Côn Luân Ma Chủ

Chương 1801: Uy lực của công pháp mới 2

Môn công pháp Lục Đạo Luân Hồi Vãng Sinh Kinh đã không còn ai trong Thiên La Bảo Tự tu luyện, thậm chí vạn năm trước ở hạ giới, võ giả Thiên La Bảo Tự đã từ bỏ công pháp này, vì có một bộ phận quá quỷ dị, không phù hợp với công pháp của Thiên La Bảo Tự.

Âm Đà La và Thiên La Bảo Tự đấu đá nhau cả đời, hắn nhận ra hầu hết công pháp của Thiên La Bảo Tự, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy công pháp dùng lực lượng Lục Đạo Luân Hồi là nòng cốt.

Có điều, tuy hắn không hiểu nổi nhưng cũng có thể lập tức nhận ra trọng tâm của công pháp này xuất phát từ Thiên La Bảo Tự!

Quanh người Âm Đà La tỏa ra ngọn lửa diệt thế cực hạn, né tránh lực lượng của Lục Đạo Luân Hồi vây giết.

Ngọn lửa đen kịt, thậm chí đen tới mức khi nó cháy, nó hấp thu cả ánh sáng xung quanh.

Sở Hưu cũng tu luyện ngọn lửa diệt thế, nhưng ngọn lửa diệt thế và Âm Đà La đã đi theo con đường khác với ngọn lửa diệt thế mà y tu luyện.

Ngọn lửa diệt thế của Sở Hưu càng tiếp cận với ngọn lửa diệt thế nguyên bản của Đại Hắc Thiên Thần Cung. Diệt thế sáng thế, hủy diệt và tân sinh, tất cả trong một ý niệm. Trong ngọn lửa này có thể sinh ra hy vọng, nhưng cũng có thể hủy diệt tất cả, vạn vật đều là luân hồi.

Nhưng ngọn lửa diệt thế của Âm Đà La lại cực đoan tới cực hạn, thôn tính mọi lực lượng.

Nói chính xác hơn đây không phải thôn tính mà đơn giản là ‘xóa bỏ’.

Bị ngọn lửa diệt thế đó thiêu đốt, bất cứ lực lượng nào cũng bị xóa bỏ, như xưa nay chưa từng tồn tại.

Nhưng lực lượng này không phải tuyệt đối, ít nhất Lục Đạo Luân Hồi không ngừng xoay chuyển, làn sương mù hỗn độn sinh ra từ Nhân Gian Đạo khiến Âm Đà La bị giam cầm trong một không gian, không cách nào trốn thoát, cho dù bị ngọn lửa diệt thế xóa bỏ cũng lập tức bổ sung.

Âm Đà La hừ lạnh nói: “Dính tới lực lượng Lục Đạo Luân Hồi, ngươi còn nói mình không giống đám lừa trọc kia?

Nhưng chỉ dựa vào chút lực lượng đó mà đòi vây khốn ta?”

Thân hình Âm Đà La bắt đầu tan chảy đầy quỷ dị, cứ như ngọn lửa diệt thế kia phản ngược lại, hòa tan thân thể hắn.

Nhưng Sở Hưu có thể cảm giác rõ ràng, đối phương đúng là hòa tan, nhưng không phải vì phản ngược mà là dung nhập vào quy tắc trong thiên địa này!

Đợi tới khi thân hình Âm Đà La hoàn thành biến mất, Sở Hưu lập tức thu hồi Lục Đạo Sa Bà Chúng Diệu Hoa Luân, quanh người hiện lên Phạm văn vàng kim và chiến giáp ma khí ngập trời, lực lượng cường đại lập tức chia ra toàn thân.

Đồng thời, thân thể của Âm Đà La cũng hiện lên giữa không trung đầy quỷ dị, không có bất cứ dấu hiệu nào, như làn gió nhẹ đột nhiên thổi tới.

Ngọn lửa diệt thế vô tận hóa thành sợi tơ, bay lượn xung quanh Thánh Ma Bất Diệt Thân của Sở Hưu, lập tức phát ra từng tiếng nổ chói tai.

Phật Ma kết hợp, âm dương luân chuyển. Thánh Ma Bất Diệt Thân mà Sở Hưu vừa thôi diễn ra là dung hợp của hai môn công pháp luyện thể chí cường Bất Diệt Kim Thân và Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân, cho dù ngọn lửa diệt thế của Âm Đà La có bá đạo hơn nữa cũng không thể lập tức phá vỡ.

Ngay sau đó, thân thể Sở Hưu phình to tới vài trăm trượng, hóa thành ma thần thượng cổ gầm thét giữa thiên địa.

Pháp Thiên Tượng Địa được thi triển, không biết vì sao lại phối hợp với Lăng Tiêu Vô Cực Ấn, khiến cho Lăng Tiêu Vô Cực Ấn bộc phát ra ánh sáng vàng kim rực rỡ chói mắt, uy lực tăng cường ba phần.

Một quyền đánh xuống, ngọn lửa diệt thế bùng lên trước mặt Âm Đà La, tuy ngăn cản được quyền này, nhưng bản thân hắn cũng bị đánh bay.

Sở Hưu nhìn nắm đấm của mình, không ngờ cả pháp thân Pháp Thiên Tượng Địa của mình cũng bị ngọn lửa diệt thế của đối phương ăn mòn, đủ thấy đối phương đã tu luyện ngọn lửa diệt thế tới mức có thể thôn tính cả lực lượng quy tắc.

Nhưng ngay sau đó nguyên khí hùng hồn lập tức lấp đấy pháp thân, lại như ngọn núi đánh về phía Âm Đà La.

Âm Đà La vừa đỡ một đòn Pháp Thiên Tượng Địa, đã biết sự cường đại của thức thần thông này, chứng kiến nắm đấm như ngọn núi lớn đập xuống, hắn đành dùng ngọn lửa diệt thế dung nhập vào lực lượng quy tắc, thân hình né tránh vào trong đó.

Mộ Bạch Sương đang khổ sở chống lại Lăng Tiêu Vô Cực Ấn thấy cảnh này không khỏi lắc đầu, lần này bọn họ thua rồi.

Lần này đám người Mộ Bạch Sương xuất thủ, điều khiến họ bất ngờ nhất không phải Lăng Tiêu Tông ra tay mà là thực lực của Sở Hưu lại cường đại tới mức này.

Âm Đà La còn cao hơn Sở Hưu hai trọng thiên, hơn nữa hắn còn có chiến tích giết chết võ giả thất trọng thiên. Kết quả là khi đối mặt với Sở Hưu không ngờ lại rơi xuống hạ phong, thế này thì còn đánh thế nào? Cho dù bọn họ chống cự tới cùng cũng không thắng nổi.

Cho nên Mộ Bạch Sương nhanh chóng quyết định, ngay sau đó trường kiếm trong tay hắn đột nhiên bùng phát một luồng sáng đỏ máu, huyết khí vô tận tràn vào trong kiếm, tự phá kiếm linh, hóa thành vô số kiếm ảnh phủ kín thiên địa, rốt cuộc cũng thoát khỏi trói buộc của Lăng Tiêu Vô Cực Ấn.

“Trốn!”

Sau tiếng trốn này, mọi người nhân cơ hội vô số kiếm ảnh ngăn cản, lao nhao chạy khỏi phạm vi của Lăng Tiêu Vô Cực Ấn, chỉ trong giây lát đã biến mất không còn tăm hơi.

Âm Đà La cũng hiện lên từ giữa hư không, nhìn chằm chằm vào Sở Hưu rồi thân hình hóa thành một luồng sương đen bay xa.

Còn tới khi đám người Phương Ứng Long phá vỡ kiếm ảnh, với tốc độ của đám Võ Tiên Mộ Bạch Sương, bọn họ đã chạy không còn tăm hơi.

Ba người Phương Ứng Long cùng thở hổn hển, để Lăng Tiêu Vô Cực Ấn ẩn mình dưới đất trở lại.

Bảo vật trời sinh với uy lực cường đại như vậy, cho dù sư tổ bọn họ đã luyện chế, muốn điều động cũng cực kỳ tốn sức.

Phương Ứng Long cười lạnh một tiếng nói: “Mộ Bạch Sương tự phá kiếm linh, có lẽ mất một thời gian dài mơi đã hồi phục được, chắc lần này Thiên Hạ Kiếm Tông sẽ ngoan ngoãn một thời gian.”

Sau khi nói xong, ba người Phương Ứng Long đều kinh ngạc nhìn Sở Hưu.

Vừa rồi tuy bọn họ đang điều khiển Lăng Tiêu Vô Cực Ấn nhưng vẫn luôn quan sát Sở Hưu.

Đại La Thần Cung đúng là thần kỳ, một bước vào Võ Tiên, vượt qua khoảng cách giữa trời và người, có thể nói là địa điểm tăng cường thực lực nhanh chóng nhất.

Nhưng thực lực của Sở Hưu này tăng trưởng quá nhanh, đúng là biến thái.

Đặc biệt là vừa rồi y giao thủ với Âm Đà La hai chiêu, không ngờ lại khiến Âm Đà La nổi danh ở Tây Vực rơi vào thế hạ phong.

Sở Hưu chắp tay với ba người Phương Ứng Long nói: “Đa tạ Phương tông chủ đã ra tay tương trợ. Lần này nếu không có ba vị, chắc ta không thể vượt qua phiền toái lần này dễ dàng như vậy.”

Phương Ứng Long tùy ý xua tay nói: “Phương Ứng Long ta đã nói là sẽ không đổi ý. Lúc trước Sở tiểu hữu cứu ta còn nguy hiểm hơn lần này nhiều, nhưng Sở tiểu hữu...”

Phương Ứng Long còn định khuyên nhủ Sở Hưu lần sau làm việc phải lưu lại đường lùi, nhưng nghĩ tới tính cách của Sở Hưu, hắn cũng không thể khuyên ra miệng được nữa.

Thật ra tính cách Phương Ứng Long cũng cực kỳ cứng rắn, vừa rồi hắn còn định nhân cơ hội xử lý Mộ Bạch Sương, cho dù tiện tay giết chết đám người Hứa Thiên Nhai hắn cũng không quan tâm.

Bây giờ nếu hắn lại khuyên Sở Hưu thì có vẻ dối trá.

Cho nên Phương Ứng Long nói thẳng: “Sở tiểu hữu, chúng ta mang trọng bảo của tông môn ra ngoài, không thể rời môn phái quá lâu, phải về sớm. Ngươi cẩn thận một chút, tự giải quyết cho tốt.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận