Côn Luân Ma Chủ

Chương 1554: Chấp mê bất ngộ, mưa gió sắp đến 1

Sau một tràng luyên thuyên của Mạc Thiên Lâm, bầu không khí vốn đã bớt nghiêm túc, nhưng sau tràng cười đầy ma tính kia, mọi người không khỏi nhìn lại phía sau.

Người đứng đó cười ha hả không phải ai khác mà chính là Phương Thất Thiếu, ngoài ra còn có cường giả của Tam Đại Kiếm Phái - Kiếm Vương Thành, Tọa Vong Kiếm Lư, Phong Vân Kiếm Trủng.

Phương Thất Thiếu nhìn Mạc Thiên Lâm, vừa cười ha hả vừa nói đứt quãng: “Mạc huynh đúng là nhân tài, ngươi có chắc mấy câu ngươi vừa nói Sở Hưu không phải nói kháy không? Sao ta cảm thấy ngươi đang chơi đểu hắn?”

Thẩm Thiên Vương sắc mặt đen kịt, lôi phăng Phương Thất Thiếu tới, cho một luồng kiếm khí che miệng hắn lại rồi ném ra sau lưng.

Lần này những người tới đây đều là cường giả của Tam Đại Kiếm Phái, theo lý mà nói thực ra Phương Thất Thiếu không có tư cách tới.

Nhưng Thẩm Thiên Vương cũng nghĩ như lão tổ Doanh gia, cho rằng dẫn theo một người quen cũ của Sở Hưu thì dễ nói chuyện hơn một chút.

Trước đó Thẩm Thiên Vương còn cảm thấy Phương Thất Thiếu giao hảo với loại ma đầu như Sở Hưu không phải chuyện tốt lành gì cho Kiếm Vương Thành bọn họ.

Nhưng bây giờ nhìn lại, chuyện này lại thành cơ hội cho Kiếm Vương Thành, vừa hay hắn có thể mượn quan hệ giữa Phương Thất Thiếu và Sở Hưu, dẫn hắn tới Côn Luân, thuyết phục Sở Hưu dừng tay.

Kết quả hắn vẫn tính sai, tính sai chính ở cái miệng của Phương Thất Thiếu.

Nụ cười của tên này khiến bầu không khí mất cả nghiêm túc, Thẩm Thiên Vương cũng không biết nên nói thế nào mới phải.

Hắn đành ho khan một tiếng rồi nói: “Sở đại nhân, chắc ngươi cũng biết chúng ta tới đây để làm gì.

Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta rất ít khi để tâm tới những chuyện trên giang hồ, nhưng lần này...”

Thẩm Thiên Vương còn chưa kịp nói xong thì Sở Hưu đã ngắt lời: “Ta biết Thẩm chưởng môn định nói gì, nếu là khuyên ta dừng tay các thứ thì ta khuyên Thẩm chưởng môn đừng nói thì hơn.

Trước kia các ngươi rất ít khi xen vào chuyện của ngươi khác thì bây giờ cũng đừng có để ý đến.

Ngũ Đại Kiếm Phái đã chỉ còn trên danh nghĩa, biến thành Tam Đại Kiếm Phái, chư vị không muốn ít thêm một đấy chứ?”

Nghe được ẩn ý uy hiếp của Sở Hưu, sắc mặt những người khác trong Tam Đại Kiếm Phái đều không dễ nhìn, nhưng không ai nói Sở Hưu cuồng vọng, cũng không ai dám trở mặt với Sở Hưu.

Hiện giờ thực lực của Sở Hưu quả thật vượt ngoài tưởng tượng, tông môn cỡ Đại Quang Minh Tự mà đối phương nói diệt là diệt, tuy có một phần là nhờ tập kích bất ngờ, nhưng bên phía Sở Hưu chỉ có ba người. Trên khắp giang hồ, có lẽ trừ Bái Nguyệt Giáo và Thiên Môn thần bí nhất, đã không ai kiềm chế được y.

Lúc này Phương Thất Thiếu đã thoát khỏi trói buộc từ đạo kiếm khí của Thẩm Thiên Vương, lúc này Sở Hưu mới phát hiện không ngờ Phương Thất Thiếu đã bước chân vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần từ lúc nào chẳng hay. Với thực lực của Thẩm Thiên Vương mà chẳng thể kiềm chế được hắn quá lâu.

Phương Thất Thiếu ở một bên nhún vai nói: “Tông chủ, ta bảo ngươi rồi mà, vô dụng thôi, không ai có thể thuyết phục được Sở huynh. Hơn nữa các ngươi là người ngoài mà cứ cố thuyết phục như vậy, nói thật, Sở huynh đã là tính tình không tệ rồi, chí ít không ra tay với các ngươi.

Các ngươi không phải Sở huynh, không bị người ta giết, cũng không bị người ta uy hiếp tới căn cơ của tông môn. Trong thời điểm này mà các ngươi còn tới khuyên Sở huynh rộng lượng một chút, nói thẳng là chẳng có lý gì cả, người ta nhìn vào còn bảo đứng nói chuyện không đau eo.

Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện đều nói tới nhân quả, năm xưa bọn họ gieo xuống nhân, bây giờ phải trả quả, rất bình thường thôi. Ngươi thấy đấy, Tu Bồ Đề Thiền Viện đâu có cầu viện bên ngoài, chúng ta gấp làm gì?”

Những lời này của Phương Thất Thiếu không chỉ là nói giúp Sở Hưu mà là hắn thật sự nghĩ như vậy.

Tuy phần lớn thời điểm hắn rất không đứng đắn, nhưng cũng có đôi lúc hắn nhìn nhận rất thấu đáo.

Mọi người ở đây ai nấy hờ hững, không phải bọn họ ngu ngốc, Phương Thất Thiếu thấy được thì thực ra bọn họ cũng thấy được, chẳng qua bọn họ định giả bộ hồ đồ mà thôi.

Bọn họ không thật sự đồng tình với Tu Bồ Đề Thiền Viện mà là e ngại Sở Hưu, e ngại Ma đạo khôi phục, tạo ra uy hiếp khủng khiếp.

Cho nên nếu có thể bảo tồn một chút lực lượng Chính đạo thì bọn họ cũng muốn bảo tồn, nhưng bọn họ không dám động thủ trở mặt với Sở Hưu, chỉ có thể nghĩ ra cách này.

Nhưng bây giờ nhìn lại, Sở Hưu đã quyết tâm hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện, bọn họ có thuyết phục nữa cũng vô dụng.

Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu trầm giọng nói: “Nhân quả của Tu Bồ Đề Thiền Viện là thứ ta nhất định phải trả. Nhưng ta cũng đã nói trước rồi, chuyện này chỉ liên quan tới ân oán cá nhân giữa ta và Phật tông, không quan hệ tới chư vị. Chỉ cần chư vị không nhúng tay vào việc này, ta cam đoan sẽ không động thủ với chư vị.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, mọi người ở đây đành chắp tay một cái, quay người rời khỏi.

Không phải bọn họ tin lời Sở Hưu, mà ngoài tin Sở Hưu ra bọn họ đã không còn cách nào khác.

Sau khi xuống núi, Thẩm Thiên Vương nói với Phương Thất Thiếu đang hết nhìn đông lại nhìn tây: “Sau khi trở lại Kiếm Vương Thành, ngươi chuẩn bị chút đi.”

Phương Thất Thiếu kinh ngạc nói: “Chuẩn bị cái gì?”

“Chuẩn bị tiếp nhận chức vị tông chủ Kiếm Vương Thành.”

Vẻ mặt Phương Thất Thiếu càng kinh ngạc: “Tông chủ, ngươi làm sao vậy? Ngươi còn đang tráng niên mà đã không ổn rồi à? Nghe nói Sở huynh kế thừa không ít bảo vật của Độc Cô Duy Ngã, chắc chắn có thần đan cực phẩm, để ta mặt dạn mày dày xin một viên cho ngươi, ngươi đừng có chết.”

Thẩm Thiên Vương không nhịn được gõ một cái vào sau ót Phương Thất Thiếu, sắc mặt đen kịt nói: “Ai bảo ta sắp chết?”

“Vậy ngươi cứ làm tông chủ đi, giao cho ta làm gì? Đừng nói ngươi coi trọng ta, bây giờ ta còn chả coi trọng mình nữa là.”

Gương mặt Thẩm Thiên Vương lộ vẻ bất đắc dĩ nói: “Mưa núi sắp qua, gió khắp lầu, giang hồ hiện tại ta càng lúc càng không nhìn thấu.

Tuy Kiếm Vương Thành ta ở Tây Vực xa xôi, nhưng một khi có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không thể chỉ lo thân mình được.

Ngươi và Sở Hưu có giao tình, ngươi lên làm chưởng môn thì cho dù tương lai Sở Hưu có trưởng thành tới cảnh giới của Độc Cô Duy Ngã, có ngươi, cũng có thể bảo vệ bình an cho Kiếm Vương Thành.

Tuy tên Sở Hưu này làm việc tàn nhẫn không nể tình, chuyện gì cũng làm tới tận cùng, nhưng không thể không phủ nhận hắn là người nhớ tình bạn cũ.

Lã Phụng Tiên là bạn tốt của hắn, ngày trước hắn còn chưa mạnh như bây giờ, đã dám đại náo Việt Nữ Cung vì Lã Phụng Tiên.

Mạc Thiên Lâm cũng là hảo hữu của hắn năm xưa, tuy hiện tại chênh lệch giữa hai người như trời với đất, nhưng hắn vẫn chịu nể mặt với Mạc Thiên Lâm, không trở mặt với lão tổ Doanh gia ngay tại chỗ.

Cho nên tương lai ngươi lên làm tông chủ Kiếm Vương Thành, Sở Hưu cũng sẽ nể mặt ngươi, không làm khó Kiếm Vương Thành.”

Phương Thất Thiếu đắc ý vuốt lên mặt nói: “Ta đã nói mà, cho dù không có kiếm trong tay, dựa vào cái mặt này thôi ta cũng không chết đói.

Đừng nói ta còn mặt mũi ở chỗ Sở huynh, cho dù tới thanh lâu Đông Tề, mặt mũi của ta cũng rất giá trị. Nhớ năm đó đến thanh lâu, dựa vào gương mặt này ta còn không phải...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận