Côn Luân Ma Chủ

Chương 1880: Khúc mắc của Phương Thất Thiếu

Sở Hưu cũng chẳng cưỡng cầu các thế lực như vậy, dù sao mục tiêu của y cũng không phải bọn họ.

Đi thẳng tới bên ngoài Thông Thiên Kiếm Phong của Thiên Hạ Kiếm Tông, lúc này trong Thiên Hạ Kiếm Tông đã mang khí tức hỗn loạn tuyệt vọng.

Võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông xưa nay luôn cực kỳ cao ngạo, vì bọn họ có một vị chí cường giả cửu trọng thiên La Sơn. Trong mắt các võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông, trừ Đạo môn Phật tông, toàn bộ Đại La Thiên không ai đáng cho bọn họ để mắt tới.

Trước đó khi tấn công Đông Vực thất bại đã tạo thành đả kích rất lớn đối với bọn họ, nhưng chuyện La Sơn tử vong còn tạo thành đả kích lớn hơn nữa.

Mộ Bạch Sương mặc bộ đồ tang màu trắng, sắc mặt lạnh lùng.

Sau khi La Sơn chết, hắn chính là tông chủ kế nhiệm của Thiên Hạ Kiếm Tông.

Lúc này thấy tình huống như vậy Mộ Bạch Sương lạnh lùng nói: “Gấp cái gì? Có sóng gió nào mà Thiên Hạ Kiếm Tông ta chưa trải qua?

Trước đó chúng ta không bắt được Lăng Tiêu Tông, nắm được Đông Vực. Bây giờ Sở Hưu kia cũng đừng hòng thắng được Thiên Hạ Kiếm Tông ta!”

Dịch Quy Tà ở bên cạnh nói đầy ẩn ý: “Nhưng ngươi đừng quên dưới trướng Sở Hưu kia có rất nhiều Võ Tiên.

Sở Hưu, Trần Thanh Đế, Ngụy Thư Nhai, Tần Bách Nguyên, Xung Thu Thủy, Phương Bạch Độ, Hứa Thiên Nhai!

Tận bảy Võ Tiên!

Chúng ta thì sao? Già yếu, tàn tật!

Ngươi với ta thương thế chưa lành, Thịnh Cửu Uyên nản lòng thoái chí trở về bí cảnh của mình bế quan.

Mục Thần Tiêu của Chiến Võ Thần Tông và Đào Tiềm Minh của Đại Thiên Môn đều sợ vỡ mật, cầu viện khắp nơi, thậm chí còn định di chuyển tông môn.

Chỉ dựa vào đám người chúng ta thì lấy gì ra đánh?”

Lúc này một thanh kiếm màu xanh đậm lại lấp lóe ánh sáng: “Để ta đi, dù sao ta cũng không còn thân thể, để ta dung nhập vào Thông Thiên Kiếm, tông chủ sử dụng Thông Thiên Kiếm còn có thể giao chiến với bọn Sở Hưu một trận.”

Trong trường kiếm màu xanh đậm này chính là nguyên thần của Bích Hải Kiếm Tôn - Minh Tri Lan.

Thân thể của hắn đã bị Trần Thanh Đế phá tan, nhưng hắn từng tu luyện bí pháp nguyên thần, cho nên vẫn giữ được nguyên thần hoàn chỉnh.

Nhưng lúc này hắn vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên dùng thần vật dựng lại thân thể hay chọn cách đoạt xá, cho nên tạm thời ký thác trong thần binh trường kiếm.

Mộ Bạch Sương lắc đầu nói: “Không làm thế được.

Lực lượng của Thông Thiên Kiếm quá mạnh, nó là một phần của lực lượng thiên địa.

Ngày trước lão tông chủ có thể dung nhập nguyên thần vào Thông Thiên Kiếm là vì hắn có thể giữ nguyên thần của bản thân không bị Thông Thiên Kiếm đồng hóa ăn mòn, nhưng ngươi lại không làm được.

Nếu đưa nguyên thần của ngươi dung hợp vào đó, không tới ba giây sau ngươi sẽ bị lực lượng của kiếm linh đồng hóa triệt để, không có ý nghĩa gì.

Đừng nghĩ nhiều như vậy, mở kiếm trận, đánh cược một lần cuối cùng thôi.”

Đại trận hộ sơn của Thiên Hạ Kiếm Tông tên là kiếm trận. Không sai, không có danh tự linh tinh khác, chỉ là kiếm trận, một đại trận phát huy uy lực của kiếm đạo tới đỉnh phong.

Bên ngoài Thông Thiên Kiếm Phong, Sở Hưu nói với Phương Thất Thiếu ở bên cạnh: “Ngươi ở Thiên Hạ Kiếm Tông lâu như vậy, có biết cách phá hủy trận pháp của Thiên Hạ Kiếm Tông không?”

Phương Thất Thiếu trợn mắt nói: “Ngươi tưởng ta là loại biết trận pháp à?”

Rõ ràng là mình dốt nát, nhưng Phương Thất Thiếu lại nói với vẻ cực kỳ kiêu ngạo, cứ như ta không biết là tự hào của ta.

Nhưng ngay sau đó ánh mắt Phương Thất Thiếu nhìn Thông Thiên Kiếm Phong lại có vẻ đắn đo, hắn hạ giọng nói: “Lát nữa giao chiến, ta sẽ không ra tay, dù sao đám người Thiên Hạ Kiếm Tông đối xử với ta không tệ.

Ngoài ra, La Sơn đã chết, Thiên Hạ Kiếm Tông không còn là uy hiếp đối với ngươi, ngươi nhất định phải ra tay à?”

Sở Hưu khẽ lắc đầu, Phương Thất Thiếu không phải người tốt, có điều tuy hắn trông thiếu đứng đắn nhưng thực ra là người trọng tình cảm nhất.

Đổi lại là người khác, Sở Hưu cũng lười giải thích với hắn, nhưng người này là Phương Thất Thiếu, Sở Hưu đành thở dài một tiếng nói: “Ngươi lăn lộn trên giang hồ bao lâu như vậy, chẳng lẽ vẫn chưa thấy rõ à? Muốn thiên hạ thái bình, nói thì dễ lắm!

Ngươi cảm thấy Thiên Hạ Kiếm Tông đối xử với ngươi không tệ, đó là vì ngươi có thiên phú, có tiềm lực, cho nên Thiên Hạ Kiếm Tông mới đối đãi tốt với ngươi.

Thế gian này có mối hận vô duyên vô cớ, nhưng lại không có yêu mến vô cớ vô duyên.

Bọn họ đối xử tốt với ngươi chỉ vì trên người ngươi có giá trị hồi báo.

Nếu là một kiếm khách nghèo túng tới trước cửa Thiên Hạ Kiếm Tông, Thiên Hạ Kiếm Tông sẽ làm thế nào?

Bọn họ sẽ đuổi hắn đi như một con chó.

Xưa nay Thiên Hạ Kiếm Tông không phải người nhân từ, ngày trước dưới hạ giới, bọn họ từng lừa giết chín mươi chín phần trăm đệ tử nhà mình để tìm đường sống.

Trên giang hồ này luôn có ân oán chém giết, thật ra xưa nay không có gì là đúng sai, chỉ có nên làm và không nên làm.

Xưa nay Đông Vực chưa từng có ý đồ tấn công Nam Vực, chỉ một lòng muốn bảo vệ mình.

Nhưng trận chiến đó Thiên Hạ Kiếm Tông đã làm Hoàng Thiên Các trọng thương, Lăng Tiêu Tông chết mất tám phần mười đệ tử, ba vị Võ Tiên chỉ còn một vị, bọn họ có vô tội không?

Hôm nay ta tấn công Thiên Hạ Kiếm Tông, chỉ là để sau này không còn ai dám tới đánh Côn Luân Ma Giáo, không ai dám giết huynh đệ hảo hữu của ta, đồng môn thủ túc của ta!”

Giọng nói của Sở Hưu có phần lạnh lùng, đương nhiên thực tế giang hồ này còn lạnh lùng hơn.

Phương Thất Thiếu cười tự giễu: “Sở huynh, là ta ngây thơ, Có lẽ lúc trước chưởng môn nói rất đúng, ta không thích hợp tiếp nhận chức vị thành chủ Kiếm Vương Thành.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không phải ngươi ngây thơ, chẳng qua đây là bản tâm của ngươi mà thôi, ngươi không cần thay đổi, cũng không nên thay đổi.

Thiên phú của ngươi không nên lãng phí vào việc tính toán âm mưu, chém giết trên giang hồ, tương lai sẽ có ngày ngươi đứng trên đỉnh cao của kiếm đạo, khi đó ngươi mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình, nắm giữ vận mệnh của người khác.

Ngươi nhìn Lã huynh đi, hắn luôn sống rất tốt.

Không hỏi thiện ác, không quan tâm đúng sai, chỉ thuận theo bản tâm của mình.

Có lẽ trong mắt người ngoài, Lã huynh không phân biệt thiện ác, không rõ thị phi. Nhưng dựa vào đâu mà người ngoài lại có quyền áp đặt tư tưởng quan niệm của họ vào bản thân chúng ta?”

Nghe Sở Hưu nhắc tới mình, Lã Phụng Tiên quay đầu sang nói: ”Sở huynh, Phương huynh, các ngươi gọi ta à?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không phải, đang khen ngươi đấy.”

Nghe một tràng như vậy, lúc này Phương Thất Thiếu mới nghĩ thông suốt, cười nói: ”Quả nhiên đa sầu đa cảm không thích hợp với ta.

Nếu là tuân theo bản tâm, vậy tiếp theo các ngươi cứ ra tay đi, ta mềm lòng không nỡ thấy động đao động thương.

Bên Hoàng Thiên Các còn mấy tiểu muội muội cùng đại tỷ tỷ không tệ, ta tới nói chuyện tình cảm với họ.”

Phương Thất Thiếu còn đang luyên thuyên, ngay khoảnh khắc tiếp theo trên Thông Thiên Kiếm Phong đã xuất hiện kiếm ý ngút trời, xộc thẳng tới tận chân trời.

Sau khi kiếm trận của Thiên Hạ Kiếm Tông khởi động, lúc này Sở Hưu chỉ có một cảm giác, cứ như trước mặt y không phải ngọn núi của một tông môn, mà là một thanh kiếm khổng lồ cao vút tận tầng mây!

Đông đảo đệ tử Thiên Hạ Kiếm Tông biến mất trong trận pháp, cảnh giác nhìn mọi người bên dưới.

Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười, lực lượng Tạo Hóa Thiên Ma được y thi triển tới cực hạn, từng luồng ma khí xuyên qua hư không, khuấy động thiên địa, khiến phong vân biến sắc. Lúc này giọng nói của Sở Hưu cũng theo luồng lực lượng, vang vọng trên tầng mây.

"Côn Luân Sở Hưu, đến bái sơn!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận