Côn Luân Ma Chủ

Chương 1719: Liên thủ 1

Tới giờ tranh đoạt ở Trung Châu đã trải qua mười ba ngày, phần lớn mọi người đã đi vào khu vực trong của Trung Châu, hoặc đang trên đường tới khu vực này.

Bên phía Thiên La Bảo Tự đã tập hợp gần đủ mọi người, có khoảng hơn bốn mươi người.

Sau khi thấy Pháp Minh tới, đám tăng nhân của Thiên La Bảo Tự lao nhao đến hỏi: “Pháp Minh sư đệ, sao giờ ngươi mới đến? Hai vị này là ai?”

Pháp Minh căm hận nói: “Đừng nói nữa, trên đường ta bị ba võ giả Phạm Giáo bao vây, thiếu chút nữa không đến đây được.”

Nói đến đây, Pháp Minh vội vàng kéo Sở Hưu và Thương Thiên Lương tới giới thiệu cho mọi người: “Hai vị này là truyền nhân của Cổ Tôn ở Đông Vực, Sở Hưu; và Thương Thiên Lương lão tiên sinh. Bọn họ còn là người của Hoàng Thiên Các.

Lần này nếu không có bọn họ ra tay giúp đỡ, e là ta đã bị đám người Phạm Giáo kia hạ gục rồi.

Đúng rồi, Pháp Tịnh sư huynh đâu? Ta muốn nói cho hắn một chuyện lớn!

Không ngờ người của Phạm Giáo lại kiếm được một loại bí pháp có thể tìm được vị trí của nhau.

Bây giờ bọn chúng đã bắt đầu tụ tập, tốp năm tụm ba săn giết người của Thiên La Bảo Tự ta!”

Lúc này một giọng nói u buồn vang lên: “Sư đệ, ngươi nói muộn rồi, ta đã biết chuyện này từ lâu, thậm chí Thiên La Bảo Tự ta đã tổn thất gần mười người.”

Đám người tách ra, một tăng nhân áo trắng đi từ trong đó ra.

Người kia tuy gọi Pháp Minh là sư đệ, nhưng thực tế trông hắn còn trẻ hơn Pháp Minh, dung mạo mới hơn ba mươi, đường nét gương mặt cứng rắn mạnh mẽ, nhưng không biết vì sao hai mắt luôn nhắm lại.

Sở Hưu nhìn về phía Thương Thiên Lương, ánh mắt dò hỏi.

Chẳng phải Thiên La Bảo Tự phân chia địa vị thực lực theo màu sắc của cà sa à?

Màu đỏ là Thiên Địa Thông Huyền, màu vàng là Võ Tiên, nhưng vị này toàn thân màu trắng, hắn có địa vị gì?

Thương Thiên Lương đáp lại bằng ánh mắt nghi hoặc, hắn cũng chỉ nghe tin đồn mà thôi, làm sao biết nhiều hơn?

Còn bên kia, Pháp Minh nghe nhà mình đã tổn thất gần mười người, hắn lập tức biến sắc, hung hăng nói: “Đám ác đồ dị đoan nay! Thật đáng chết!”

Trước khi đến đây hắn cũng đoán trước Thiên La Bảo Tự bị đánh bất ngờ, sẽ có một chút tổn thất, nhưng hắn không ngờ tổn thất lại lớn đến vậy.

Sau khi đau buồn một lát, Pháp Minh tụng niệm vài câu kinh văn vãng sinh rồi giới thiệu Sở Hưu cho bọn họ: “Sở công tử, Thương lão tiên sinh, vị này là thủ lĩnh của Thiên La Bảo Tự chúng ta lần này, đệ tử chân truyền của Tịnh Liên Tôn Giả trong Hóa Sinh Các, Pháp Tịnh sư huynh, cũng là người thừa kế chức vị trụ trì của Hóa Sinh Các trong tương lai.”

Sở Hưu khẽ gật đầu, y cũng nghe danh Hóa Sinh Các của Thiên La Bảo Tự.

Dưới trướng Thiên La Bảo Tự có mười mấy các và viện, mỗi nơi có chức vụ riêng, trong đó Hóa Sinh Các là một trong những nơi có thực lực mạnh nhất.

Đặc biệt là về mặt khắc chế công pháp của Phạm Giáo, có thể nói Hóa Sinh Các là khắc tinh của Phạm Giáo.

Thậm chí sự tồn tại của Đại Hắc Thiên Thần Cung chính là để chống lại Hóa Sinh Các.

Sở Hưu chắp tay với Pháp Tịnh, mỉm cười nói: “Cho dù hiện giờ Pháp Tịnh đại sư kế thừa chức vị trụ trì của Hóa Sinh Các cũng được, nếu ta không đoán sai, Pháp Tịnh đại sư đã bước vào cảnh giới Võ Tiên?”

Lực lượng trên người Pháp Tịnh rất thuần túy, thậm chí thuần túy tới mức khiến Sở Hưu không thể nhìn ra cảnh giới cụ thể của hắn.

Nhưng chỉ đoán thôi là biết, nếu bên Phạm Giáo có Tân Già La, chắc chắn bên Thiên La Bảo Tự cũng có một cường giả cảnh giới Võ Tiên.

Pháp Tịnh lắc đầu nói: “Gia sư đang lúc tráng niên, còn có thể tiếp tục che mưa che gió cho Thiên La Bảo Tự, còn xa mới tới phiên ta ra tay.

Sở thí chủ, Thương thí chủ, đa tạ hai vị đã cứu đệ tử của Thiên La Bảo Tự ta. Ân tình này, bần tăng sẽ ghi nhớ.”

Pháp Minh ở bên cạnh vội vàng nói: “Sư huynh, Sở thí chủ có thù với Tân Già La của Phạm Giáo, thậm chí Tân Già La còn chỉ đích danh nói muốn đoạt mạng Sở thí chủ.

Cho nên trước khi đến đây ta và Sở thí chủ, Thương thí chủ đã bàn bạc, hai bên chúng ta liên thủ, cùng đối phó với Phạm Giáo!”

Vừa nghe xong câu này, Pháp Tịnh hơi cau mày, những võ giả Thiên La Bảo Tự khác cũng có vẻ không thoải mái.

Bọn họ không phải Pháp Minh đơn thuần, nghĩ rằng chuyện hai bên liên thủ chỉ cần môi dưới đụng môi trên là xong.

Với thực lực và địa vị của Thiên La Bảo Tự, nói một câu không dễ nghe, cho dù Xung Thu Thủy tới đây cũng phải khách khí gọi bọn họ là đại sư.

Liên thủ? Người bình thường thậm chí còn không có tư cách liên thủ với Thiên La Bảo Tự.

Thấy biểu cảm mất tự nhiên của mọi người, Sở Hưu cười ha hả nói: “Chuyện liên thủ là Pháp Minh đại sư nói, tại hạ cũng không chối từ. Dù sao thêm người cũng là thêm một phần sức.

Nhưng nếu hiện tại chư vị đại sư có chỗ khó xử, vậy tại hạ cũng không ở lâu. Chư vị, gặp lại tại Đại La Thần Cung.”

Nói xong, Sở Hưu quay người định rời khỏi.

Tuy thực lực của Pháp Minh không yếu nhưng là người tương đối ngay thẳng, miệng lưỡi cũng hơi ngốc.

Sở Hưu là hắn mời tới, còn cứu tính mạng của hắn, kết quả tới chỗ bọn sư huynh lại gặp thái độ như vậy, chuyện này khiến Pháp Minh khá băn khoăn.

Pháp Minh bất chấp bọn Sở Hưu đang ở đây, vội vàng nói với Pháp Tịnh: “Sư huynh! Sở công tử và Thương thí chủ đều là cường giả nửa bước Võ Tiên, ba cung chủ Phạm Giáo gặp hắn cũng bị giết như giết gà giết chó.

Cho hai người bọn họ trợ giúp, chắc chắn phần thắng của chúng ta khi đối đầu với Phạm Giáo sẽ tăng thêm ba thành!”

Nghe bốn chữ nửa bước Võ Tiên, những võ giả Thiên La Bảo Tự ở đây mới rung động.

Cho dù là ở Trung Châu, khắp nơi đều có cường giả, đây cũng là trợ thủ rất tốt.

Pháp Tịnh hơi nhíu mày, bước tới một bước nói: “Sở thí chủ, xin chờ một lát.”

Nhưng lúc này bước chân của Sở Hưu lại không hề dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Đây không phải mua bán.

Trước đó là Pháp Minh kia ‘xin’ y liên thủ, kết quả các ngươi nói không muốn là không muốn, bây giờ lại đồng ý, nào có chuyện tốt như vậy?

Pháp Tịnh vung nhẹ tay trái, hoa sen vàng trong suốt bay lên, ngăn trước mặt Sở Hưu, nhu hòa nhưng lại khiến người ta có cảm giác không thể rung chuyển.

Sở Hưu cũng giơ tay niết ấn quyết, Đại Nhật Như Lai Ấn được thi triển.

Sau lưng y, pháp tướng Đại Nhật Như Lai nóng rực hiển hiện, tuy cũng thuộc nhánh Phật môn, nhưng phật quang lại có thuộc tính hoàn toàn khác đóa hoa sen kia, nhưng hai bên giằng co, hoàn toàn không rơi xuống hạ phong.

Sở Hưu quay đầu lại, như cười như không nói: “Đây là Tịnh Liên Phật Quang của Hóa Sinh Các? Danh bất hư truyền.

Nhưng Pháp Tịnh đại sư, nói thế nào thì ta cũng cứu người của Thiên La Bảo Tự các ngươi, các ngươi đối xử với ân nhân như vậy đấy à?”

Pháp Tịnh miệng niệm phật hiệu, thi lễ với Sở Hưu nói: “Vừa rồi là chúng ta vô lễ, mong Sở thí chủ thứ lỗi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận