Côn Luân Ma Chủ

Chương 1451: Ảnh hưởng từ ‘cái chết’ của Sở Hưu

Nói chính xác hơn, từ khi Quân Vô Thần trở thành môn chủ Thiên Môn, chỉ có hai người khiến hắn bị thương.

Một là Chung Thần Tú, hai là lần này.

Hắn cũng bị ấn ký của Độc Cô Duy Ngã dọa sợ, cũng không hiểu nổi rốt cuộc nhân quả trên người Sở Hưu là cái gì. Cho nên trước khi bế quan hắn đã hạ lệnh không cho phép bất cứ ai xuống núi, càng không thể gây xung đột với Côn Luân Ma Giáo.

Nhưng Thiên Môn không có hành động chứ bên võ lâm Chính đạo lại có người muốn lên Côn Luân Sơn.

Sau khi Sở Hưu ‘đã chết’ thật ra giang hồ cũng yên bình hơn nhiều.

Sở Hưu đã không còn nên các thế lực của Côn Luân Ma Giáo, một số thì yên ổn trên Côn Luân Sơn, một số thì ẩn nấp khiêm nhượng hơn trong địa bàn của mình.

Bên phía Bái Nguyệt Giáo cũng vậy, sau khi luyện hóa ma chủng, lại chứng kiến cảnh tượng Chung Thần Tú xuất thủ, Dạ Thiều Nam đã có lĩnh ngộ cho nên cũng đi bế quan, toàn bộ Bái Nguyệt Giáo vô cùng kín tiếng.

Trong hoàn cảnh này, đại đa số người trong Chính đạo đều cho rằng thời kỳ phục hưng của Ma đạo chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi. Tuy xuất hiện một kẻ khó đối phó và có lực uy hiếp cực lớn như Sở Hưu, nhưng thực tế chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, cuối cùng cũng chẳng gây ra sóng gió gì.

Cho nên mấy thế lực vốn duy trì trung lập như Thương Thủy Doanh thị và Ngũ Đại Kiếm Phái đều không muốn nhúng tay vào chuyện này.

Sở Hưu chiếm cứ Côn Luân Sơn, đó là uy hiếp, nhưng Sở Hưu không còn, bọn họ cũng không để đám dư nghiệt Ma đạo trên Côn Luân Sơn vào trong mắt.

Cho dù có chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như Thương Thiên Lương, còn có đường chủ Huyết Ma Đường năm trăm năm trước là Lục Giang Hà, nhưng theo bọn họ thấy, uy hiếp của bọn họ còn không lớn bằng Sở Hưu.

Cho nên sau khi Sở Hưu đã chết, bọn họ định im lặng theo dõi tình hình, có thể chèn ép nhưng không nên ép đối phương tới mức chó cùng rứt giậu. Dù sao thực lực của bọn họ cũng không kém.

Hơn nữa ảnh hưởng của Chung Thần Tú vẫn còn, tuy Sở Hưu đã chết nhưng bọn họ không biết rốt cuộc thái độ của Chung Thần Tú đối với Côn Luân Ma Giáo hiện tại ra sao.

Cho nên sau cái chết của Sở Hưu, liên minh Chính đạo do Lăng Vân Tử xây dựng chỉ còn trên danh nghĩa.

Trước đó bọn họ liên thủ là để đối phó với Sở Hưu, bây giờ uy hiếp lớn nhất đã không còn, thế thì liên minh làm gì, đấu đá lẫn nhau chắc?

Thậm chí ngay cả người cầm đầu là Lăng Vân Tử cũng không muốn ra tay lần nữa.

Bao năm qua Thuần Dương Đạo Môn đã đấu đá với Sở Hưu nhiều lần, mỗi lần đều chịu thiệt, mất đi quá nhiều môn hạ đệ tử.

Trước mắt uy hiếp lớn nhất là Sở Hưu đã không còn, hắn cũng không muốn lên Côn Luân Sơn liều mạng với Côn Luân Ma Giáo. Lại liều lần nữa, cho dù có giết chết toàn bộ đám người Thương Thiên Lương, Thuần Dương Đạo Môn cũng sẽ tổn thất bao nhiêu người?

Chèn ép Ma đạo thì vẫn phải chèn ép, nhưng chỉ cần như trước đây lấy cùn cắt thịt là đủ, từ từ suy yếu lực lượng của đối phương.

Chỉ khi nào xuất hiện kẻ địch khó đối phó như Sở Hưu mới cần phải liên thủ, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai bóp chết mối họa này.

Tuy bọn họ bóp vài lần vẫn thất bại, cái chết của Sở Hưu cũng không liên quan mấy tới bọn họ.

Nhưng quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng. Sở Hưu đã chết, Thuần Dương Đạo Môn cũng có thể yên tâm phát triển lực lượng của mình.

Hơn nữa cảm nhận của Lăng Vân Tử về Sở Hưu cũng khá phức tạp.

Hắn thăng cấp lên Thiên Địa Thông Huyền là nhờ Sở Hưu. Sau đó tâm cảnh bị ảnh hưởng cũng vì Sở Hưu, cuối cùng hắn và Sở Hưu quyết chiến, cũng nghĩ thông, giải khai cố chấp về mặt tâm cảnh, cũng là nhờ Sở Hưu.

Trong lúc bất tri bất giác, nhân quả giữa hắn và Sở Hưu đã tới mức rất sâu, thậm chí có thể nói từ đánh nhau thành ra có tình cảm.

Cũng như hắn đã nói lúc trước, tương lai nếu Sở Hưu có chết, hắn sẽ lưu lại một ngôi mộ phía sau Thuần Dương Đạo Môn cho Sở Hưu, không để thi thể của Sở Hưu bị người khác sỉ nhục, đây là lòng tôn kính đối với kẻ địch.

Chỉ tiếc là bây giờ Sở Hưu đã chết, nhưng chết rất khó hiểu, hơn nữa thi thể cũng chẳng còn.

Thân là chưởng giáo của Thuần Dương Đạo Môn, một đại ma đầu vẫn lạc, hắn nên vỗ tay chúc mừng.

NHưng là kẻ địch, thậm chí là kẻ địch có phần chung chí hướng, hắn cảm thấy cho dù Sở Hưu bị giết trong Chính Ma Đại Chiến còn tốt hơn kết quả hiện tại.

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong lòng Lăng Vân Tử, thậm chí ngay cả Tịch Vân Tử cũng không biết.

Bầu không khí trong Thuần Dương Đạo Môn hiện giờ vẫn có phần cuồng nhiệt cực đoan, bọn họ không chấp nhận chuyện chưởng giáo nhà mình lại đồng tình với một đại ma đầu.

Bên phía Chân Vũ Giáo, Lục Trường Lưu không phải người tính cách cấp tiến, Thuần Dương Đạo Môn không định ra tay, đương nhiên Lục Trường Lưu cũng vui vì được thanh tịnh.

Bên phía Thiên Sư Phủ càng như vậy, từ đầu bọn họ đã chẳng có ý định xen vào chuyện này.

Người khác không muốn động thủ nhưng Tu Bồ Đề Thiền Viện và Đại Quang Minh Tự lại liên thủ đi tới chân núi Côn Luân Sơn.

Khi không còn uy hiếp, người của Đạo môn cũng quen với cách phát triển thuận theo tự nhiên, nhưng người của giới Phật môn lại nhìn xa hơn.

Sở Hưu chết rồi, Ma Giáo vẫn còn đó.

Trước đây Ma Giáo đã bị chèn ép tới mức chỉ có thể kéo dài hơi tàn, kết quả bọn chúng vẫn có thể lật mình quật khởi, tất cả là nhờ Sở Hưu xuất hiện.

Còn bây giờ Ma Giáo lại chiếm cứ Côn Luân Sơn, có vô số võ giả giang hồ ngang nhiên gia nhập dưới trướng, cơ hội vùng lên lớn hơn trước đó nhiều.

Cho nên lần này tuyệt đối không thể làm như Đạo môn, cho rằng Sở Hưu không còn thì Chính đạo có thể thư giãn, có thể vô âu vô lo.

Tập hợp lực lượng hai phái Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, nhưng bọn họ cũng không ảo tưởng sẽ hủy diệt triệt để Côn Luân Ma Giáo.

Có điều giới hạn thấp nhất của bọn họ là một lần nữa phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa!

Côn Luân Ma Giáo tọa lạc phía trên long mạch, Vô Căn Thánh Hỏa bị phong ấn năm trăm năm nên bây giờ tất cả mọi người đều không biết sự khủng khiếp của Vô Căn Thánh Hỏa, nhưng Bất Không hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện lại biết.

Năm xưa khi Côn Luân Ma Giáo còn trong thời đỉnh phong, Vô Căn Thánh Hỏa là bảo vật quan trọng nhất đối với sự phát triển của tông môn.

Tất cả trận pháp trên Côn Luân Ma Giáo đều được bố trí dựa trên trọng tâm là Vô Căn Thánh Hỏa, chỉ cần thánh hỏa không tắt, trận pháp có thể vận hành liên tục.

Hơn nữa Vô Căn Thánh Hỏa còn có thể dùng vào việc luyện đan rèn binh khí, trước đây tất cả đan dược và binh khí của Côn Luân Ma Giáo đều được luyện chế trong Vô Căn Thánh Hỏa.

Thậm chí lúc trước Độc Cô Duy Ngã còn coi Vô Căn Thánh Hỏa làm trọng tâm, sáng tạo ra một môn công pháp, thành lập riêng một Thánh Hỏa Đường cho đệ tử tu hành.

Tuy Vô Căn Thánh Hỏa khó lòng luyện hóa, nhưng nếu tu luyện theo công pháp của Độc Cô Duy Ngã, chỉ cần thu nạp được một chút lực lượng thôi cũng đủ tạo ra đại lượng võ giả cấp thấp.

Bây giờ Côn Luân Ma Giáo mới được gây dựng lại, còn chưa vận dụng được hết tiềm lực của Vô Căn Thánh Hỏa, cho nên hai đại Phật tông định ra tay phong ấn nó lại.

Hư Từ hỏi Bất Không hòa thượng: “Bất Không đại sư, nghe nói năm xưa Tu Bồ Đề Thiền Viện đã trả giá rất lớn mới có thể phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa. Với lực lượng của chúng ta hiện giờ, liệu có phong ấn được Vô Căn Thánh Hỏa không?”

Bất Không hòa thượng nhìn lên đỉnh núi Côn Luân Ma Giáo, mỉm cười nói: “Đừng lo, năm xưa chúng ta phải trả giá lớn như vậy mới phong ấn được Vô Căn Thánh Hỏa, là vì khi đó xung quanh Vô Căn Thánh Hỏa được bố trí rất nhiều trận pháp của Thiên Khốc Ma Tôn, đã nối liền với Vô Căn Thánh Hỏa, không cách nào phá trận trước rồi mới phong tỏa. Thế nên mới phải trả giá lớn đến vậy.

Bây giờ những trận pháp đó đã không còn, mọi chuyện cũng đơn giản hơn nhiều.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận