Côn Luân Ma Chủ

Chương 1641: Đại chiến bắt đầu 1

Bị Sở Hưu đáp trả thẳng thừng như vậy, cuối cùng Lăng Tiêu Tông chọn cách thỏa hiệp, đáp ứng điều kiện của Sở Hưu.

Tuy đám người Tần Bách Nguyên không tin loại đại phái truyền thừa hơn vạn năm như Hoàng Thiên Các lại chọn cách đầu hàng Hàn Giang Thành, nhưng bọn họ không thể đánh cược. Vạn nhất Hoàng Thiên Các làm vậy thật, bọn họ sẽ phải chịu khổ.

Tần Bách Nguyên trầm giọng nói: “Ngươi muốn Lăng Tiêu Tông ta giúp các ngươi như thế nào?

Nếu là giúp các ngươi hủy diệt Hàn Giang Thành, vậy ngươi không cần phải nghĩ. Ta chỉ có thể cam đoan Hoàng Thiên Các các ngươi sẽ không bị Hàn Giang Thành tiêu diệt.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Như vậy là đủ, thật ra chỉ cần Lăng Tiêu Tông ra tay giúp chúng ta một lần thôi, đánh trọng thương Hàn Giang Thành lúc tập kích là đủ.

Chư vị Lăng Tiêu Tông, đặc biệt là tông chủ đại nhân, các ngươi chỉ cần mai phục trong khu vực mọi người, đợi tới thời khắc mấu chốt thì xuất thủ là được.”

Tần Bách Nguyên nghi ngờ nói: “mai phục trong khu vực Nam Man làm gì? Hàn Giang Thành mà ra tay với Hoàng Thiên Các, chẳng lẽ lại từ bỏ tổng bộ Hoàng Thiên Các mà quay sang tấn công Thương Ngô Quận nho nhỏ của ngươi hay sao?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Vì sao lại không?

Trước đây khi Hàn Giang Thành chưa tử chiến với Hoàng Thiên Các, chính là vì e ngại những lá bài tẩy trong tổng bộ Hoàng Thiên Các.

Bây giờ Hàn Giang Thành đã quyết định đánh một trận hủy diệt Hoàng Thiên Các, chắc chắn bọn chúng sẽ không đi ăn thua đủ với Hoàng Thiên Các, ngược lại phải gạt bỏ tất cả cánh chim của Hoàng Thiên Các, như vậy mới càng đơn giản.

Mà trong các thế lực phụ thuộc của Hoàng Thiên Các, ta là người mạnh nhất. Hơn nữa ta vừa hủy diệt Huyết Hà Giáo, chắc chắn Diệp Duy Không hận ta thấu xương, ra tay với ta trước mới là chuyện bình thường.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, ánh mắt Tần Bách Nguyên nhìn về phía Sở Hưu mang sắc thái quái dị.

Bị một vị chí cường giả cảnh giới Võ Tiên nhớ thương cũng không phải chuyện tốt, nhưng tương tự, được một vị cường giả cảnh giới Võ Tiên hận thù tới vậy, Sở Hưu cũng coi là có bản lĩnh.

Sau khi đàm phán ổn thỏa với Lăng Tiêu Tông, Sở Hưu không trì hoãn, lập tức trở lại Hoàng Thiên Các, báo cho Xung Thu Thủy chuẩn bị ngăn địch trong khu vực Nam Man.

Tuy Xung Thu Thủy cũng cảm thấy hoài nghi về chuyện Diệp Duy Không sẽ tấn công Thương Ngô Quận trước. Nhưng Sở Hưu đã đàm phán xong xuôi với Lăng Tiêu Tông, hắn cũng chỉ có thể làm theo.

Thật ra trong chuyện này Sở Hưu nắm chắc gần trăm phần trăm.

Vì tên Diệp Duy Không này là loại không cần thể diện.

Đối với kẻ yếu thì chuyện này mang nghĩa xấu, nhưng đối với cường giả, chuyện này rất kinh khủng.

Khi một vị cường giả cảnh giới Võ Tiên thậm chí không cần thể diện, ngoài thực lực tuyệt đối ra, ngươi lấy gì ra đối phó với hắn?

Cố ý nhắm vào võ giả tiểu bối như Sở Hưu, đây là chuyện nói thì dễ mà nghe thì khó. Nhưng chính vì Diệp Duy Không không cần thể diện, cho nên hắn không quan tâm tới tiếng tăm, giết chết Sở Hưu trước sẽ là đả kích cực lớn đối với Hoàng Thiên Các.

Ngay lúc Sở Hưu bố trí, Hàn Giang Thành cũng tổng động viên, tất cả tinh nhuệ tập trung tại Lăng La Quận.

Sở Hưu đoán rất chính xác, đúng là Diệp Duy Không định giải quyết y trước.

Đối với Hàn Giang Thành, Huyết Hà Giáo chỉ là một con chó dại nghe lệnh cắn người mà thôi.

Ngày trước, nếu không phải Huyết Hà lão tổ thức thời, sau khi trêu chọc Hàn Giang Thành lại quả quyết nhận thua, có lẽ Huyết Hà Giáo đã chẳng tồn tại tới giờ. Chó có điên đến đâu gặp Diệp Duy Không cũng chỉ có nước lôi ra nấu canh.

Nhưng Huyết Hà Giáo trở thành chó của Hàn Giang Thành, cũng là chó của Diệp Duy Không hắn, mà còn rất nghe lời. Bây giờ chó bị người khác giết, chủ nhân là hắn mà nén giận, vây Đông Vực này có còn chỗ cho hắn không?

Cho nên nhất định phải giết Sở Hưu!

Cho dù vị sư phụ Cổ Tôn của y có tới cũng vô dụng!

Trên bức tường biên giới Lăng La Quận, Diệp Duy Không mặc cẩm bào màu trắng, bên ngoài lại mặc chiến giáp màu bạc, bên trên lấp lánh ánh sao, thậm chí còn có vết chém của đạo kiếm.

Đã lâu rồi hắn không mặc bộ chiến giáp này, vì đây là chiến giáp Mạnh Tinh Hà lưu lại cho hắn, cũng là chiến giáp Mạnh Tinh Hà đích thân chế tạo cho hắn khi hai người liên thủ sáng lập ra Hàn Giang Thành.

Chi phái của Tinh Hà Tán Nhân không gì không biết, tinh tượng thuật số họ hiểu, rèn binh luyện khí bọn họ cũng biết.

Vuốt ve vết tích trên chiến giáp, ánh mắt Diệp Duy Không lóe lên vẻ hồi tưởng.

Ngày trước hắn mặc bộ chiến giáp này, cùng Mạnh Tinh Hà tung hoành Đông Vực, gây dựng cơ nghiệp cường đại sánh vai với Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các.

Còn hắn hiện giờ, chỉ còn lại một mình hắn.

Hắn cũng muốn giữ Mạnh Tinh Hà ở Hàn Giang Thành, thâm chí để Mạnh Tinh Hà lên làm thành chủ cũng được, nhưng Mạnh Tinh Hà không hề do dự cự tuyệt.

Mỗi người đều có số mệnh của mình, Mạnh Tinh Hà là truyền nhân của Cổ Tôn, tương lai hắn cũng phải trở thành Cổ Tôn, tới quy ẩn nơi rừng rậm, tiếp tục truyền thừa chi phái của hắn. Có thế mới không phụ ơn dạy bảo của sư tổ chi phái hắn.

Diệp Duy Không hiểu Mạnh Tinh Hà, cho nên dẫu hắn rất tiếc nuối nhưng đành phải tiễn hảo hữu đi khỏi.

Nhìn về phía Thương Ngô Quận, Diệp Duy Không lẩm bẩm: “Tiểu mạnh, ta từng nói với ngươi, ta sẽ làm cho Hàn Giang Thành hùng bá Đông Vực, truyền thừa ngàn vạn năm!

Thời gian của ta không còn nhiều, lần này, để ta bước nốt bước cuối cùng này đi!”

Diệp Duy Không quay đầu nhìn về phía các võ giả đang bận rộn tập kết, ánh mắt không khỏi lóe lên ánh sáng lạnh.

Từ xưa tới nay không có thế lực nào có thể kéo dài mãi mãi, Hoàng Thiên Các hưởng thụ di trạch của tổ tiên hơn vạn năm, cũng nên tới lúc chấm dứt!

...

Trong Thương Ngô Quận, Sở Hưu cũng sắp xếp người rút lui khỏi Nam Anh Phủ.

Trước đây Nam Anh Phủ bị bỏ hoang vì nó tiếp giáp với khu vực Nam Man, cho nên Sở Hưu rất coi trọng nơi này, bố trí rất nhiều nhân thủ, trong đó có không ít tinh nhuệ mà y mang từ hạ giới tới.

Những người này là y bỏ nhiều công sức ra bồi dưỡng, y không muốn bọn họ bỏ mạng tại đây.

Sau khi Sở Hưu dẫn người rút khỏi Nam Anh Phủ, quả nhiên Diệp Duy Không đã dẫn người của Hàn Giang Thành vượt biên, trực tiếp đánh thẳng tới phủ quận trưởng.

Dọc con đường này, Hàn Giang Thành không bị phản kháng mấy, phải nói hầu như không ai chống cự, cứ như Hoàng Thiên Các đã từ bỏ nơi này.

Kỳ Vô Hận cau mày nói: “Thành chủ, chẳng lẽ tên Sở Hưu kia đoán trước được chúng ta sẽ tiến đánh Thương Ngô Quận cho nên nên đã rút lui rồi, định mai phục chúng ta?”

Diệp Duy Không lạnh nhạt nói: “Mai phục? Thì đã sao? Vô Hận, trong một số thời khắc không cần suy xét quá nhiều, cứ dùng nắm đấm trước rồi hãng dùng đầu óc. Đứng trước thực lực tuyệt đối, tất cả chỉ là hư ảo.

Nếu không có mai phục, chúng ta trực tiếp hủy diệt Thương Ngô Quận rồi tới Hoàng Thiên Các.

Nếu hắn thật sự gọi đám người Xung Thu Thủy tới mai phục trong Thương Ngô Quận. Như vậy càng tốt, chúng ta trực tiếp tiêu diệt bọn chúng ngay trong Thương Ngô Quận!

Mai phục có mạnh hơn nữa, chẳng lẽ lại mạnh hơn uy lực đại trận vạn năm của Hoàng Thiên Các hay sao?”

Kỳ Vô Hận hiểu ra gật nhẹ đầu, nêu tên Sở Hưu kia bố trí mai phục như vậy ngược lại thành giúp bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận