Côn Luân Ma Chủ

Chương 1283: Nhớ ăn không nhớ đòn

Nhưng khi những người này tu luyện tới trình độ nhất định hoặc thành lập tông môn, vậy họ sẽ đầu quân cho nhánh Minh Ma hoặc lựa chọn gia nhập một số thế lực trong nhánh Ẩn Ma. Chử Vô Kỵ chính là ví dụ tiêu biểu.

Nhưng vẫn có một số người tự do quen rồi hoặc có nguyên nhân nào khác nên vừa không muốn gia nhập Minh Ma vừa không muốn gia nhập Ẩn Ma. Bọn họ vẫn dùng thân phận tán tu hành tẩu giang hồ. Người như vậy tuy hiếm nhưng vẫn có một ít.

Trước mắt người trong nhánh Ma đạo hội tụ ở đây, uy thế kinh người.

Tuy trận doanh chia làm vài loại, một nhóm là Sở Hưu và những người giao hảo với Ngụy Thư Nhai, nhóm khác là Tư Đồ Khí và những người có thù oán với Sở Hưu, nhóm khác nữa là võ giả tán tu, ngoài ra còn có Tà Cực Tông của Thịnh Bắc Hiên.

Nhưng cho dù nói thế nào, bọn họ đều coi là người trong nhánh Ma đạo, lúc này còn không nhân lúc thực lực đủ mạnh đầy lùi Đại Quang Minh Tự thì còn chờ gì nữa?

Sở Hưu đứng ra trầm giọng nói: “Chư vị, Đại Quang Minh Tự định phong tỏa Nguyên Thủy Ma Quật, không cho nhánh Ma đạo chúng ta có ngày ra mặt, có thể nói là tâm địa cực kỳ độc ác.

Nhánh Ma đạo chúng ta từ khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt đến nay luôn bị chèn ép. Hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội ngẩng đầu dậy, có cơ duyên đến, kết quả người ta lại không muốn chúng ta được lợi. Làm sao chúng ta nhịn được?

Trước mắt chúng ta nên buông bỏ thành kiến, liên thủ đối địch mới có thể đầy lùi Đại Quang Minh Tự, tiến vào trong Nguyên Thủy Ma Quật!”

Bên phía Đại Quang Minh Tự thấy Sở Hưu liên kết thế lực các bên định ra tay, nhưng cũng chẳng có cách nào!

Đối với nhánh Ma đạo, Nguyên Thủy Ma Quật có ý nghĩa quá lớn, không võ giả Ma đạo nào có thể cự tuyệt sức hút này.

Cho nên Đại Quang Minh Tự đành phải bảo vệ thật kỹ lối vào Nguyên Thủy Ma Quật, hy vọng các tông môn Chính đạo khác đến sớm.

Nhưng ngay lúc này, Sở Hưu vừa dứt lời lại có một âm thanh không âm không dương cười lạnh nói: “Sở Hưu, ngươi nói vậy cũng không sai, nhưng ở đây có tông chủ của một tông, có tiền bối kiêu hùng của Ma đạo. Mấy câu này mà là Ngụy lão nói thì không vấn đề, ngươi nói, chẳng phải cuồng vọng quá à?”

Người nói câu này chính là Tư Đồ Khí.

Người này vốn là kẻ hẹp hòi, bị Sở Hưu chỉnh cho vài lần, đã tích đầy một bụng tức.

Lúc này có rất nhiều võ giả Ma đạo ở đây, có ai bối phận thấp hơn Sở Hưu? Thấy Sở Hưu định đứng ra làm người dẫn đầu, hắn cũng vô thức châm chọc hai câu.

Mọi người ở đây đều có vẻ mặt khác nhau, đặc biệt là những võ giả tán tu Ma đạo.

Đã sớm nghe nói nội bộ nhánh Ẩn Ma có chút mâu thuẫn, giờ nhìn lại đúng thật như vậy, đã ngang nhiên chỉ trích nhau trước mặt người ngoài.

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh lạnh, một khắc sau thân hình của y tiến thẳng tới trước mặt Tư Đồ Khí, một quyền giáng xuống, ma khí vô biên hội tụ thành gió bão càn quét thẳng tới, uy thế lớn tới kinh người.

Mọi người ở đây đều biến sắc, không ai ngờ Sở Hưu nói trở mặt là trở mặt, nói ra tay là ra tay.

Tư Đồ Khí hoảng hốt, hai tay kết ấn. Chỉ trong chớp mắt tiếng quỷ khóc thần gào đã vang lên, sương mù âm tà quỷ dị ngăn trước mặt hắn, trong đó như có vô số ác quỷ hiển hiện.

Tần Triều Tiên của Xích Luyện Ma Tông ở bên cạnh cũng xuất thủ, một chưởng đánh ra, dải lụa màu hiện lên giữa không trung, chưởng lực cường đại như sông lớn biển rộng chặn đường.

Côn Mạc đứng bên cạnh Tư Đồ Khí cũng ra tay theo, ma hỏa đỏ thẫm tà ác quỷ dị bùng lên, trong đó còn có hư ảnh ma thần đầu hai sừng lờ mờ hiển hiện.

Nhưng đối mặt với thế quyền vô song của Sở Hưu, lực lượng do ba người liên thủ cũng lập tức bị phá tan.

Quỷ vị tịch diệt, lụa máu rách nát, ma hỏa đỏ thẫm cũng bị dập ắt.

Ba người cùng lui về phía sau vài bước, đặc biệt là Tư Đồ Khí đứng mũi chịu sào. Hắn phải cố nén cơn đau do nội phủ chấn động mới không hộc máu.

Lúc này hắn vừa sợ vừa giận, sợ là vì không ngờ thực lực của Sở Hưu đã đạt tới mức này, giận là vì không ngờ Sở Hưu lại dám ra tay trước mặt mọi người, thậm chí ngay trước mặt Đại Quang Minh Tự, không để ý tới thể diện của nhánh Ma đạo, ra tay tới hắn.

Tư Đồ Khí vẫn không hiểu Sở Hưu. Theo Sở Hưu, thể diện của nhánh Ma Đạo là cái quái gì, trong mắt y chỉ có thể diện của chính y.

Tư Đồ Khí dám hò hét với y là làm mất thể diện của y. Đừng nói ra tay trước mặt Đại Quang Minh Tự, cho dù là giết chết Tư Đồ Khí, y có gì mà không dám?

Tần Triều Tiên không muốn đối địch với Sở Hưu, hắn chỉ không muốn nhánh Ẩn Ma nội đấu vào lúc này mà thôi.

Cho nên hắn vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: “Sở đại nhân, bình tĩnh một chút, người của Đại Quang Minh Tự còn ở đây, đừng để người khác chê cười!”

Những người khác như Du Ma Nhai cũng lên tiếng khuyên giải, đúng là nội đấu trong thời điểm này chỉ khiến người ngoài chế giễu.

Sở Hưu cười lạnh nói: “Chế giễu? Tư Đồ Khí kia dám nói linh tinh sao không nghĩ tới người ngoài có chế giễu hay không?

Người kính ta một thước, ta kính người một trượng.

Đã là lúc nào rồi mà còn dám nói chuyện bối phận với không bối phận với ta?

Một kẻ sa cơ mà thôi, còn ra vẻ tiền bối, không tự biết mình!

Muốn vào Nguyên Thủy Ma Quật thì ra tay đi, không thì cút sang một bên! Ai định ngồi mát ăn bát vàng thì đừng trách ta không khách khí.

Chư vị, có ai còn ý kiến gì khác không?”

Thái độ khi giao tiếp với đám người Ma đạo này không thể quá khách khí, ai nấy đều là loại nhớ ăn không nhớ đòn, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.

Không nghe đạo lý thì nghe nắm tay thôi.

Ví dụ như hiện giờ, Sở Hưu nói câu này tuy làm cho mọi người khó chịu, cảm thấy một tiểu bối như Sở Hưu mà dám cuồng vọng như vậy. Nhưng không ai to gan chỉ trích Sở Hưu.

Bọn họ đã tận mắt chứng kiến uy thế quyền vừa rồi của Sở Hưu, có thể nói là cực kỳ kinh khủng.

Ba người liên thủ mà không ngăn được một quyền của Sở Hưu.

Hơn nữa sức hấp dẫn của Nguyên Thủy Ma Quật đủ khiến người ta quên đi nhiều thứ, cho dù thái độ của Sở Hưu như vậy, ở đây cũng không có ai đi khỏi.

Ngụy Thư Nhai đứng bên cạnh chứng kiến cảnh này, vẫn không lên tiếng.

Nếu là lúc trước, chắc chắn Ngụy Thư Nhai sẽ bảo Sở Hưu làm việc nên chừa lại đường lui, đều là người của nhánh Ẩn Ma, không nên quyết liệt như vậy.

Nhưng bây giờ lão lại không định nhúng tay vào.

Đám người Tư Đồ Khí đã khiến lão rất đau lòng, lão mưu đồ cả đời vì nhánh Ẩn Ma, kết quả người ta vẫn có tư tâm, thậm chí vì lợi ích bản thân còn làm liên lụy tới toàn bộ nhánh Ẩn Ma. Người như vậy thì lưu lại cũng có ích lợi gì?

Trở mặt thì trở mặt, dù sao với thực lực của Sở Hưu bây giờ cũng không cần quan tâm tới đám người này.

Ngay lúc Sở Hưu định suất lĩnh người trong nhánh Ma đạo tấn công Đại Quang Minh Tự, một chuyện bất ngờ lại phát sinh, rốt cuộc người của tông môn Chính đạo khác đã đến.

Bên phía Thuần Dương Đạo Môn, Lăng Vân Tử vốn đang bế quan ổn định cảnh giới trực tiếp mang vài lão đạo sĩ của Thuần Dương Đạo Môn đến. Tuy nhân số ít ỏi nhưng uy thế của Thiên Địa Thông Huyền vẫn bày ra tại đó.

Chưởng giáo của Chân Vũ Giáo, Lục Trường Hà cũng tự dẫn người tới.

Còn có Thương Thủy Doanh thị, nhưng lão tổ của Doanh thị lại không đến, chỉ có Doanh Tam Thư.

Thương Thủy Doanh thị không phải người trong nhánh Ma đạo, tuy bọn họ cũng có hứng thú với bảo bối trong Nguyên Thủy Ma Quật, nhưng hứng thú cũng không lớn.

Mà Thương Thủy Doanh thị cũng không coi là người trong Chính đạo, cho nên cũng không muốn làm như Đại Quang Minh Tự, chèn ép nhánh Ma đạo, chỉ có Doanh Tam Thư tới đã đủ rồi.

Thấy những người này đến, thần sắc võ giả Ma đạo ở đây đều trầm xuống.

Chưa nói tới những người khác, riêng Hư Từ và Lăng Vân Tử đã là hai cường giả Thiên Địa Thông Huyền, bọn họ làm sao cản được?

Bạn cần đăng nhập để bình luận