Côn Luân Ma Chủ

Chương 1597: Bí mật của Thiên Môn 2

Sở Hưu nhíu mày, y cũng không ngờ chuyện này lại kẹt ngay khâu đầu tiên, bắt Huyết Vô Lệ cũng là vô dụng, chỉ có thể giết hắn trút giận?

Lúc này Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì, y hỏi Huyết Vô Lệ: “Ngươi nói là cả trận pháp kết nối với dấu ấn tinh thần của các ngươi và hồn đăng của Thiên Môn đều nằm trong Thiên Môn. Còn thần tướng các ngươi đi đâu chẳng nữa, chỉ cần trong người bị động tay động chân thì đều bị phát hiện?”

Tuy Huyết Vô Lệ không biết Sở Hưu hỏi vậy là có ý gì, nhưng hắn vẫn gật đầu nói: “Chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Ngày trước Thiên Môn ta có thần tướng có ý định phản bội, cố ý tới Tây Vực tìm một bộ lạc nhỏ am hiểu bí thuật tinh thần, nhờ người hỗ trợ bóc dấu ấn tinh thần, nhưng vẫn bị phát hiện sau đó nhanh chóng xác định vị trí, nhanh chóng giết chết.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Thủ đoạn này của Thiên Môn các ngươi đúng là tinh tế.

Nhưng cho dù trận pháp của các ngươi có thể thăm dò toàn bộ thế giới, vậy nếu đổi sang thế giới khác, quy tắc thiên địa khác thì sao?”

Nói đoạn, Sở Hưu trực tiếp dẫn Huyết Vô Lệ tới thẳng khu vực Nam Man, trong phân đường mà Côn Luân Ma Giáo thành lập.

Huyết Vô Lệ không biết Sở Hưu nói vậy là có ý gì, nhưng dọc con đường này hắn cũng kinh hãi.

Côn Luân Ma Giáo xây dựng rầm rộ trên đất Nam Man, thành lập khoảng hơn mười phân đường, đặc biệt là phân đường trung ương, có vô số trận pháp bảo hộ, mức độ nghiêm mật còn hơn cả Thiên Môn.

Chẳng lẽ là bọn Sở Hưu cảm thấy Côn Luân Sơn quá lạnh nên định chuyển toàn bộ Côn Luân Ma Giáo tới khu vực Nam Man?

Huyết Vô Lệ còn chưa kịp suy nghĩ, Sở Hưu đã kéo hắn trực tiếp đi vào sâu trong phân đường trung ương.

Nơi đó chỉ có một thứ, một trận pháp luôn mở.

Đại trận đó là trận pháp phòng ngự do những tông sư trận đạo mạnh mẽ nhất đương thời, Viên Cát đại sư, Triều Hoàng và Gia Cát Thanh Sơn bố trí, cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền tới đây cũng không thể tùy tiện đánh vỡ được.

Nhưng quái dị là, bên trong đó lại không có cái gì.

Huyết Vô Lệ còn thầm lấy làm lạ, bố trí một trận pháp như vậy sao bên trong lại không có gì, vậy trận pháp này bảo vệ cái gì? Không khí à?

Không đợi Huyết Vô Lệ phản ứng lại, Sở Hưu đã kéo hắn và Lục Giang Hà trực tiếp đi vào trận pháp, chớp mắt sau một lực hút đã kéo tới, Huyết Vô Lệ vẻ mặt ngây ngốc xuất hiện trong một đại điện.

Đột nhiên chuyển đổi không gian cũng không có gì là lạ, bản thân Thiên Môn cũng có một bí cảnh.

Nhưng thiên địa nguyên khí trong bí cảnh đó cũng không dồi dào như trong đại điện này.

Quan trọng nhất là Huyết Vô Lệ có thể cảm giác được khí tức trong đại điện này có gì đó khác biệt, thậm chí khác với khí tức mà hắn cảm nhận được trước đó. Nhưng khác biệt cụ thể ra sao, hắn cũng không nói rõ được.

Sở Hưu đặt tay lên đỉnh đầu Huyết Vô Lệ, lạnh nhạt nói: “Được rồi, giờ nên bóc dấu ấn tinh thần trong đầu ngươi ra.”

“Đừng!”

Huyết Vô Lệ lập tức hoảng hốt, hét lớn một tiếng.

Hắn từng thấy phản ngược khi bóc đấu ấn tinh thần, từng có đệ tử Thiên Môn phạm sai lầm nên bị tách dấu ấn tinh thần rồi giết chết.

Bóc dấu ấn không chỉ kinh động tới Thiên Môn mà còn gây ra phản ngược cực lớn, khiến người ta sống không bằng chết.

Sở Hưu không quan tâm nhiều như vậy, tinh thần lực phát động lên mức cao nhất, cưỡng ép đưa vào trong người Huyết Vô Lệ, tìm ra dấu ấn tinh thần trong nguyên thần của hắn rồi phá hủy một cách thô bạo.

Huyết Vô Lệ há hốc mồm, mặt mũi không thể tin nổi.

Dấu ấn bị phá hủy? Không có phản ngược, hình như mất hiệu lực, sao lại như vậy?

Thiên Môn khống chế võ giả thuộc hạ đúng là cực kỳ khắc nghiệt, có nói cẩn thận tới cực hạn cũng không đủ.

Sử dụng dấu ấn tinh thần để cam đoan lòng trung thành của bọn họ, đồng thời hồn đăng có thể cam đoan bọn họ không thể trở thành tay chân của người khác, hơn nữa còn khiến Thiên Môn có thể biết được tình hình sinh tử của bọn họ trong bất cứ thời khắc nào.

Nhưng đáng tiếc, xưa nay trên thế gian này không có bất cứ thứ gì hoàn hảo không có khuyết điểm, bố trí của Thiên Môn cũng vậy.

Cũng như hiện tại, bố trí của Thiên Môn chỉ cần đổi cách suy nghĩ là bị Sở Hưu tùy tiện phá giải.

Những trận pháp kia được bố trí theo quy tắc ở hạ giới, Đại La Thiên lại là một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Bây giờ Sở Hưu dẫn Huyết Vô Lệ tới Đại La Thiên, tức là Sở Hưu đã che giấu triệt để đối với hạ giới, bất luận dấu ấn tinh thần hay hồn đăng đều không thể ảnh hưởng tới Huyết Vô Lệ.

Sở Hưu nhìn qua Lục Giang Hà nói: “Bây giờ phải nhờ ngươi rồi, bố trí Huyết Thần Ấn trong cơ thể hắn đi.”

Sở Hưu đã nhận được Huyết Thần Ma Công hoàn chỉnh, đương nhiên y cũng biết Huyết Thần Ấn.

Nhưng Sở Hưu chưa từng thi triển, chắc chắn không thuần thục bằng Lục Giang Hà.

Lục Giang Hà nhún vai, bố trí Huyết Thần Ấn trong cơ thể Huyết Vô Lệ.

Sau khi Lục Giang Hà bố trí Huyết Thần Ấn, Sở Hưu lại bảo tâm ma: “Phân ra một luồng lực lượng bám lên người tên này, giám sát động tĩnh trong cơ thể hắn.”

Tâm ma bất mãn nói: “Đây là lần thứ hai ngươi chia cắt lực lượng của ta, cứ tiếp tục như vậy ta không còn bao nhiêu lực lượng cho ngươi đâu.”

“Đừng oán trách, ta đã nói rồi mà, đợi tương lai có cơ hội sẽ chuẩn bị cho ngươi một cơ thể hoàn hảo. Đến lúc đó ngươi muốn bao nhiêu lực lượng thì sẽ có bấy nhiêu.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, tâm ma chỉ bĩu môi, ngoan ngoãn truyền một luồng lực lượng vào người Huyết Vô Lệ.

Sau khi bố trí xong xuôi, Sở Hưu cũng giải trừ phong tỏa trên người Huyết Vô Lệ, nhưng lúc này Huyết Vô Lệ vẫn ngơ ngơ ngác ngác, dường như còn chưa kịp phản ứng lại.

Đúng là cấm chế mà Thiên Môn bố trí trên người hắn khiến hắn khó chịu, tuy bây giờ cấm chế đã phá giải nhưng hắn lại không hề hưng phấn, vì chỉ giây lát sau Sở Hưu lại đặt thêm hai cấm chế lên người hắn.

Kết quả vẫn như lúc trước.

Khoảnh khắc này thậm chí Huyết Vô Lệ còn có cảm giác xuân đau thu buồn.

Hồng nhan bạc mệnh, trời cao đố kỵ anh tài.

Nhớ lại Huyết Vô Lệ hắn, tài hoa bất phàm chinh chiến chém giết không ngừng, cuối cùng trở thành thần tướng trẻ tuổi nhất của Thiên Môn, không ngờ lại là vừa rời hang hổ lạt lọt vào ổ sói.

Nhìn bộ dạng đa sầu đa cảm của Huyết Vô Lệ, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Được rồi, đừng cảm thán nữa, đi theo ta còn có tiền đồ hơn Thiên Môn của ngươi nhiều.

Ngươi ở Thiên Môn lâu như vậy, cho dù trước đó không phải thần tướng nhưng chắc cũng biết rốt cuộc tinh huyết trong Thiên Môn ra sao.

Trong Thiên Môn, ngươi không có tương lai.

Trừ phi ngươi có thể trở thành môn chủ Thiên Môn, ngươi mới có tự do chân chính, thậm chí khống chế tự do của người khác.

Nhưng ngươi cảm thấy mình có hy vọng trở thành môn chủ Thiên Môn không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận