Côn Luân Ma Chủ

Chương 969: Lục Giang Hà 1



Phong Vân Bảng của Phong Mãn Lâu mang ý khuấy động phong vân, còn Chí Tôn Bảng lại là tất cả những cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền còn sống trên giang hồ từ xưa tới nay.

Hư Từ bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, tự động thăng lên Chí Tôn Bảng. Lão tổ Doanh gia cũng vậy, hai người này cũng chen mất hai vị cường giả chí cường lâu rồi không xuất hiện trong giang hồ.

Danh sách của Phong Mãn Lâu cực kỳ công bằng, ngoại trừ Độc Cô Duy Ngã cùng Ninh Huyền Cơ không thể động tới, những người khác trên Chí Tôn Bảng chỉ cần qua một thời gian nhất định không xuất hiện trên giang hồ sẽ bị kẻ đến sau thay thế.

Nếu không một khi cường giả chí cường như họ bế quan thường lấy đơn vị là mười năm, thậm chí bế sinh tử quan vài chục năm, sống chết ra sao không rõ. Nếu họ còn lưu lại trên bảng, vậy số cường giả Chí Tôn Bảng khéo còn nhiều hơn Phong Vân Bảng.

Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Sở Hưu bế quan, bảo người khác tạm thời đừng quấy rầy mình.

Thật ra lần này không phải Sở Hưu muốn bế quan, cảnh giới của y đã ổn định, lần giao chiến này cũng chỉ giết vài võ giả không bằng mình, trong chiến đấu lại không đột phá gì, bế quan cũng không có tác dụng gì lớn. Thật ra y muốn nghiên cứu viên huyết châu kia rốt cuộc là gì.

Bình thường những thứ có ý thức tự chủ đều là có khí linh, có điều Sở Hưu nhìn viên huyết châu kia, thứ này có trông thế nào cũng không giống như có khí linh.

Hơn nữa sau khi hấp thu đủ khí huyết của võ giả, huyết châu này ngoại trừ càng trong suốt óng ánh ra, còn lại không có biến hóa gì khác. Thậm chí Sở Hưu không cảm thấy có lực lượng gì đáng nói trong đó.

Truyền một chút cương khí vào, không có phản ứng.

Sở Hưu do dự một chút, đem một chút tinh thần lực của mình truyền vào huyết châu. Chỉ trong nháy mắt, tinh thần lực của Sở Hưu bị kéo vào, tốc độ nhanh chóng tới mức Sở Hưu không kịp phản ứng.

Một khắc sau, hiện lên trước mắt Sở Hưu là một biển máu, mặc dù đều là hư ảo nhưng mùi máu tươi lại cực kỳ gay mũi, cứ như trước mắt đều là biển máu vô biên hóa hành.

Đúng lúc này, biển máu sôi trào , một cây cột khổng lồ bằng đồng xanh chậm rãi nhô lên từ biển máu.

Cây cột đồng xanh kia điêu khắc hoa văn thần bí phức tạp, xung quanh còn từng sợi xích đồng xanh dài, trên đó còn trói một người.

Sở Hưu chưa kịp thấy rõ mặt người kia, người kia đã mở miệng dùng giọng diệu uy nghiêm nói: “Tiểu bối hậu thế! Dâng hồn huyết lên, bản tôn sẽ truyền cho ngươi ma công vô thượng, đủ khiến ngươi tung hoành đương thời, quyền thế tiền của mỹ nhân, muốn gì cũng...”

Người kia nói tới cuối chợt thấy gương mặt Sở Hưu, giọng điệu vốn uy nghiêm lập tức như con vịt bị người ta bóp cổ, mấy lời cuối kẹt trong họng có làm thế nào cũ không thốt lên được.

Lúc này Sở Hưu cũng thấy được gương mặt người này.

Đó là một người cao lớn tướng mạo mới hơn bốn mươi, người để trần, toàn thân đầy cơ bắp, trên lớp da phủ đầy đường vân đỏ máu.

Tướng mạo hắn âm trầm bất thường, lông mi mang theo sát khí sát cơ sâu nặng, vừa nhìn là biết không phải hạng dễ đối phó.

“Độc Cô đại nhân!”

Gã cao to kia vẻ mặt mang theo ba phần sợ hãi, năm phần thấp thỏm, lại có hai phần nịnh bợ thốt lên bốn chữ này. Có điều chỉ trong giây lát hắn lại chợt lớn tiếng nói: “Không đúng! Ngươi không phải Độc Cô đại nhân! Phi! Ngươi không phải Độc Cô Duy Ngã, tên kia đã sớm đồng quy vu tận với Ninh Huyền Cơ, tên tiểu bối nhà ngươi chỉ trùng hợp trông giống giống thôi.”

Sở Hưu cau mày nói: “Ngươi từng gặp Độc Cô Duy Ngã?’

Gã cao to kia cười lạnh một tiếng nói: “Giờ đừng nói nhảm nữa, tiểu bối, dâng hồn huyết của ngươi lên cho ta, những thứ bản tôn có thể cho ngươi còn nhiều hơn tưởng tượng của ngươi.”

Sở Hưu bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Nói chuyện với kẻ không hiểu tiếng người, rõ là khó.”

Dứt lời ma khí quanh người Sở Hưu vận chuyển hóa thành hai cánh tay ma khí.

Ma cung dữ tợn hiện lên trong tay y, một tay cầm cung, ba tay kéo dây, trực tiếp nhắm vào người cao to kia.

“Diệt Tam Liên Thành Tiễn! Rốt cuộc ngươi là ai?”

Gã có to hét lớn, lần này hắn thật sự e ngại.

Sở Hưu cười lạnh nói: “Coi ta là thằng ngu chắc? Một tàn hồn mà thôi cũng dám phô trương thanh thế trước mặt ta? Ngày trước trong thời đỉnh phong có lẽ thực lực của ngươi còn thâm sâu khó lường, nhưng giờ ngươi còn không ra khỏi một viên huyết châu nho nhỏ được, lại dám giở thủ đoạn trước mặt ta?”

Gã cao to này khả năng diễn kịch chẳng hề tốt, đương nhiên cũng không quá tệ, chỉ có điều hắn đánh giá quá thấp Sở Hưu.

Nếu là võ giả trẻ tuổi không có kinh nghiệm bị hắn dẫn dụ như vậy không khéo thật sự nghĩ mình nhặt được một lão gia gia, vội vàng nhỏ máu nhận chủ.

Chỉ có điều từ khi tiến vào nơi này Sở Hưu đã cảm giác được, đây chẳng qua là một ảo cảnh khá chân thực mà thôi.

Nói nó chân thực là vì nơi này quả thật là một biển máu đã từng tồn tại, nói nó là ảo cảnh vì biển máu nơi này chỉ là mô phỏng.

Gã cao to này khi đỉnh phong có lẽ có thực lực tạo ra một biển máu, nhưng giờ hắn chỉ có thể dùng tinh thần lực tạo ảo cảnh mô phỏng ngày trước, hù dọa người khác mà thôi.

Nếu không phải Sở Hưu hấp thu nhiều khí huyết kích hoạt, không khéo tàn hồn gã cao to này còn đang ngủ say, hiện giờ cũng không có chút lực lượng nào.

Còn với tinh thần lực cường đại của Sở Hưu, y có thể tùy ý mô phỏng tất cả mọi võ thuật của bản thân, tùy ý giết chết kẻ này.

Gã cao to kia biến sắc, vội vàng nói: “Tiểu huynh đệ đừng xúc động, ngươi là người phương nào? Ngươi là trực hệ của Thánh giáo ta? Chẳng lẽ ngươi là truyền nhân tái thế của Độc Cô đại nhân?”

Sở Hưu mặt không biểu cảm nói: “Giờ không tới phiên ngươi đặt câu hỏi. Ta hỏi, ngươi đáp, nếu không ta khiến ngươi không giữ được cả tàn hồn nữa.

Nếu ngươi đã nhận ra Diệt Tam Liên Thành Tiễn, vậy chắc ngươi cũng biết mũi tên này cho dù chỉ dùng tinh thần lực diễn hóa cũng có uy lực mạnh mẽ tới mức nào.”

Gã cao to kia gật đầu lia lịa, bộ dáng cực kỳ thức thời, hết sức biết điều.

Thực tế nếu hắn không biết điều, có lẽ giờ thậm chí chẳng còn tàn hồn nữa.

“Họ tên.”

Gã cao to kia nghiêng đầu rất mất tự nhiên, có điều vẫn dùng giọng điệu ngạo nghễ nói: “Huyết Hải Ma Tôn - Lục Giang Hà chính là bản tôn. Ngày trước bản tôn chấp chưởng Huyết Ma Đường mạnh nhất trong mấy chục đường khẩu của Côn Luân Ma Giáo, cho dù là Tứ Đại Ma Tôn cũng phải khách khách khí khí với bản nôn, không dám làm càn.”

Sở Hưu nhíu mày, nếu thật sự như vậy, lai lịch tên này e là không nhỏ.

Gia nhập nhánh Ẩn Ma một thời gian dài như vậy rồi, tin đồn cùng với một số ghi chép tư liệu, Sở Hưu cũng hiểu khá rõ về cấu tạo của Côn Luân Ma Giáo.

Ngày trước Côn Luân Ma Giáo chủ yếu do hai thế lực lớn tạo thành, một là thế lực lớn như Vô Tướng Ma Tông của Lục tiên sinh, Âm Ma Tông của Mai Khinh Liên, là phân nhánh của Côn Luân Ma Giáo. Cường giả trong môn phái bọn họ thậm chí còn được xưng hào Ma Sứ của Côn Luân Ma Giáo.

Còn một lại là đường khẩu dưới trướng Côn Luân Ma Giáo, mặc dù chỉ là một đường nhưng thực lực của nó thậm chí sánh vai với một đại môn phái trên giang hồ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận