá bằng tu vi của một cường giả Thiên Địa Thông Huyền và sáu cường giả Chân Hỏa Luyện Thần mới bố trí được. Nếu phá vỡ nó, không khéo hắn đã là tông sư trận đạo đệ nhất đương thời.
Sở Hưu cũng không để ý tới xưng hô của Tần Triều Tiên.
Sức ảnh hưởng của Độc Cô Duy Ngã quá lớn, với thực lực hiện tại của Sở Hưu mà muốn thay thế Độc Cô Duy Ngã trở thành giáo chủ Ma Giáo mới, đồn ra ngoài chỉ thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng đợi tới tương lai, Độc Cô Duy Ngã không xuất hiện, y cũng đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khi đó y xưng là giáo chủ Ma Giáo, có ai dám cười y?
Xưng hô là tự mình gây dựng nên chứ không phải người khác gọi.
Sau khi Tần Triều Tiên đi trước nhận thua, những người khác cũng lần lượt cúi đầu, miệng gọi đại nhân.
Có thể nói trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, Xích Luyện Ma Tông là có thực lực mạnh nhất trong số các thế lực trung lập, tuy nhân số không nhiều nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Cho nên bây giờ thấy Xích Luyện Ma Tông đã nhận thua, đương nhiên bọn họ cũng phải làm theo.
Còn bọn họ nghĩ thế nào, rốt cuộc tâm phục hay khẩu phục, chuyện này không quan trọng.
Chỉ cần lúc này bọn họ chọn thần phục, vậy tương lai bọn họ có bất cứ dị động nào, Sở Hưu cũng tuyệt đối không nhân nhượng.
Hắn chỉ muốn phục tùng, cũng chỉ cần phục tùng. Cho dù trong lòng bọn họ hận không thể nuốt sống Sở Hưu, chỉ cần bọn họ nghe lệnh làm việc là được.
Nhìn Côn Luân Sơn bị tuyết trắng bao phủ, Sở Hưu trầm giọng nói: “Lên Côn Luân!”
Mọi người ở đây ngắm nhìn Côn Luân Sơn, đạp lên Long Môn Quan đã thành phế tích, bước từng bước một lên Côn Luân Sơn.
Với thực lực của đám người Sở Hưu, bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất leo lên tới đỉnh núi chỉ trong mười mấy giây.
Nhưng lúc này bọn họ lại bước từng bước một, đi từng bậc thang, tất cả mọi người im lặng không nói gì, nhưng tâm tư ngổn ngang đủ loại suy nghĩ.
Nơi này từng là Thánh địa của Ma Giáo bọn họ, đại biểu cho thời khắc huy hoàng nhất cho giới Ma đạo.
Thời điểm đó trên giang hồ, bất luận là phương trượng đại môn phái của Phật môn hay là chưởng giáo Đạo môn, chỉ cần tới Côn Luân Sơn, vậy bắt buộc phải bước từng bước một, cung kính đi lên con đường này.
Nhưng năm trăm năm trước, cũng chính bọn họ liên thủ tấn công Côn Luân Sơn, toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị nhuộm sắc máu.
Cho dù năm trăm năm đã qua vẫn có thể chứng kiến vết tích giao thủ của trận đại chiến năm xưa, thậm chí những vết thương màu đen trên cầu thang kia cũng như máu tươi khô cạn tạo thành.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Lão Lục, ngươi nói xem vì sao năm xưa giao chủ lại đặt Côn Luân Sơn làm đại bản doanh của Thánh giáo ta?”
Những người khác ở đây cũng nhìn về phía Lục Giang Hà.
Đừng nói Sở Hưu nghi hoặc, thật ra bọn họ cũng rất nghi hoặc.
Bởi vì vị trí của Côn Luân Ma Giáo cũng không tốt.
Tuy Côn Luân Sơn là nơi long mạch hội tụ, phong thủy rất không tệ, nhưng Côn Luân Sơn cách khu vực Trung Nguyên quá xa, xung quanh không có bóng người, tình báo hay tiếp viện đều rất không tiện.
Cho nên năm xưa khi Côn Luân Ma Giáo còn tồn tại, đa số các đường khẩu của Côn Luân Ma Giáo chỉ thành lập tổng đường trên Côn Luân Sơn, lưu lại một số người trấn thủ, phần lớn mọi người đều thành lập phân đường trên giang hồ, cho nên lúc bình thường thực lực của phân đường còn mạnh hơn tổng đường trên Côn Luân Sơn. Còn đường chủ như Lục Giang Hà có lúc còn ở phân đường nhiều hơn ở tổng đường.
Không làm vậy cũng chẳng có cách nào, nếu tất cả mọi người ở lại Côn Luân Sơn, vạn nhất trên giang hồ có chuyện gì xảy ra cần xử lý khẩn cấp, cho dù có thể dùng trận pháp nhanh chóng truyền tin, nhưng con người lại không thể nào tới nhanh như vậy.
Lục Giang Hà cười khà khà hai tiếng rồi nói: “Cái này thì ta biết một chút, chắc chắn các ngươi không nghĩ ra lý do đâu.”
Lần này Lục Giang Hà không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: “Nguyên nhân rất đơn giản, vì Côn Luân Sơn là ngọn núi cao nhất đương thời.
Giáo chủ từng nói, đứng trên cao mới nhìn được xa, quan trọng nhất là giáo chủ không thể chịu được chuyện có người đứng cao hơn mình!”
Mọi người ở đây đều im lặng, những người khác mà nói ra câu này là phách lối cuồng vọng, còn nếu là Độc Cô Duy Ngã nói ra thì là bá đạo.
Đám người vừa nói chuyện vừa lên trên đỉnh núi.
Tuy toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị tuyết trắng bao phủ, nhưng đỉnh Côn Luân Sơn lại ấm áp như mùa xuân, chắc hẳn tám trăm năm trước cũng là một tiên cảnh chốn nhân gian.
Đương nhiên bây giờ toàn bộ Côn Luân Sơn chỉ có một đống đổ nát thê lương.
Năm trăm năm trước trận chiến đó đã phá hủy hoàn toàn Côn Luân Ma Giáo, các đại môn phái cũng dọn hết những thứ có giá trị trong Côn Luân Ma Giáo, thậm chí trực tiếp phá hủy trận pháp.
Trên đỉnh Côn Luân Sơn chỉ còn lại duy nhất một trận pháp, là Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận, dùng để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.
“Vô Căn Thánh Hỏa ở đâu?” Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà chỉ tay lên đỉnh: “Trên đỉnh cao nhất của Côn Luân Sơn.”
Mọi người đi thẳng lên ngọn núi cao nhất Côn Luân Sơn, đập vào mắt mọi người là một đại trận tỏa ra phật quang vàng kim rực rỡ, một trận pháp khổng lồ với phương viên trên trăm trượng, xung quanh là vô số phạn văn bay tứ tán.
Chính giữa trận pháp đó là một ngọn lửa màu xám trắng đang đong đưa, chỉ lớn chừng ngón cái, cứ như một khắc sau là dập tắt.
Chử Vô Kỵ sau lưng Sở Hưu sắc mặt cau có nói: “Tòa Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận này là trận pháp chí cường của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Trước đây để bố trí trận pháp này, Tu Bồ Đề Thiền Viện đã phải trả giá là một vị khổ hạnh tăng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền và sáu khổ hạnh tăng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, tất cả mất hết tu vi, có vậy mới bố trí được trận pháp này. Trận pháp này trực tiếp cắm rễ vào long mạch, chỉ cần long mạch còn tồn tại, có thể không ngừng cung cấp lực lượng cho trận pháp.
Có thể nói, trận pháp này là dùng lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.”
Nghe Chử Vô Kỵ giải thích, Sở Hưu cũng thấy chấn động.
Tu Bồ Đề Thiền Viện làm vậy là kiêng kỵ Côn Luân Ma Giáo đến mức nào, để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa mà trả giá lớn tới mức đó.
Tu Bồ Đề Thiền Viện không giống Đại Quang Minh Tự, không có nhiều chức vị rườm rà. Ngoài phương trượng ra, tất cả mọi người đều bình đẳng.
Nhưng những người có thể trở thành khổ hạnh tăng đều là lão tăng có đại nghị lực, thực lực siêu phàm, trả giá là bọn họ mất sạch tu vi chỉ để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa. Sở Hưu cũng không biết nên mô tả thế nào.
“Viên Cát.”
“Có thuộc hạ.”
Viên Cát đại sư lập tức đi từ trong đám người ra, tới trước mặt Sở Hưu.
“Ngươi có thể phá trận pháp này không?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Viên Cát đại sư thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Lão nhân gia không nghe người ta nói à, đây là trận pháp cường đại do Tu Bồ Đề Thiền Viện trả giá bằng tu vi của một cường giả Thiên Địa Thông Huyền và sáu cường giả Chân Hỏa Luyện Thần mới bố trí được. Nếu phá vỡ nó, không khéo hắn đã là tông sư trận đạo đệ nhất đương thời.
Sở Hưu cũng không để ý tới xưng hô của Tần Triều Tiên.
Sức ảnh hưởng của Độc Cô Duy Ngã quá lớn, với thực lực hiện tại của Sở Hưu mà muốn thay thế Độc Cô Duy Ngã trở thành giáo chủ Ma Giáo mới, đồn ra ngoài chỉ thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng đợi tới tương lai, Độc Cô Duy Ngã không xuất hiện, y cũng đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khi đó y xưng là giáo chủ Ma Giáo, có ai dám cười y?
Xưng hô là tự mình gây dựng nên chứ không phải người khác gọi.
Sau khi Tần Triều Tiên đi trước nhận thua, những người khác cũng lần lượt cúi đầu, miệng gọi đại nhân.
Có thể nói trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, Xích Luyện Ma Tông là có thực lực mạnh nhất trong số các thế lực trung lập, tuy nhân số không nhiều nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Cho nên bây giờ thấy Xích Luyện Ma Tông đã nhận thua, đương nhiên bọn họ cũng phải làm theo.
Còn bọn họ nghĩ thế nào, rốt cuộc tâm phục hay khẩu phục, chuyện này không quan trọng.
Chỉ cần lúc này bọn họ chọn thần phục, vậy tương lai bọn họ có bất cứ dị động nào, Sở Hưu cũng tuyệt đối không nhân nhượng.
Hắn chỉ muốn phục tùng, cũng chỉ cần phục tùng. Cho dù trong lòng bọn họ hận không thể nuốt sống Sở Hưu, chỉ cần bọn họ nghe lệnh làm việc là được.
Nhìn Côn Luân Sơn bị tuyết trắng bao phủ, Sở Hưu trầm giọng nói: “Lên Côn Luân!”
Mọi người ở đây ngắm nhìn Côn Luân Sơn, đạp lên Long Môn Quan đã thành phế tích, bước từng bước một lên Côn Luân Sơn.
Với thực lực của đám người Sở Hưu, bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất leo lên tới đỉnh núi chỉ trong mười mấy giây.
Nhưng lúc này bọn họ lại bước từng bước một, đi từng bậc thang, tất cả mọi người im lặng không nói gì, nhưng tâm tư ngổn ngang đủ loại suy nghĩ.
Nơi này từng là Thánh địa của Ma Giáo bọn họ, đại biểu cho thời khắc huy hoàng nhất cho giới Ma đạo.
Thời điểm đó trên giang hồ, bất luận là phương trượng đại môn phái của Phật môn hay là chưởng giáo Đạo môn, chỉ cần tới Côn Luân Sơn, vậy bắt buộc phải bước từng bước một, cung kính đi lên con đường này.
Nhưng năm trăm năm trước, cũng chính bọn họ liên thủ tấn công Côn Luân Sơn, toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị nhuộm sắc máu.
Cho dù năm trăm năm đã qua vẫn có thể chứng kiến vết tích giao thủ của trận đại chiến năm xưa, thậm chí những vết thương màu đen trên cầu thang kia cũng như máu tươi khô cạn tạo thành.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Lão Lục, ngươi nói xem vì sao năm xưa giao chủ lại đặt Côn Luân Sơn làm đại bản doanh của Thánh giáo ta?”
Những người khác ở đây cũng nhìn về phía Lục Giang Hà.
Đừng nói Sở Hưu nghi hoặc, thật ra bọn họ cũng rất nghi hoặc.
Bởi vì vị trí của Côn Luân Ma Giáo cũng không tốt.
Tuy Côn Luân Sơn là nơi long mạch hội tụ, phong thủy rất không tệ, nhưng Côn Luân Sơn cách khu vực Trung Nguyên quá xa, xung quanh không có bóng người, tình báo hay tiếp viện đều rất không tiện.
Cho nên năm xưa khi Côn Luân Ma Giáo còn tồn tại, đa số các đường khẩu của Côn Luân Ma Giáo chỉ thành lập tổng đường trên Côn Luân Sơn, lưu lại một số người trấn thủ, phần lớn mọi người đều thành lập phân đường trên giang hồ, cho nên lúc bình thường thực lực của phân đường còn mạnh hơn tổng đường trên Côn Luân Sơn. Còn đường chủ như Lục Giang Hà có lúc còn ở phân đường nhiều hơn ở tổng đường.
Không làm vậy cũng chẳng có cách nào, nếu tất cả mọi người ở lại Côn Luân Sơn, vạn nhất trên giang hồ có chuyện gì xảy ra cần xử lý khẩn cấp, cho dù có thể dùng trận pháp nhanh chóng truyền tin, nhưng con người lại không thể nào tới nhanh như vậy.
Lục Giang Hà cười khà khà hai tiếng rồi nói: “Cái này thì ta biết một chút, chắc chắn các ngươi không nghĩ ra lý do đâu.”
Lần này Lục Giang Hà không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: “Nguyên nhân rất đơn giản, vì Côn Luân Sơn là ngọn núi cao nhất đương thời.
Giáo chủ từng nói, đứng trên cao mới nhìn được xa, quan trọng nhất là giáo chủ không thể chịu được chuyện có người đứng cao hơn mình!”
Mọi người ở đây đều im lặng, những người khác mà nói ra câu này là phách lối cuồng vọng, còn nếu là Độc Cô Duy Ngã nói ra thì là bá đạo.
Đám người vừa nói chuyện vừa lên trên đỉnh núi.
Tuy toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị tuyết trắng bao phủ, nhưng đỉnh Côn Luân Sơn lại ấm áp như mùa xuân, chắc hẳn tám trăm năm trước cũng là một tiên cảnh chốn nhân gian.
Đương nhiên bây giờ toàn bộ Côn Luân Sơn chỉ có một đống đổ nát thê lương.
Năm trăm năm trước trận chiến đó đã phá hủy hoàn toàn Côn Luân Ma Giáo, các đại môn phái cũng dọn hết những thứ có giá trị trong Côn Luân Ma Giáo, thậm chí trực tiếp phá hủy trận pháp.
Trên đỉnh Côn Luân Sơn chỉ còn lại duy nhất một trận pháp, là Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận, dùng để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.
“Vô Căn Thánh Hỏa ở đâu?” Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà chỉ tay lên đỉnh: “Trên đỉnh cao nhất của Côn Luân Sơn.”
Mọi người đi thẳng lên ngọn núi cao nhất Côn Luân Sơn, đập vào mắt mọi người là một đại trận tỏa ra phật quang vàng kim rực rỡ, một trận pháp khổng lồ với phương viên trên trăm trượng, xung quanh là vô số phạn văn bay tứ tán.
Chính giữa trận pháp đó là một ngọn lửa màu xám trắng đang đong đưa, chỉ lớn chừng ngón cái, cứ như một khắc sau là dập tắt.
Chử Vô Kỵ sau lưng Sở Hưu sắc mặt cau có nói: “Tòa Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận này là trận pháp chí cường của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Trước đây để bố trí trận pháp này, Tu Bồ Đề Thiền Viện đã phải trả giá là một vị khổ hạnh tăng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền và sáu khổ hạnh tăng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, tất cả mất hết tu vi, có vậy mới bố trí được trận pháp này. Trận pháp này trực tiếp cắm rễ vào long mạch, chỉ cần long mạch còn tồn tại, có thể không ngừng cung cấp lực lượng cho trận pháp.
Có thể nói, trận pháp này là dùng lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.”
Nghe Chử Vô Kỵ giải thích, Sở Hưu cũng thấy chấn động.
Tu Bồ Đề Thiền Viện làm vậy là kiêng kỵ Côn Luân Ma Giáo đến mức nào, để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa mà trả giá lớn tới mức đó.
Tu Bồ Đề Thiền Viện không giống Đại Quang Minh Tự, không có nhiều chức vị rườm rà. Ngoài phương trượng ra, tất cả mọi người đều bình đẳng.
Nhưng những người có thể trở thành khổ hạnh tăng đều là lão tăng có đại nghị lực, thực lực siêu phàm, trả giá là bọn họ mất sạch tu vi chỉ để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa. Sở Hưu cũng không biết nên mô tả thế nào.
“Viên Cát.”
“Có thuộc hạ.”
Viên Cát đại sư lập tức đi từ trong đám người ra, tới trước mặt Sở Hưu.
“Ngươi có thể phá trận pháp này không?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Viên Cát đại sư thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Lão nhân gia không nghe người ta nói à, đây là trận pháp cường đại do Tu Bồ Đề Thiền Viện trả giá bằng tu vi của một cường giả Thiên Địa Thông Huyền và sáu cường giả Chân Hỏa Luyện Thần mới bố trí được. Nếu phá vỡ nó, không khéo hắn đã là tông sư trận đạo đệ nhất đương thời.
Sở Hưu cũng không để ý tới xưng hô của Tần Triều Tiên.
Sức ảnh hưởng của Độc Cô Duy Ngã quá lớn, với thực lực hiện tại của Sở Hưu mà muốn thay thế Độc Cô Duy Ngã trở thành giáo chủ Ma Giáo mới, đồn ra ngoài chỉ thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng đợi tới tương lai, Độc Cô Duy Ngã không xuất hiện, y cũng đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khi đó y xưng là giáo chủ Ma Giáo, có ai dám cười y?
Xưng hô là tự mình gây dựng nên chứ không phải người khác gọi.
Sau khi Tần Triều Tiên đi trước nhận thua, những người khác cũng lần lượt cúi đầu, miệng gọi đại nhân.
Có thể nói trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, Xích Luyện Ma Tông là có thực lực mạnh nhất trong số các thế lực trung lập, tuy nhân số không nhiều nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Cho nên bây giờ thấy Xích Luyện Ma Tông đã nhận thua, đương nhiên bọn họ cũng phải làm theo.
Còn bọn họ nghĩ thế nào, rốt cuộc tâm phục hay khẩu phục, chuyện này không quan trọng.
Chỉ cần lúc này bọn họ chọn thần phục, vậy tương lai bọn họ có bất cứ dị động nào, Sở Hưu cũng tuyệt đối không nhân nhượng.
Hắn chỉ muốn phục tùng, cũng chỉ cần phục tùng. Cho dù trong lòng bọn họ hận không thể nuốt sống Sở Hưu, chỉ cần bọn họ nghe lệnh làm việc là được.
Nhìn Côn Luân Sơn bị tuyết trắng bao phủ, Sở Hưu trầm giọng nói: “Lên Côn Luân!”
Mọi người ở đây ngắm nhìn Côn Luân Sơn, đạp lên Long Môn Quan đã thành phế tích, bước từng bước một lên Côn Luân Sơn.
Với thực lực của đám người Sở Hưu, bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất leo lên tới đỉnh núi chỉ trong mười mấy giây.
Nhưng lúc này bọn họ lại bước từng bước một, đi từng bậc thang, tất cả mọi người im lặng không nói gì, nhưng tâm tư ngổn ngang đủ loại suy nghĩ.
Nơi này từng là Thánh địa của Ma Giáo bọn họ, đại biểu cho thời khắc huy hoàng nhất cho giới Ma đạo.
Thời điểm đó trên giang hồ, bất luận là phương trượng đại môn phái của Phật môn hay là chưởng giáo Đạo môn, chỉ cần tới Côn Luân Sơn, vậy bắt buộc phải bước từng bước một, cung kính đi lên con đường này.
Nhưng năm trăm năm trước, cũng chính bọn họ liên thủ tấn công Côn Luân Sơn, toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị nhuộm sắc máu.
Cho dù năm trăm năm đã qua vẫn có thể chứng kiến vết tích giao thủ của trận đại chiến năm xưa, thậm chí những vết thương màu đen trên cầu thang kia cũng như máu tươi khô cạn tạo thành.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Lão Lục, ngươi nói xem vì sao năm xưa giao chủ lại đặt Côn Luân Sơn làm đại bản doanh của Thánh giáo ta?”
Những người khác ở đây cũng nhìn về phía Lục Giang Hà.
Đừng nói Sở Hưu nghi hoặc, thật ra bọn họ cũng rất nghi hoặc.
Bởi vì vị trí của Côn Luân Ma Giáo cũng không tốt.
Tuy Côn Luân Sơn là nơi long mạch hội tụ, phong thủy rất không tệ, nhưng Côn Luân Sơn cách khu vực Trung Nguyên quá xa, xung quanh không có bóng người, tình báo hay tiếp viện đều rất không tiện.
Cho nên năm xưa khi Côn Luân Ma Giáo còn tồn tại, đa số các đường khẩu của Côn Luân Ma Giáo chỉ thành lập tổng đường trên Côn Luân Sơn, lưu lại một số người trấn thủ, phần lớn mọi người đều thành lập phân đường trên giang hồ, cho nên lúc bình thường thực lực của phân đường còn mạnh hơn tổng đường trên Côn Luân Sơn. Còn đường chủ như Lục Giang Hà có lúc còn ở phân đường nhiều hơn ở tổng đường.
Không làm vậy cũng chẳng có cách nào, nếu tất cả mọi người ở lại Côn Luân Sơn, vạn nhất trên giang hồ có chuyện gì xảy ra cần xử lý khẩn cấp, cho dù có thể dùng trận pháp nhanh chóng truyền tin, nhưng con người lại không thể nào tới nhanh như vậy.
Lục Giang Hà cười khà khà hai tiếng rồi nói: “Cái này thì ta biết một chút, chắc chắn các ngươi không nghĩ ra lý do đâu.”
Lần này Lục Giang Hà không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: “Nguyên nhân rất đơn giản, vì Côn Luân Sơn là ngọn núi cao nhất đương thời.
Giáo chủ từng nói, đứng trên cao mới nhìn được xa, quan trọng nhất là giáo chủ không thể chịu được chuyện có người đứng cao hơn mình!”
Mọi người ở đây đều im lặng, những người khác mà nói ra câu này là phách lối cuồng vọng, còn nếu là Độc Cô Duy Ngã nói ra thì là bá đạo.
Đám người vừa nói chuyện vừa lên trên đỉnh núi.
Tuy toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị tuyết trắng bao phủ, nhưng đỉnh Côn Luân Sơn lại ấm áp như mùa xuân, chắc hẳn tám trăm năm trước cũng là một tiên cảnh chốn nhân gian.
Đương nhiên bây giờ toàn bộ Côn Luân Sơn chỉ có một đống đổ nát thê lương.
Năm trăm năm trước trận chiến đó đã phá hủy hoàn toàn Côn Luân Ma Giáo, các đại môn phái cũng dọn hết những thứ có giá trị trong Côn Luân Ma Giáo, thậm chí trực tiếp phá hủy trận pháp.
Trên đỉnh Côn Luân Sơn chỉ còn lại duy nhất một trận pháp, là Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận, dùng để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.
“Vô Căn Thánh Hỏa ở đâu?” Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà chỉ tay lên đỉnh: “Trên đỉnh cao nhất của Côn Luân Sơn.”
Mọi người đi thẳng lên ngọn núi cao nhất Côn Luân Sơn, đập vào mắt mọi người là một đại trận tỏa ra phật quang vàng kim rực rỡ, một trận pháp khổng lồ với phương viên trên trăm trượng, xung quanh là vô số phạn văn bay tứ tán.
Chính giữa trận pháp đó là một ngọn lửa màu xám trắng đang đong đưa, chỉ lớn chừng ngón cái, cứ như một khắc sau là dập tắt.
Chử Vô Kỵ sau lưng Sở Hưu sắc mặt cau có nói: “Tòa Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận này là trận pháp chí cường của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Trước đây để bố trí trận pháp này, Tu Bồ Đề Thiền Viện đã phải trả giá là một vị khổ hạnh tăng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền và sáu khổ hạnh tăng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, tất cả mất hết tu vi, có vậy mới bố trí được trận pháp này. Trận pháp này trực tiếp cắm rễ vào long mạch, chỉ cần long mạch còn tồn tại, có thể không ngừng cung cấp lực lượng cho trận pháp.
Có thể nói, trận pháp này là dùng lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.”
Nghe Chử Vô Kỵ giải thích, Sở Hưu cũng thấy chấn động.
Tu Bồ Đề Thiền Viện làm vậy là kiêng kỵ Côn Luân Ma Giáo đến mức nào, để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa mà trả giá lớn tới mức đó.
Tu Bồ Đề Thiền Viện không giống Đại Quang Minh Tự, không có nhiều chức vị rườm rà. Ngoài phương trượng ra, tất cả mọi người đều bình đẳng.
Nhưng những người có thể trở thành khổ hạnh tăng đều là lão tăng có đại nghị lực, thực lực siêu phàm, trả giá là bọn họ mất sạch tu vi chỉ để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa. Sở Hưu cũng không biết nên mô tả thế nào.
“Viên Cát.”
“Có thuộc hạ.”
Viên Cát đại sư lập tức đi từ trong đám người ra, tới trước mặt Sở Hưu.
“Ngươi có thể phá trận pháp này không?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Viên Cát đại sư thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Lão nhân gia không nghe người ta nói à, đây là trận pháp cường đại do Tu Bồ Đề Thiền Viện trả giá bằng tu vi của một cường giả Thiên Địa Thông Huyền và sáu cường giả Chân Hỏa Luyện Thần mới bố trí được. Nếu phá vỡ nó, không khéo hắn đã là tông sư trận đạo đệ nhất đương thời.
Sở Hưu cũng không để ý tới xưng hô của Tần Triều Tiên.
Sức ảnh hưởng của Độc Cô Duy Ngã quá lớn, với thực lực hiện tại của Sở Hưu mà muốn thay thế Độc Cô Duy Ngã trở thành giáo chủ Ma Giáo mới, đồn ra ngoài chỉ thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng đợi tới tương lai, Độc Cô Duy Ngã không xuất hiện, y cũng đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khi đó y xưng là giáo chủ Ma Giáo, có ai dám cười y?
Xưng hô là tự mình gây dựng nên chứ không phải người khác gọi.
Sau khi Tần Triều Tiên đi trước nhận thua, những người khác cũng lần lượt cúi đầu, miệng gọi đại nhân.
Có thể nói trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, Xích Luyện Ma Tông là có thực lực mạnh nhất trong số các thế lực trung lập, tuy nhân số không nhiều nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Cho nên bây giờ thấy Xích Luyện Ma Tông đã nhận thua, đương nhiên bọn họ cũng phải làm theo.
Còn bọn họ nghĩ thế nào, rốt cuộc tâm phục hay khẩu phục, chuyện này không quan trọng.
Chỉ cần lúc này bọn họ chọn thần phục, vậy tương lai bọn họ có bất cứ dị động nào, Sở Hưu cũng tuyệt đối không nhân nhượng.
Hắn chỉ muốn phục tùng, cũng chỉ cần phục tùng. Cho dù trong lòng bọn họ hận không thể nuốt sống Sở Hưu, chỉ cần bọn họ nghe lệnh làm việc là được.
Nhìn Côn Luân Sơn bị tuyết trắng bao phủ, Sở Hưu trầm giọng nói: “Lên Côn Luân!”
Mọi người ở đây ngắm nhìn Côn Luân Sơn, đạp lên Long Môn Quan đã thành phế tích, bước từng bước một lên Côn Luân Sơn.
Với thực lực của đám người Sở Hưu, bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất leo lên tới đỉnh núi chỉ trong mười mấy giây.
Nhưng lúc này bọn họ lại bước từng bước một, đi từng bậc thang, tất cả mọi người im lặng không nói gì, nhưng tâm tư ngổn ngang đủ loại suy nghĩ.
Nơi này từng là Thánh địa của Ma Giáo bọn họ, đại biểu cho thời khắc huy hoàng nhất cho giới Ma đạo.
Thời điểm đó trên giang hồ, bất luận là phương trượng đại môn phái của Phật môn hay là chưởng giáo Đạo môn, chỉ cần tới Côn Luân Sơn, vậy bắt buộc phải bước từng bước một, cung kính đi lên con đường này.
Nhưng năm trăm năm trước, cũng chính bọn họ liên thủ tấn công Côn Luân Sơn, toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị nhuộm sắc máu.
Cho dù năm trăm năm đã qua vẫn có thể chứng kiến vết tích giao thủ của trận đại chiến năm xưa, thậm chí những vết thương màu đen trên cầu thang kia cũng như máu tươi khô cạn tạo thành.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Lão Lục, ngươi nói xem vì sao năm xưa giao chủ lại đặt Côn Luân Sơn làm đại bản doanh của Thánh giáo ta?”
Những người khác ở đây cũng nhìn về phía Lục Giang Hà.
Đừng nói Sở Hưu nghi hoặc, thật ra bọn họ cũng rất nghi hoặc.
Bởi vì vị trí của Côn Luân Ma Giáo cũng không tốt.
Tuy Côn Luân Sơn là nơi long mạch hội tụ, phong thủy rất không tệ, nhưng Côn Luân Sơn cách khu vực Trung Nguyên quá xa, xung quanh không có bóng người, tình báo hay tiếp viện đều rất không tiện.
Cho nên năm xưa khi Côn Luân Ma Giáo còn tồn tại, đa số các đường khẩu của Côn Luân Ma Giáo chỉ thành lập tổng đường trên Côn Luân Sơn, lưu lại một số người trấn thủ, phần lớn mọi người đều thành lập phân đường trên giang hồ, cho nên lúc bình thường thực lực của phân đường còn mạnh hơn tổng đường trên Côn Luân Sơn. Còn đường chủ như Lục Giang Hà có lúc còn ở phân đường nhiều hơn ở tổng đường.
Không làm vậy cũng chẳng có cách nào, nếu tất cả mọi người ở lại Côn Luân Sơn, vạn nhất trên giang hồ có chuyện gì xảy ra cần xử lý khẩn cấp, cho dù có thể dùng trận pháp nhanh chóng truyền tin, nhưng con người lại không thể nào tới nhanh như vậy.
Lục Giang Hà cười khà khà hai tiếng rồi nói: “Cái này thì ta biết một chút, chắc chắn các ngươi không nghĩ ra lý do đâu.”
Lần này Lục Giang Hà không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: “Nguyên nhân rất đơn giản, vì Côn Luân Sơn là ngọn núi cao nhất đương thời.
Giáo chủ từng nói, đứng trên cao mới nhìn được xa, quan trọng nhất là giáo chủ không thể chịu được chuyện có người đứng cao hơn mình!”
Mọi người ở đây đều im lặng, những người khác mà nói ra câu này là phách lối cuồng vọng, còn nếu là Độc Cô Duy Ngã nói ra thì là bá đạo.
Đám người vừa nói chuyện vừa lên trên đỉnh núi.
Tuy toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị tuyết trắng bao phủ, nhưng đỉnh Côn Luân Sơn lại ấm áp như mùa xuân, chắc hẳn tám trăm năm trước cũng là một tiên cảnh chốn nhân gian.
Đương nhiên bây giờ toàn bộ Côn Luân Sơn chỉ có một đống đổ nát thê lương.
Năm trăm năm trước trận chiến đó đã phá hủy hoàn toàn Côn Luân Ma Giáo, các đại môn phái cũng dọn hết những thứ có giá trị trong Côn Luân Ma Giáo, thậm chí trực tiếp phá hủy trận pháp.
Trên đỉnh Côn Luân Sơn chỉ còn lại duy nhất một trận pháp, là Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận, dùng để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.
“Vô Căn Thánh Hỏa ở đâu?” Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà chỉ tay lên đỉnh: “Trên đỉnh cao nhất của Côn Luân Sơn.”
Mọi người đi thẳng lên ngọn núi cao nhất Côn Luân Sơn, đập vào mắt mọi người là một đại trận tỏa ra phật quang vàng kim rực rỡ, một trận pháp khổng lồ với phương viên trên trăm trượng, xung quanh là vô số phạn văn bay tứ tán.
Chính giữa trận pháp đó là một ngọn lửa màu xám trắng đang đong đưa, chỉ lớn chừng ngón cái, cứ như một khắc sau là dập tắt.
Chử Vô Kỵ sau lưng Sở Hưu sắc mặt cau có nói: “Tòa Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận này là trận pháp chí cường của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Trước đây để bố trí trận pháp này, Tu Bồ Đề Thiền Viện đã phải trả giá là một vị khổ hạnh tăng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền và sáu khổ hạnh tăng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, tất cả mất hết tu vi, có vậy mới bố trí được trận pháp này. Trận pháp này trực tiếp cắm rễ vào long mạch, chỉ cần long mạch còn tồn tại, có thể không ngừng cung cấp lực lượng cho trận pháp.
Có thể nói, trận pháp này là dùng lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.”
Nghe Chử Vô Kỵ giải thích, Sở Hưu cũng thấy chấn động.
Tu Bồ Đề Thiền Viện làm vậy là kiêng kỵ Côn Luân Ma Giáo đến mức nào, để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa mà trả giá lớn tới mức đó.
Tu Bồ Đề Thiền Viện không giống Đại Quang Minh Tự, không có nhiều chức vị rườm rà. Ngoài phương trượng ra, tất cả mọi người đều bình đẳng.
Nhưng những người có thể trở thành khổ hạnh tăng đều là lão tăng có đại nghị lực, thực lực siêu phàm, trả giá là bọn họ mất sạch tu vi chỉ để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa. Sở Hưu cũng không biết nên mô tả thế nào.
“Viên Cát.”
“Có thuộc hạ.”
Viên Cát đại sư lập tức đi từ trong đám người ra, tới trước mặt Sở Hưu.
“Ngươi có thể phá trận pháp này không?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Viên Cát đại sư thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Lão nhân gia không nghe người ta nói à, đây là trận pháp cường đại do Tu Bồ Đề Thiền Viện trả giá bằng tu vi của một cường giả Thiên Địa Thông Huyền và sáu cường giả Chân Hỏa Luyện Thần mới bố trí được. Nếu phá vỡ nó, không khéo hắn đã là tông sư trận đạo đệ nhất đương thời.
Sở Hưu cũng không để ý tới xưng hô của Tần Triều Tiên.
Sức ảnh hưởng của Độc Cô Duy Ngã quá lớn, với thực lực hiện tại của Sở Hưu mà muốn thay thế Độc Cô Duy Ngã trở thành giáo chủ Ma Giáo mới, đồn ra ngoài chỉ thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng đợi tới tương lai, Độc Cô Duy Ngã không xuất hiện, y cũng đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khi đó y xưng là giáo chủ Ma Giáo, có ai dám cười y?
Xưng hô là tự mình gây dựng nên chứ không phải người khác gọi.
Sau khi Tần Triều Tiên đi trước nhận thua, những người khác cũng lần lượt cúi đầu, miệng gọi đại nhân.
Có thể nói trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, Xích Luyện Ma Tông là có thực lực mạnh nhất trong số các thế lực trung lập, tuy nhân số không nhiều nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Cho nên bây giờ thấy Xích Luyện Ma Tông đã nhận thua, đương nhiên bọn họ cũng phải làm theo.
Còn bọn họ nghĩ thế nào, rốt cuộc tâm phục hay khẩu phục, chuyện này không quan trọng.
Chỉ cần lúc này bọn họ chọn thần phục, vậy tương lai bọn họ có bất cứ dị động nào, Sở Hưu cũng tuyệt đối không nhân nhượng.
Hắn chỉ muốn phục tùng, cũng chỉ cần phục tùng. Cho dù trong lòng bọn họ hận không thể nuốt sống Sở Hưu, chỉ cần bọn họ nghe lệnh làm việc là được.
Nhìn Côn Luân Sơn bị tuyết trắng bao phủ, Sở Hưu trầm giọng nói: “Lên Côn Luân!”
Mọi người ở đây ngắm nhìn Côn Luân Sơn, đạp lên Long Môn Quan đã thành phế tích, bước từng bước một lên Côn Luân Sơn.
Với thực lực của đám người Sở Hưu, bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất leo lên tới đỉnh núi chỉ trong mười mấy giây.
Nhưng lúc này bọn họ lại bước từng bước một, đi từng bậc thang, tất cả mọi người im lặng không nói gì, nhưng tâm tư ngổn ngang đủ loại suy nghĩ.
Nơi này từng là Thánh địa của Ma Giáo bọn họ, đại biểu cho thời khắc huy hoàng nhất cho giới Ma đạo.
Thời điểm đó trên giang hồ, bất luận là phương trượng đại môn phái của Phật môn hay là chưởng giáo Đạo môn, chỉ cần tới Côn Luân Sơn, vậy bắt buộc phải bước từng bước một, cung kính đi lên con đường này.
Nhưng năm trăm năm trước, cũng chính bọn họ liên thủ tấn công Côn Luân Sơn, toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị nhuộm sắc máu.
Cho dù năm trăm năm đã qua vẫn có thể chứng kiến vết tích giao thủ của trận đại chiến năm xưa, thậm chí những vết thương màu đen trên cầu thang kia cũng như máu tươi khô cạn tạo thành.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Lão Lục, ngươi nói xem vì sao năm xưa giao chủ lại đặt Côn Luân Sơn làm đại bản doanh của Thánh giáo ta?”
Những người khác ở đây cũng nhìn về phía Lục Giang Hà.
Đừng nói Sở Hưu nghi hoặc, thật ra bọn họ cũng rất nghi hoặc.
Bởi vì vị trí của Côn Luân Ma Giáo cũng không tốt.
Tuy Côn Luân Sơn là nơi long mạch hội tụ, phong thủy rất không tệ, nhưng Côn Luân Sơn cách khu vực Trung Nguyên quá xa, xung quanh không có bóng người, tình báo hay tiếp viện đều rất không tiện.
Cho nên năm xưa khi Côn Luân Ma Giáo còn tồn tại, đa số các đường khẩu của Côn Luân Ma Giáo chỉ thành lập tổng đường trên Côn Luân Sơn, lưu lại một số người trấn thủ, phần lớn mọi người đều thành lập phân đường trên giang hồ, cho nên lúc bình thường thực lực của phân đường còn mạnh hơn tổng đường trên Côn Luân Sơn. Còn đường chủ như Lục Giang Hà có lúc còn ở phân đường nhiều hơn ở tổng đường.
Không làm vậy cũng chẳng có cách nào, nếu tất cả mọi người ở lại Côn Luân Sơn, vạn nhất trên giang hồ có chuyện gì xảy ra cần xử lý khẩn cấp, cho dù có thể dùng trận pháp nhanh chóng truyền tin, nhưng con người lại không thể nào tới nhanh như vậy.
Lục Giang Hà cười khà khà hai tiếng rồi nói: “Cái này thì ta biết một chút, chắc chắn các ngươi không nghĩ ra lý do đâu.”
Lần này Lục Giang Hà không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: “Nguyên nhân rất đơn giản, vì Côn Luân Sơn là ngọn núi cao nhất đương thời.
Giáo chủ từng nói, đứng trên cao mới nhìn được xa, quan trọng nhất là giáo chủ không thể chịu được chuyện có người đứng cao hơn mình!”
Mọi người ở đây đều im lặng, những người khác mà nói ra câu này là phách lối cuồng vọng, còn nếu là Độc Cô Duy Ngã nói ra thì là bá đạo.
Đám người vừa nói chuyện vừa lên trên đỉnh núi.
Tuy toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị tuyết trắng bao phủ, nhưng đỉnh Côn Luân Sơn lại ấm áp như mùa xuân, chắc hẳn tám trăm năm trước cũng là một tiên cảnh chốn nhân gian.
Đương nhiên bây giờ toàn bộ Côn Luân Sơn chỉ có một đống đổ nát thê lương.
Năm trăm năm trước trận chiến đó đã phá hủy hoàn toàn Côn Luân Ma Giáo, các đại môn phái cũng dọn hết những thứ có giá trị trong Côn Luân Ma Giáo, thậm chí trực tiếp phá hủy trận pháp.
Trên đỉnh Côn Luân Sơn chỉ còn lại duy nhất một trận pháp, là Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận, dùng để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.
“Vô Căn Thánh Hỏa ở đâu?” Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà chỉ tay lên đỉnh: “Trên đỉnh cao nhất của Côn Luân Sơn.”
Mọi người đi thẳng lên ngọn núi cao nhất Côn Luân Sơn, đập vào mắt mọi người là một đại trận tỏa ra phật quang vàng kim rực rỡ, một trận pháp khổng lồ với phương viên trên trăm trượng, xung quanh là vô số phạn văn bay tứ tán.
Chính giữa trận pháp đó là một ngọn lửa màu xám trắng đang đong đưa, chỉ lớn chừng ngón cái, cứ như một khắc sau là dập tắt.
Chử Vô Kỵ sau lưng Sở Hưu sắc mặt cau có nói: “Tòa Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận này là trận pháp chí cường của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Trước đây để bố trí trận pháp này, Tu Bồ Đề Thiền Viện đã phải trả giá là một vị khổ hạnh tăng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền và sáu khổ hạnh tăng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, tất cả mất hết tu vi, có vậy mới bố trí được trận pháp này. Trận pháp này trực tiếp cắm rễ vào long mạch, chỉ cần long mạch còn tồn tại, có thể không ngừng cung cấp lực lượng cho trận pháp.
Có thể nói, trận pháp này là dùng lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.”
Nghe Chử Vô Kỵ giải thích, Sở Hưu cũng thấy chấn động.
Tu Bồ Đề Thiền Viện làm vậy là kiêng kỵ Côn Luân Ma Giáo đến mức nào, để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa mà trả giá lớn tới mức đó.
Tu Bồ Đề Thiền Viện không giống Đại Quang Minh Tự, không có nhiều chức vị rườm rà. Ngoài phương trượng ra, tất cả mọi người đều bình đẳng.
Nhưng những người có thể trở thành khổ hạnh tăng đều là lão tăng có đại nghị lực, thực lực siêu phàm, trả giá là bọn họ mất sạch tu vi chỉ để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa. Sở Hưu cũng không biết nên mô tả thế nào.
“Viên Cát.”
“Có thuộc hạ.”
Viên Cát đại sư lập tức đi từ trong đám người ra, tới trước mặt Sở Hưu.
“Ngươi có thể phá trận pháp này không?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Viên Cát đại sư thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Lão nhân gia không nghe người ta nói à, đây là trận pháp cường đại do Tu Bồ Đề Thiền Viện trả giá bằng tu vi của một cường giả Thiên Địa Thông Huyền và sáu cường giả Chân Hỏa Luyện Thần mới bố trí được. Nếu phá vỡ nó, không khéo hắn đã là tông sư trận đạo đệ nhất đương thời.
Sở Hưu cũng không để ý tới xưng hô của Tần Triều Tiên.
Sức ảnh hưởng của Độc Cô Duy Ngã quá lớn, với thực lực hiện tại của Sở Hưu mà muốn thay thế Độc Cô Duy Ngã trở thành giáo chủ Ma Giáo mới, đồn ra ngoài chỉ thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng đợi tới tương lai, Độc Cô Duy Ngã không xuất hiện, y cũng đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khi đó y xưng là giáo chủ Ma Giáo, có ai dám cười y?
Xưng hô là tự mình gây dựng nên chứ không phải người khác gọi.
Sau khi Tần Triều Tiên đi trước nhận thua, những người khác cũng lần lượt cúi đầu, miệng gọi đại nhân.
Có thể nói trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, Xích Luyện Ma Tông là có thực lực mạnh nhất trong số các thế lực trung lập, tuy nhân số không nhiều nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Cho nên bây giờ thấy Xích Luyện Ma Tông đã nhận thua, đương nhiên bọn họ cũng phải làm theo.
Còn bọn họ nghĩ thế nào, rốt cuộc tâm phục hay khẩu phục, chuyện này không quan trọng.
Chỉ cần lúc này bọn họ chọn thần phục, vậy tương lai bọn họ có bất cứ dị động nào, Sở Hưu cũng tuyệt đối không nhân nhượng.
Hắn chỉ muốn phục tùng, cũng chỉ cần phục tùng. Cho dù trong lòng bọn họ hận không thể nuốt sống Sở Hưu, chỉ cần bọn họ nghe lệnh làm việc là được.
Nhìn Côn Luân Sơn bị tuyết trắng bao phủ, Sở Hưu trầm giọng nói: “Lên Côn Luân!”
Mọi người ở đây ngắm nhìn Côn Luân Sơn, đạp lên Long Môn Quan đã thành phế tích, bước từng bước một lên Côn Luân Sơn.
Với thực lực của đám người Sở Hưu, bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất leo lên tới đỉnh núi chỉ trong mười mấy giây.
Nhưng lúc này bọn họ lại bước từng bước một, đi từng bậc thang, tất cả mọi người im lặng không nói gì, nhưng tâm tư ngổn ngang đủ loại suy nghĩ.
Nơi này từng là Thánh địa của Ma Giáo bọn họ, đại biểu cho thời khắc huy hoàng nhất cho giới Ma đạo.
Thời điểm đó trên giang hồ, bất luận là phương trượng đại môn phái của Phật môn hay là chưởng giáo Đạo môn, chỉ cần tới Côn Luân Sơn, vậy bắt buộc phải bước từng bước một, cung kính đi lên con đường này.
Nhưng năm trăm năm trước, cũng chính bọn họ liên thủ tấn công Côn Luân Sơn, toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị nhuộm sắc máu.
Cho dù năm trăm năm đã qua vẫn có thể chứng kiến vết tích giao thủ của trận đại chiến năm xưa, thậm chí những vết thương màu đen trên cầu thang kia cũng như máu tươi khô cạn tạo thành.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Lão Lục, ngươi nói xem vì sao năm xưa giao chủ lại đặt Côn Luân Sơn làm đại bản doanh của Thánh giáo ta?”
Những người khác ở đây cũng nhìn về phía Lục Giang Hà.
Đừng nói Sở Hưu nghi hoặc, thật ra bọn họ cũng rất nghi hoặc.
Bởi vì vị trí của Côn Luân Ma Giáo cũng không tốt.
Tuy Côn Luân Sơn là nơi long mạch hội tụ, phong thủy rất không tệ, nhưng Côn Luân Sơn cách khu vực Trung Nguyên quá xa, xung quanh không có bóng người, tình báo hay tiếp viện đều rất không tiện.
Cho nên năm xưa khi Côn Luân Ma Giáo còn tồn tại, đa số các đường khẩu của Côn Luân Ma Giáo chỉ thành lập tổng đường trên Côn Luân Sơn, lưu lại một số người trấn thủ, phần lớn mọi người đều thành lập phân đường trên giang hồ, cho nên lúc bình thường thực lực của phân đường còn mạnh hơn tổng đường trên Côn Luân Sơn. Còn đường chủ như Lục Giang Hà có lúc còn ở phân đường nhiều hơn ở tổng đường.
Không làm vậy cũng chẳng có cách nào, nếu tất cả mọi người ở lại Côn Luân Sơn, vạn nhất trên giang hồ có chuyện gì xảy ra cần xử lý khẩn cấp, cho dù có thể dùng trận pháp nhanh chóng truyền tin, nhưng con người lại không thể nào tới nhanh như vậy.
Lục Giang Hà cười khà khà hai tiếng rồi nói: “Cái này thì ta biết một chút, chắc chắn các ngươi không nghĩ ra lý do đâu.”
Lần này Lục Giang Hà không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: “Nguyên nhân rất đơn giản, vì Côn Luân Sơn là ngọn núi cao nhất đương thời.
Giáo chủ từng nói, đứng trên cao mới nhìn được xa, quan trọng nhất là giáo chủ không thể chịu được chuyện có người đứng cao hơn mình!”
Mọi người ở đây đều im lặng, những người khác mà nói ra câu này là phách lối cuồng vọng, còn nếu là Độc Cô Duy Ngã nói ra thì là bá đạo.
Đám người vừa nói chuyện vừa lên trên đỉnh núi.
Tuy toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị tuyết trắng bao phủ, nhưng đỉnh Côn Luân Sơn lại ấm áp như mùa xuân, chắc hẳn tám trăm năm trước cũng là một tiên cảnh chốn nhân gian.
Đương nhiên bây giờ toàn bộ Côn Luân Sơn chỉ có một đống đổ nát thê lương.
Năm trăm năm trước trận chiến đó đã phá hủy hoàn toàn Côn Luân Ma Giáo, các đại môn phái cũng dọn hết những thứ có giá trị trong Côn Luân Ma Giáo, thậm chí trực tiếp phá hủy trận pháp.
Trên đỉnh Côn Luân Sơn chỉ còn lại duy nhất một trận pháp, là Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận, dùng để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.
“Vô Căn Thánh Hỏa ở đâu?” Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà chỉ tay lên đỉnh: “Trên đỉnh cao nhất của Côn Luân Sơn.”
Mọi người đi thẳng lên ngọn núi cao nhất Côn Luân Sơn, đập vào mắt mọi người là một đại trận tỏa ra phật quang vàng kim rực rỡ, một trận pháp khổng lồ với phương viên trên trăm trượng, xung quanh là vô số phạn văn bay tứ tán.
Chính giữa trận pháp đó là một ngọn lửa màu xám trắng đang đong đưa, chỉ lớn chừng ngón cái, cứ như một khắc sau là dập tắt.
Chử Vô Kỵ sau lưng Sở Hưu sắc mặt cau có nói: “Tòa Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận này là trận pháp chí cường của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Trước đây để bố trí trận pháp này, Tu Bồ Đề Thiền Viện đã phải trả giá là một vị khổ hạnh tăng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền và sáu khổ hạnh tăng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, tất cả mất hết tu vi, có vậy mới bố trí được trận pháp này. Trận pháp này trực tiếp cắm rễ vào long mạch, chỉ cần long mạch còn tồn tại, có thể không ngừng cung cấp lực lượng cho trận pháp.
Có thể nói, trận pháp này là dùng lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.”
Nghe Chử Vô Kỵ giải thích, Sở Hưu cũng thấy chấn động.
Tu Bồ Đề Thiền Viện làm vậy là kiêng kỵ Côn Luân Ma Giáo đến mức nào, để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa mà trả giá lớn tới mức đó.
Tu Bồ Đề Thiền Viện không giống Đại Quang Minh Tự, không có nhiều chức vị rườm rà. Ngoài phương trượng ra, tất cả mọi người đều bình đẳng.
Nhưng những người có thể trở thành khổ hạnh tăng đều là lão tăng có đại nghị lực, thực lực siêu phàm, trả giá là bọn họ mất sạch tu vi chỉ để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa. Sở Hưu cũng không biết nên mô tả thế nào.
“Viên Cát.”
“Có thuộc hạ.”
Viên Cát đại sư lập tức đi từ trong đám người ra, tới trước mặt Sở Hưu.
“Ngươi có thể phá trận pháp này không?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Viên Cát đại sư thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Lão nhân gia không nghe người ta nói à, đây là trận pháp cường đại do Tu Bồ Đề Thiền Viện trả giá bằng tu vi của một cường giả Thiên Địa Thông Huyền và sáu cường giả Chân Hỏa Luyện Thần mới bố trí được. Nếu phá vỡ nó, không khéo hắn đã là tông sư trận đạo đệ nhất đương thời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận