Côn Luân Ma Chủ

Chương 1894: Cảnh cáo cùng dã tâm bành trướng 2

Cho nên từ đó về sau, trong lòng Tống Vạn đã chôn giấu oán hận đối với Côn Luân Ma Giáo.

Nhưng Tống Vạn vẫn khá ẩn nhẫn, cho dù lần trước Mai Khinh Liên lại tới Bắc Yên, hiệu triệu võ lâm Bắc Yên tấn công Thiên Môn, có người nhảy ra tìm đường chết mà hắn vẫn không ra tay, vì hắn biết lúc đó trên giang hồ không ai ngăn được Côn Luân Ma Giáo.

Còn bây giờ thì khác, võ giả Đại La Thiên Hoắc gia, Côn Luân Ma Giáo không còn hùng bá nữa!

Ngày trước trong số những người chờ đợi võ giả thượng giới hàng lâm ở Thiên Môn không có Tống Vạn, hắn còn chưa có tư cách đó.

Nhưng hắn lại mua được một số tin tức liên quan tới Võ Tiên và Cổ Tôn ở chỗ Phong Mãn Lâu, biết địa vị của Cổ Tôn ở Đại La Thiên, cũng biết Võ Tiên tổng cộng chia làm chín tầng.

Vị Xích Hà Tôn Giả mà hắn bám chân có thực lực Võ Tiên ngũ trọng thiên, còn Sở Hưu ấy à, nghe nói y vừa thăng cấp Võ Tiên, chắc khoảng nhị hoặc tam trọng thiên.

Thật ra tình báo về Sở Hưu ở Đại La Thiên không lưu truyền ra ngoài mấy, Sở Hưu không nói, những võ giả Đại La Thiên cũng không muốn nhiều chuyện.

Chỉ có một số người đã đến Thiên Môn có suy đoán, xem thái độ của võ giả Đại La Thiên, có vẻ như địa vị của Sở Hưu ở Đại La Thiên cũng không thấp.

Đương nhiên những chuyện này thì Tống Vạn không biết, theo hắn thấy, ngũ trọng thiên chắc chắn phải mạnh hơn nhị hoặc tam trọng thiên rồi.

Cho nên người vốn luôn cẩn thận như hắn, cho dù biết hành động lần này sẽ đắc tội với triều đình Bắc Yên, thậm chí đắc tội với Côn Luân Ma Giáo, nhưng hắn vẫn cứ làm.

Đã tìm được một bắp đùi, vậy phải ôm cho chặt, không thể chần chừ được.

Nghĩ vậy, Tống Vạn lạnh nhạt nói: “Đi đi, mời người ta đến đây.”

Thẩm Phi Ưng và Bạch Vô Kỵ sóng vai đi tới, Thẩm Phi Ưng vừa thấy Tống Vạn đã lẫm liệt nói: “Tống mập, ngươi được lắm, ngay cả triều đình Bắc Yên mà ngươi cũng dám động vào. Sao nào, ngươi còn định lên làm thái thượng hoàng trong khu vực Bắc Yên này à?”

Thẩm Phi Ưng thiên phú có hạn, dưới thủy triều nguyên khí như vậy mà hắn mới chỉ miễn cưỡng đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Nhưng đối mặt với Tống Vạn mạnh hơn hẳn mình, Thẩm Phi Ưng lại chẳng hề e ngại.

Trước đây gã mập này đã không ít lần nịnh bợ hắn, luôn đặt mình ở tư thái thấp hơn.

Gương mặt Tống Vạn nở nụ cười, nhưng không phải nụ cười nịnh bợ quen thuộc mà là nụ cười lạnh lẽo.

Một bàn tay đối thủ tát thẳng tới, cương khí cường đại kèm theo phật quang rực rỡ đánh ra, tát Thẩm Phi Ưng hộc máu bay ngược lại, khiến Bạch Vô Kỵ còn không kịp phản ứng.

“Ngươi mà cũng đòi gọi Tống mập à? Ngươi có tư cách gọi à? Không tự biết lấy mình!”

Bạch Vô Kỵ đỡ Thẩm Phi Ưng dậy, chỉ vào Tống Vạn phẫn nộ quát: “Tống Vạn! Ngươi làm vậy là có ý gì?”

Tống Vạn lạnh nhạt nói: “Giáo huấn cái gã không biết tôn ti này chứ sao, một võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, lấy đâu ra lòng tin như vậy?”

Trước đó Bạch Vô Kỵ và Thẩm Phi Ưng đang định cảnh cáo Tống Vạn, nhưng bây giờ có vẻ không cần.

Từ thái độ của đối phương, bọn họ có thể thấy rốt cuộc hắn có ý gì.

Bạch Vô Kỵ nheo mắt lại lạnh lùng nói: “Tống Vạn, ngươi thật sự muốn đối địch với Côn Luân Ma Giáo ta?”

Tống Vạn hừ lạnh một tiếng nói: “Ta không có ý đó, đừng có ngậm máu phun người!

Ta chỉ dạy cho tên Thẩm Phi Ưng kia biết thế nào là tôn ti trên dưới mà thôi, loại người này mà đòi ra mặt, e là Sở giáo chủ cũng thấy mất thể diện?”

Bạch Vô Kỵ lạnh lùng nói: “Được được lắm, Tống Vạn, ngươi to gan lắm!”

Nói xong Bạch Vô Kỵ trực tiếp kéo Thẩm Phi Ưng đã trọng thương rời khỏi.

Thuộc hạ của Tống Vạn lo lắng nói: “Môn chủ, dù sao Thẩm Phi Ưng kia cũng là chó săn số một dưới trướng Côn Luân Ma Giáo, ngài đánh chó của Sở Hưu, liệu có xảy ra chuyện gì không?”

Tống Vạn cười lạnh một tiếng, chỉ lên trên đầu nói: “Sợ cái gì? Bây giờ trên đầu ta cũng có người.”

Trong phân điện Nam Man của Côn Luân Ma Giáo.

Thẩm Phi Ưng sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn khóc lóc cực kỳ thê thảm.

“Chư vị đại nhân phải đòi lại công bằng cho ta!

Ta còn chưa nói một câu, tên Tống Vạn kia đã tát ta một cái, đúng là phách lối! Đúng là càn rỡ!

Ta biết bọn chúng luôn nói ta là chó săn của Sở giáo chủ, nhưng làm chó có gì không tốt? Ta làm chó săn cho Côn Luân Ma Giáo, chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy!

Đánh chó phải ngó mặt chủ, Tống Vạn kia đánh ta chính là không nể mặt Sở giáo chủ, chính là đánh vào thể diện của Thánh Giáo ta!”

Hiện tại phần lớn lực lượng của Côn Luân Ma Giáo đều tập trung trong phân điện Nam Man, đám người Ngụy Thư Nhai Mai Khinh Liên nhìn Thẩm Phi Ưng đang khóc lóc kêu oan, đều thấy đau đầu.

Thẩm Phi Ưng này trung thành thì trung thành đấy, nhưng càng ngày càng không cần thể diện.

Bọn họ dám cam đoan, chắc chắn những gì Thẩm Phi Ưng đang nói là đã thay đổi lại, thậm chí còn phóng đại sự tình.

Cho nên Mai Khinh Liên nhìn sang phía Bạch Vô Kỵ nói: “Bạch Vô Kỵ, ngươi nói đi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.”

Bạch Vô Kỵ là võ giả cùng thời đại với Sở Hưu trên Long Hổ Bảng, ban đầu là đối địch, sau từ kẻ địch hóa thành thuộc hạ.

Nhiều năm đã qua, Bạch Vô Kỵ đã không còn vẻ tùy tiện lúc trẻ, trở nên trầm ổn hơn nhiều.

Nghe vậy Bạch Vô Kỵ trầm giọng nói: “Tuy Thẩm bang chủ phóng đại một chút, nhưng mọi chuyện không sai lệch nhiều.

Thái độ của Tống Vạn kia cực kỳ ương ngạnh, rõ ràng là không để chúng ta vào mắt.

Có lẽ hắn thấy đã ôm được bắp đùi của vị Cổ Tôn Xích Hà Tôn Giả kia là không cần để ý tới Côn Luân Ma Giáo chúng ta nữa.”

Mai Khinh Liên quay sang nhìn Ngụy Thư Nhai hỏi: “Ngụy lão, vị Xích Hà Tôn Giả kia có lai lịch ra sao?”

Ngụy Thư Nhai lão luyện thành thục, sau khi Sở Hưu kết thù kết oán với Mạnh Tinh Hà, Ngụy Thư Nhai đã tới chỗ Tư Không Đàm hỏi thông tin về các Cổ Tôn.

Hiện tại Mạnh Tinh Hà là người cầm đầu của giới Cổ Tôn, tuy hắn không có vẻ gì là sẽ dùng thân phận này để chèn ép Sở Hưu, nhưng không thể không đề phòng.

Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Thật ra cũng không có lai lịch gì, chỉ là Cổ Tôn bình thường mà thôi.

Cả đời tu luyện yên ổn, thậm chí còn không có tranh chấp gì lớn trong Đại La Thiên, là loại Cổ Tôn khổ tu điển hình.

Nhưng hình như hắn tu luyện hơi lâu, cho nên không muốn tiếp tục khổ tu nữa.

Khi Mạnh Tinh Hà vừa tuyên bố Cổ Tôn có thể tùy ý thành lập tông môn, hắn đã có ý định thực hiện.”

Mai Khinh Liên cau mày nói: “Nhân tài như vậy là phiền toái nhất, trước mắt giáo chủ không ở đây, chúng ta có thể làm thế nào? Phát động toàn lực đánh một trận với đối phương? Thắng thì thắng được đấy, nhưng e là bên phía Nam Man này sẽ xảy ra chuyện.”

Hiện tại thực lực của Côn Luân Ma Giáo cũng không yếu.

Ngụy Thư Nhai, Phương Bạch Độ, Hứa Thiên Nhai, Trần Thanh Đế, bốn vị Võ Tiên, tùy ý phái hai người tới cũng có thể giải quyết được đối phương.

Nhưng Mai Khinh Liên lại lo là bên khu vực Nam Man sẽ xảy ra chuyện, ngoài ra Bắc Yên không chỉ có một vị Cổ Tôn, e là bọn họ âm thầm móc nối, như vậy sẽ rất phiền toái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận