Côn Luân Ma Chủ

Chương 1672: Tà ma ngoại đạo, người người tru diệt 2

“Hình trưởng lão, ngươi nói Vương Dật Chi kia gần đây xuất hiện ở nơi này?” Sở Hưu đột nhiên mở miệng hỏi.

Hình Bộ Công gật đầu nói: “Chắc chắn chín phần mười, tình báo của Thiên Ma Cung ta sẽ không sai.”

Tuy Hình Bộ Công không hiểu nổi vì sao phó cung chủ lại hợp tác với một tiểu bối trẻ tuổi ở Đông Vực như vậy, còn giao cho hắn chủ trì kế hoạch này. Nhưng Hình Bộ Công nổi tiếng nhất ở Thiên Ma Cung chính là khả năng chấp hành.

Hắn có thể nghi hoặc, cũng có thể nghi ngờ, những mỗi chuyện cấp trên giao phó đều được hắn hoàn thành cẩn thận. Cho nên Viên Không Thành mới phái hắn tới phụ tá cho Sở Hưu.

Hình Bộ Công vừa dứt lời, cuối con đường đã có một võ giả toàn thân phủ trong áo tơi.

Hắn có tu vi Chân Hỏa Luyện Thần, tuy dáng vẻ khá chật vật nhưng tuổi tác còn rất trẻ, chỉ mới hơn ba mươi. Lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, như đang có thương thế trên người.

Hình Bộ Công thở dài một tiếng: “Hắn chính là Vương Dật Chi, nói lại thì tên này cũng là kẻ đáng thương.

Vương gia của hắn tuy không nổi danh ở Nam Vực, nhưng bản thân hắn cũng có thiên phú không tệ, thậm chí có thể sánh ngang với những tuấn kiệt trẻ tuổi trong đại phái đỉnh cao.

Chỉ tiếc tuổi nhỏ quá ngông nghênh, vì khoe khoang một gốc dị thảo Quỷ Diện Hoa mà Vương gia tình cờ nhận được, kết quả Cực Lạc Ma Cung để mắt tới, dẫn tới Vương gia bị giết sạch cả nhà.

Sau đó Vương Dật Chi lưu lạc ở Nam Vực, tốn bao công sức gây sự với Cực Lạc Ma Cung, nhưng thực lực của hắn thậm chí không chạm tới chỗ đau của Cực Lạc Ma Cung.

Ngày trước hắn cũng kết bạn với không ít đệ tử trẻ tuổi của đại phái, kết quả vừa gặp chuyện thì đám người kia đã né tránh. Kẻ này cũng coi như trải qua thói đời ấm lạnh, đáng thương, đúng là đáng thương.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đáng thương? hình trưởng lão, ta dám chắc ngươi không phải người xuất thân từ giang hồ tầng chót, hoặc lớn lên trong Thiên Ma Cung, hoặc là người của thế gia đại tộc?”

“Ồ? Làm sao ngươi biết?” Hình Bộ Công khá ngạc nhiên, Sở Hưu đoán đúng, hắn lớn lên trong Thiên Ma Cung, cha mẹ cũng là đệ tử Thiên Ma Cung.

“Rất đơn giản, nếu là một người quật khởi từ tầng chót, sẽ không nói hắn đáng thương.

Chúng sinh đều khổ, trên đời này có nhiều người đáng thương hơn hắn nhiều.

Vương Dật Chi này chỉ là kẻ mang thù hận, còn có vài người, thậm chí muốn chết cũng không được.

Chúng sinh trong thiên hạ, có ai không đáng thương?”

Hình Bộ Công bị những lời của Sở Hưu làm cho không biết nên đối đáp ra sao, tuy hắn muốn phủ định nhưng lại không biết phải nói như thế nào.

Cho nên hắn đành đổi chủ đề hỏi: “Nếu Vương Dật Chi này không phải người đáng thương nhất, vậy vì sao Sở công tử lại chọn hắn?”

Sở Hưu tùy ý nhún vai nói: “Tùy duyên thôi, trong tư liệu mà các ngươi đưa ta, tên này là bắt mắt nhất, sôi nổi nhất.

Mấu chốt của kế hoạch này không phải ở Vương Dật Chi mà ở Sở Hưu ta.

Cho nên theo lý luận, chỉ cần điều kiện cho phép, cho dù chọn một con chó, kế hoạch của ta vẫn có thể thành công.”

Hình Bộ Công lại bị Sở Hưu làm cho nghẹn lời, lúc này Thương Thiên Lương lại đột nhiên trầm giọng nói: “Người của Cực Lạc Ma Cung đến rồi!”

Lúc này phía cuối con đường, một làn sương đen nhanh chóng lướt tới.

Sương đen tiêu tán, xuất hiện hiện trước mặt Vương Dật Chi là hai võ giả Cực Lạc Ma Cung có thực lực cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong.

Một người trong đó cầm ma đao như vầng trăng khuyết, cười lạnh nói: ”Vương Dật Chi, ngươi đúng là chán sống rồi.

Vương gia đã chết Sạch, ngươi còn sống đã là phúc ba đời rồi, kết quả ngươi còn cố gây chuyện.

Ngươi có biết vì sao bao năm qua Cực Lạc Ma Cung ta biết rõ ngươi không chết nhưng không phái ai truy sát không?

Vì lười giết đấy!

Đối với Cực Lạc Ma Cung ta, ngươi thậm chí còn không tính là con kiến. hạ lệnh truy sát ngươi mới là đề cao ngươi.

Nhưng lần này ngươi lại dám giết cháu ruột của Công Tôn trưởng lão. Được lắm, ngươi đã chọc giận Cực Lạc Ma Cung ta. Nếu ngươi muốn chết, Cực Lạc Ma Cung ta cũng giúp ngươi một tay!”

Lực lượng của thù hận rất lớn, có thể khiến người ta trở nên mạnh mẽ, cũng có thể khiến người ta trở nên điên cuồng.

Đúng như võ giả Cực Lạc Ma Cung kia đã nói, vì sao trước đây Cực Lạc Ma Cung không nhổ cỏ tận gốc? Vì Vương Dật Chi quá yếu, yếu tới mức còn không tới tai vị cung chủ Nhan Bi Phong.

Cho nên mấy năm gần đầy Vương Dật Chi nghĩ trăm phương ngàn kế gây sự với Cực Lạc Ma Cung, giết đệ tử của của Cực Lạc Ma Cung, nhưng ảnh hưởng đối với Cực Lạc Ma Cung còn không bằng muỗi đốt.

Nếu không phải lần này Vương Dật Chi có hành động quá đáng, không ngờ lại giết cháu ruột của một vị trưởng lão Cực Lạc Ma Cung, chắc chắn chuyện này sẽ không huyên náo quá lớn.

Thù hận khiến hắn bỏ qua suy nghĩ tham sống sợ chết tới ba vực khác, bắt đầu tập kích đệ tử Cực Lạc Ma Cung điên cuồng. Có lẽ từ ngày đó trở đi, Vương Dật Chi đã mang ý muốn chết.

Vương Dật Chi rút thanh trường kiếm bên hông ra, trong mắt lấp loét sát ý điên cuồng, còn có một chút tuyệt vọng.

“Cực Lạc Ma Cung! Kiếp sau Vương Dật Chi ta và các ngươi vẫn sẽ không chết không thôi!”

Sau khi dứt lời, không ngờ Vương Dật Chi còn chủ động lao tới, giao chiến với hai võ giả Cực Lạc Ma Cung.

Nhưng thực lực bản thân hắn vốn đã không bằng hai người kia, hơn nữa lúc này còn đang bị thương, giao chiến không tới mười chiêu đã bị đẩy vào nguy hiểm.

Thương Thiên Lương ở phía xa quan sát, hắn chọc Sở Hưu một cái nói: “Ngươi còn không ra tay à? Muộn thêm chút nữa thì tiểu tử này bị giết mất.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Yên tâm, không chết được đâu. Đã muốn làm chúa cứu thế thì phải có dáng vẻ của chúa cứu thế chứ. Không ép hắn tới mức đường cùng thì làm sao biết được cái tốt của sự sống?

Một kẻ trong lòng phủ kín thù hận sẽ rất điên cuồng, người như vậy sẽ có tác dụng rất lớn nhưng cũng rất dễ làm hỏng chuyện.

Cho nên phải đợi tới lúc hắn bị ép vào đường cùng rồi mới ra tay cứu hắn, cho hắn biết còn sống đáng quý như thế nào, biết cảm ơn, không phải sao?”

Thương Thiên Lương bĩu môi nói: “Hèn hạ, tâm tư ngươi thật bẩn thỉu.”

“Bây giờ ngài mới biết à?”

Hình Bộ Công ở bên cạnh nhìn Sở Hưu và Thương Thiên Lương đấu võ mồm, cảm giác khá kỳ quái.

Hai người này thuộc hạ không ra thuộc hạ, bằng hữu không giống bằng hữu, quan hệ khá đặc biệt.

Đúng lúc này, Sở Hưu liếc nhìn chiến trường, lạnh nhạt nói: “Tới lúc ta làm chúa cứu thế rồi!”

Dứt lời, Sở Hưu trực tiếp bước ra một bước, thân hình đã biến mất trước mặt hai người.

Lúc này Vương Dật Chi miệng mũi chảy máu, trên người có thêm hai vết thương.

Trường kiếm trong tay hắn đã gãy từ lâu, trong mắt đầy vẻ điên cuồng, không ngừng ngưng tụ khí huyết quanh người. Một quỷ ảnh đỏ máu dữ tợn hiển hiện sau lưng hắn, tập trung lực lượng cường đại, hiển nhiên hắn đã chuẩn bị cho dù có chết cũng phải kéo theo một người đồng quy vu tận.

Nhưng hai võ giả Cực Lạc Ma Cung thấy vậy lại đồng thời cười lạnh.

Một người trong đó tay niết ấn quyết, không biết từ lúc nào dưới chân Vương Dật Chi có hai bàn tay quỷ nhô lên, nắm lấy hai chân hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận