Côn Luân Ma Chủ

Chương 1868: Xin lỗi, ta là gián điệp

Tuy đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với công pháp kỳ dị như Lục Đạo Sa Bà Chúng Diệu Hoa Luân, nhưng trong thời gian ngắn hắn đã nghĩ ra phương pháp phá giải.

Chỉ có dùng lực lượng cực hạn xé rách luân hồi mới có thể trốn thoát, bằng không lục đạo xoay chuyển, bổ sung chỗ yếu, căn bản là không thể tìm được nhược điểm.

Ngay khoảnh khắc Lục Đạo Sa Bà Chúng Diệu Hoa Luân bị xé rách, quanh người Mộ Bạch Sương lấp lóe một luồng sáng xanh, không ngờ lại dung hợp với Thanh Lê Kiếm trong tay mình, người là kiếm, kiếm cũng là người.

Ánh sáng xanh đó như xé rách cả thời gian và không gian trong thiên địa này, nhắm thẳng vào Sở Hưu. Uy thế cường đại đó thậm chí khiến không gian xung quanh Sở Hưu cũng ngưng đọng, làm cho y không cách nào né tránh!

Kiếm Thông Thiên Địa!

Đây là một trong những thần thông truyền thừa của Thiên Hạ Kiếm Tông, hầu hết võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông đều học tập.

Năng lực và đặc điểm của nó chỉ có một, dùng thân hóa kiếm, phát huy uy lực của kiếm đạo tới cực hạn!

Ngay sau đó, quanh người Sở Hưu đã bị phật quang vàng chói nóng rực và ma khí đen nhánh âm u lạnh lẽo bao phủ.

Thánh Ma Bất Diệt Thân được thi triển tới cực hạn, đồng thời Sở Hưu lại xuất đao chém xuống, ngọn lửa diệt thế lượn lờ trên thân đao, thiêu đốt quy tắc.

Đao kiếm va chạm, sóng chấn động lan tỏa, kiếm ý lập tức áp đảo đao mang.

Không phải đao pháp của Sở Hưu không bằng kiếm pháp của Mộ Bạch Sương mà là uy lực của thần thông quá cường hãn, không phải thứ đao chiêu có thể ngăn cản, thậm chí ngọn lửa diệt thế có thể phân giải quy tắc cũng bị kiếm ý áp đảo.

Nhưng ngay lúc này, ngay ở nơi đao kiếm giao nhau, một chồi non màu xanh lại theo đó nở rộ.

Tạo hóa âm dương, luân hồi tân sinh.

Tất cả mọi lực lượng hủy diệt do đao kiếm va chạm đều bị chồi non hấp thu, chồi non tạo ra từ tịch diệt lập tức lớn lên thành đại thụ che trời, không chỉ hấp thu lực lượng thần thông của Mộ Bạch Sương, còn hấp thu đao ý của Sở Hưu, cuối cùng phát triển tới cực hạn, ầm ầm tan vỡ thành tro bụi.

Lực lượng tiêu tán, cả Sở Hưu và Mộ Bạch Sương cùng lùi lại phía sau.

“Đây là lực lượng gì?”

Ánh mắt Mộ Bạch Sương lóe lên vẻ khó hiểu, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến thứ lực lượng mà mình không cách nào hiểu nổi như vậy.

“Tạo Hóa!”

Sở Hưu nhẹ nhàng thốt lên hai chữ.

Không phải Tạo Hóa Ma Đạo mà là lực lượng Tạo Hóa đơn thuần.

Sở Hưu dùng Tạo Hóa Ma Đạo làm cơ sở, chạm tới bản nguyên lực lượng âm dương.

Còn khi đối phó với Diệp Duy Không, Sở Hưu đã thật sự dẫn dắt lực lượng bản nguyên âm dương, thi triển Thiên Địa Ma Bàn, chuyện này khiến y càng hiểu rõ hơn về lực lượng bản nguyên.

Hiện tại lý giải của Sở Hưu về đạo này đã vượt qua Ma đạo, không phải là Tạo Hóa Ma Đạo, chỉ là Tạo Hóa đơn thuần.

Ở một phía khác, La Sơn nhìn tình cảnh trong trận, hai mắt đục ngầu đầy chán nản.

Thua, Thiên Hạ Kiếm Tông của họ sắp thua rồi.

Bên phía Thịnh Cửu Uyên có thể kéo dài, nhưng Dịch Quy Tà lại không ngăn được.

Hơn nữa Trần Thanh Đế kia từ đâu chui ra không rõ, chiến lực quá kinh người, hơn nữa càng đánh càng hăng. Lúc đầu hắn còn bị Minh Tri Lan áp đảo, nhưng bây giờ lại có thể áp đảo Minh Tri Lan.

Quan trọng nhất là bên phía Sở Hưu.

Mộ Bạch Sương với thực lực thất trọng thiên, không ngờ lại không cách nào áp đảo Sở Hưu tam trọng thiên, thậm chí đôi bên giao chiến có qua có lại, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn Thiên Hạ Kiếm Tông của họ sẽ thất bại.

Nghĩ tới đây, La Sơn thở dài u oán.

Hắn vung tay Thông Thiên Kiếm trong tay, trầm giọng nói: “Mở Thông Thiên Kiếm Trận đi.”

Bên cạnh La Sơn còn có một số đệ tử Thiên Hạ Kiếm Tông, bọn họ nghe vậy lập tức sửng sốt nói: “Tông chủ, ai tới điều khiển kiếm trận?”

“Đương nhiên là ta, chẳng lẽ còn có ai khác điều khiển được kiếm trận à?”

Đệ tử kia nghe vậy lập tức kích động: “Tông chủ! Ngài đã tiêu hao quá mức rồi, không thể ra tay nữa!

Thông Thiên Kiếm không phải bảo vật của Đại La Thiên, bây giờ ngài cưỡng ép sử dụng Thông Thiên Kiếm, chắc chắn sẽ bị phản ngược lại!”

“Mở kiếm trận!”

La Sơn lặp lại lần nữa, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.

Trong Thiên Hạ Kiếm Tông, thật ra đa số thời điểm La Sơn luôn rất hiền hòa, thậm chí một số võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông sợ Mộ Bạch Sương chứ không sợ La Sơn.

Nhưng lúc này La Sơn nói với ngữ điệu nặng nề như vậy, không ai dám phản bác.

Hơn nữa võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền còn lại đồng thời ra tay, truyền lực lượng khí huyết của mình vào trường kiếm, cắm xuống đất, tay kết ấn. Lập tức một tòa trận pháp trông rất đơn sơ nhưng mang kiếm ý ngập trời đã xuất hiện.

Đương nhiên những thứ này không quan trọng, Thông Thiên Kiếm Trận, quan trọng nhất vẫn là Thông Thiên Kiếm.

La Sơn vung tay, ngưng tụ chút lực lượng cuối cùng truyền vào Thông Thiên Kiếm, cắm nó vào chính giữa trận pháp. Chỉ trong chớp mắt, kiếm khí trong Thông Thiên Kiếm Trận đã xông lên tận trời.

“Phương Thất Thiếu, ở đây ngoài Võ Tiên ra thì trình độ kiếm đạo của ngươi là cao nhất. Ta đã không hành động được, do ngươi tiếp quản Thông Thiên Kiếm.

Nhớ cho kỹ, chỉ có một cơ hội, cũng chỉ có thể đánh một kiếm, thi triển Nhân Quả Kiếm Đạo tới mức cao nhất đi!

Ta không mong kiếm này giết được Sở Hưu, chỉ cần kiếm này chém trúng Sở Hưu, khiến hắn trọng thương, Thiên Hạ Kiếm Tông ta có thể xoay chuyển thắng bại!”

Trước đó Phương Thất Thiếu không tham gia chiến đấu.

Trong Thiên Hạ Kiếm Tông địa vị của hắn rất cao, đã lâu rồi thế hệ sau của Thiên Hạ Kiếm Tông chưa từng có đệ tử thiên tài như Phương Thất Thiếu, cho nên Thiên Hạ Kiếm Tông sợ hắn bị giết trong lúc hỗn loạn, bảo hắn canh giữ phía sau.

Lúc này tất cả các Võ Tiên đều được phái ra ngoài, La Sơn không còn chiến lực, trong Thiên Hạ Kiếm Tông người duy nhất có năng lực nắm giữ Thông Thiên Kiếm chỉ có mình Phương Thất Thiếu.

Huống chi Nhân Quả Kiếm Đạo của hắn cũng thích hợp thi triển kiếm này hơn những người khác.

Nhưng Phương Thất Thiếu nghe La Sơn chỉ đích danh mình ra tay, gương mặt lại có vẻ phức tạp, hắn chậm rãi đi tới chính giữa trận pháp, cánh tay lại mãi không nắm lên chuôi kiếm.

Thấy bên phía kia Sở Hưu và Mộ Bạch Sương lại giao chiến kịch liệt, La Sơn quát khẽ: “Mau ra tay đi! Đừng do dự nữa, Dịch Quy Tà và Minh Tri Lan đã không chịu nổi. Rút kiếm chém Sở Hưu đi, thắng thua thành bại của Thiên Hạ Kiếm Tông ta đều trong tay ngươi!”

Nghe La Sơn thúc giục, vẻ thiếu đứng đắn trên mặt Phương Thất Thiếu biến mất, thần sắc cực kỳ do dự.

Một lát sau, hắn chợt cắn răng, nắm lấy Thông Thiên Kiếm, chỉ trong chớp mắt kiếm mang đã xông thẳng tới trời, chiếu rọi thiên địa.

Nhưng sau đó Phương Thất Thiếu không rút kiếm chém về phía Sở Hưu mà đột nhiên xoay tròn chuôi kiếm, trút lực lượng của Thông Thiên Kiếm xuống mặt đất.

Nháy mắt sau, mặt đất bị xé rách, động đất dữ dội như cơn thịnh nộ của đại địa.

Những võ giả bày trận thân hình lung lay, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, kiếm trận bị hủy diệt triệt để.

Còn Phương Thất Thiếu lúc này sắc mặt trắng bệch, hao hết mọi lực lượng mới triệt tiêu được phản chấn từ Thông Thiên Kiếm.

Tuy lực lượng của Thông Thiên Kiếm không phải do hắn cung cấp, nhưng chỉ nắm thanh thần binh vô thượng này chém ra một kiếm thôi, phản chấn cũng khiến lực lượng của hắn tổn thất không nhỏ.

Nghênh đón ánh mắt phức tạp và không thể tin nổi của La Sơn và các võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông khác, Phương Thất Thiếu nhún vai cười khổ một tiếng.

“Xin lỗi, ta là gián điệp.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận