Côn Luân Ma Chủ

Chương 1014: Cố kỵ 1

Đại Quang Minh Tự chỉ trích như vậy cũng trong dự liệu của mọi người. Thực ra từ khi đến đây bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc này nghe Minh Kính chất vấn, đám người còn ra vẻ vô tội nói: “Xin hỏi Minh Kính đại sư cần giải thích ra sao? Chúng tôi có làm gì đâu.”

Minh Kính lạnh lùng nói: “Có làm gì đâu? Các ngươi không ngoan ngoãn ngồi trong địa bàn nhà mình đi, chạy tới Đại Quang Minh Tự chúng ta đào bới là sao?”

Đám gia chủ chưởng môn này tuy thực lực không ra sao nhưng đều là những người lần mò tìm đường sống trên giang hồ, chuyện khác không giỏi chứ giả bộ hồ đồ tranh cãi lại cực kỳ thuần thục.

Lúc này lại có người nói: “Minh Kính đại sư xin đừng trách, chúng ta thật sự không biết xung quanh Đại Quang Minh Tự không cho phép người ta lại gần. Nếu sớm biết như vậy chúng ta đương nhiên không dám làm thế.”

Minh Kính cau mày, sao câu này nghe thế nào cũng thấy thiếu tự nhiên?”

Có điều lúc này hắn cũng mặt kệ có tự nhiên hay không tự nhiên, nói thẳng: “Vậy được, giờ các ngươi mau đi đi.”

Mọi người vội vàng đáp ứng: “Không vấn đề, chúng ta bảo môn hạ đệ tử chuẩn bị một chút, tầm hơn mười ngày là đi được thôi.”

Minh Kính cũng từng rèn luyện trong giang hồ, giao tiếp với đám láu cá này không thể tin lời bọn họ được.

Đừng nhìn giờ bọn họ đáp ứng rất nhanh, thề thốt nghiêm chỉnh như vậy nhưng Minh Kính dám cam đoan mười ngày sau đám người này chẳng hề di chuyển tới một bước.

Thái độ thì rất ngoan ngoãn, nhưng lại kiên quyết không chịu đi, chiến lược kéo dài này khiến người ta cũng hết cách.

Cho nên Minh Kính nói thẳng: “Không chờ mười ngày, giờ các ngươi phải đi ngay lập tức!”

Mọi người lập tức kêu oan: “Giờ đi ngay ấy à? Chuyện này chúng tôi thật sự không làm được.

Nhiều đệ tử như vậy, lại có một đống đồ cần dọn đi, không đủ thời gian chuẩn bị đâu.

Huống hồ, thưa Minh Kính đại sư, chúng ta ở gần Đại Quang Minh Tự cũng có thể chiêm ngưỡng phật quang, lĩnh ngộ phật tính, chắc chắn không gây chuyện gì đâu. Chẳng lẽ Đại Quang Minh Tự nhất quyết đuổi người ra ngoài ngàn dặm hay sao?”

Minh Kính tức tới mức lông mày dựng ngược, cái lũ này mà cũng có tư cách cảm ngộ phật tính?

Đúng lúc này Tông Huyền lại đứng dậy, khí thế từ từ ngưng tụ, mặt không biểu cảm nói: “Các ngươi đang nói láo!

Vây quanh Đại Quang Minh Tự ta, hành động lén lút, tâm địa bất lương, nên giết!”

Sát tính của Tông Huyền thật ra không nặng, nhưng bất luận hành xử hay nhân cách của hắn đều hết sức kỳ quái. Nói chính xác hơn là cực kỳ cứng nhắc.

Hắn suy nghĩ bất cứ vấn đề gì cũng chỉ dùng phương thức giải quyết đơn giản nhất, thậm chí không biết đi đường vòng.

Dù sao giờ Tông Huyền thấy đám người này rõ ràng đang nói dối, mưu đồ làm loạn. Hành động như vậy cứ giết gà dọa khỉ là đơn giản nhất.

Cảm nhận được khí thế cường đại quanh người Tông Huyền, đám người lập tức giật nảy mình.

Sở Hưu không có mặt, cho dù bọn họ dốc toàn lực liều mạng cũng không bằng Tông Huyền.

Mặc dù Sở Hưu luôn miệng nói với họ chắc chắn không có vấn đề gì, người của Đại Quang Minh Tự không dám giết bọn họ, nhưng mọi việc đều xảy ra chuyện ngoài dự liệu. Tông Huyền chính là chuyện ngoài dự liệu đó.

May là Tông Huyền có thể mặc kệ mọi thứ nhưng Minh Kính lại không.

Hù dọa đám người này một chút thì được, nhưng giết người sẽ là quá đáng.

Huống chi nơi này có nhiều người như vậy, cho dù đứng yên cho hắn giết, trong chốc lát cũng chẳng giết được.

Cho nên hắn kéo Tông Huyền lại, vội vàng truyền âm nói: “Tông Huyền! Bình tĩnh! Ngươi không thể giết những người này được, giết thì đơn giản nhưng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh bao năm qua của Đại Quang Minh Tự ta!”

Minh Kính coi như sư thúc của hắn, Tông Huyền cũng nể mặt, không tiếp tục ra tay.

Minh Kính thở phào một tiếng rồi mới hừ lạnh nói: “Các ngươi thấy rồi đấy, tính khí Tông Huyền không tốt đâu. Nếu các ngươi chọc giận hắn, hậu quả ra sao các ngươi tự biết!”

Mọi người cũng bị bộ dáng của Tông Huyền hù dọa, có điều ai nấy vẫn ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Minh Kính đại sư, vùng Cực Bắc Hoang Nguyên này với Đại Quang Minh Tự các ngài là nơi tu thân dưỡng tính tốt, nhưng với chúng tôi lại thật sự là vùng hoang vắng khổ ải. Nếu không có nguyên nhân đặc biệt chúng tôi đâu có muốn tới đây.

Chẳng qua có người ép chúng tôi đến, một khi chúng tôi đi không khéo chẳng còn mạng nữa.

So với việc ném tính mạng ở chỗ khác, chẳng bằng chết trong tay chư vị đại sư, ít nhất cũng là vinh quang. Nếu Minh Kính đại sư muốn giết cứ giết, chúng tôi tuyệt đối không phản kháng!”

Đám người này bắt đầu chuyển sang chơi trò lưu manh, ra vẻ muốn giết cứ giết, chúng ta bó tay chịu trói.

Lời nói của họ lộ ra Sở Hưu cũng là theo ý của y.

Sở Hưu không ngại Đại Quang Minh Tự biết chuyện này là mình giở trò, dù sao y cũng không ở đấy, để xem Đại Quang Minh Tự ứng phó ra sao?

Đương nhiên nếu Đại Quang Minh Tự thật sự có can đảm giết sạch những người này, Sở Hưu lập tức nhận thua, tránh né sang chỗ khác.

Tông môn Chính đạo cũng cần thể diện, khi bọn họ không biết xấu hổ mới là đáng sợ nhất.

Lúc này Minh Kính cũng đang bức bối như vậy.

Không phải hắn chưa từng giết người, nhưng giờ tình hình như vậy, bảo hắn giết thế nào?

“Hy vọng chư vị đừng hối hận vì lựa chọn hôm nay!”

Minh Kính hừ lạnh một tiếng, trực tiếp mang theo Tông Huyền bất đắc dĩ đi khỏi.

Sau khi đi khỏi, Tông Huyền mới dùng giọng nói không mang chút tình cảm nào nói: “Minh Kính sư thúc, sao vừa rồi sư thúc không để ta ra tay?

Chắc sư thúc cũng nhìn ra, mặc dù bọn họ luôn miệng nói có người bức ép bọn họ nhưng thực tế bọn họ chẳng hề kháng cự chuyện bức ép kia!”

Minh Kính cười khổ nói: “Ngươi ra tay thì đã sao nào? Chẳng lẽ giết sạch được bọn chúng hay sao?

Đám người này đều nằm dưới sự quản lý của Trấn Võ Đường, người sau lưng bọn chúng là ai, đã rất rõ ràng.

Tên Sở Hưu kia tâm địa độc ác, quỷ kế đa đoan, lần này này lại bày độc kế nhắm vào Đại Quang Minh Tự ta.

Chỉ sợ tên Sở Hưu này còn hận không thể khiến Đại Quang Minh Tự ta xuất thủ giết sạch đám người này là khác. Như vậy thanh danh của Đại Quang Minh Tự ta sẽ rớt xuống vạn trượng.

Đã bao năm như vậy Đại Quang Minh Tự ta trừ ma vệ đạo, chém giết tà ma hung đồ trong thiên hạ, đã bao giờ lạm sát kẻ vô tội?

Mặc dù những kẻ này không phải tông môn Chính đạo nhưng cũng không tính là người trong Ma đạo. Nếu chúng ta giết chết bọn chúng, người trong giang hồ sẽ nhìn nhận Đại Quang Minh Tự ta ra sao?

Danh tiếng vạn năm sẽ bị hủy hoại trong chốc lát!”

Tông Huyền nhìn Minh Kính đang kích động, lạnh nhạt nói: “Bọn chúng mà cũng coi là vô tội? Trên tay đám người này ai mà chẳng có chút tội nghiệt?

Nếu muốn chém hết tà ma hung đồ trong thiên hạ, vậy sao phải lo tới cái nhìn của kẻ khác?

Cái gọi là tiếng tăm chỉ là túi da mà thôi, trong lòng ta có phật tâm từ bi, cho dù có bị vạn người thóa mạ cũng có sao?

Lòng có gương sáng, cho dù thân trong biển máu cũng không nhiễm chút bụi bận. Minh Kính sư thúc, tâm cảnh của sư thúc hiện giờ có lỗi với pháp hiệu của sư thúc.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận