Côn Luân Ma Chủ

Chương 1970: Hai giới đối chọi

Thật ra hắn muốn nói, chuyện này làm lớn tới, vậy thật ra nguyên nhân căn bản vẫn là do Tất Du Trần gây ra.

Nếu hắn không chèn ép Thiên Sư Phủ để tính kế Sở Hưu, làm sao Sở Hưu lại làm lớn chuyện như vậy?

Có thế nào Tất Du Trần cũng không ngờ ở chỗ Sở Hưu, chỉ có y ra điều kiện cho người khác, xưa nay chưa một ai ép được y phải lựa chọn!

Sở Hưu sẽ không lựa chọn, y chỉ đập tan tất cả, sau đó bắt người khác làm việc theo quy củ của y.

Lúc này, bên ngoài lại có một đệ tử vội vội vàng vàng chạy vào, la lớn: “Chưởng giáo, không xong rồi!

Bốn phương tám hướng xung quanh Huyền Thiên Cảnh đều có võ giả lao tới, Huyền Thiên Cảnh chúng ta đã nằm trong vòng vây của bọn họ rồi!”

Tất Du Trần lập tức biến sắc.

Sở Hưu làm vậy là không định cho bọn họ cơ hội chuẩn bị hay giải thích.

Bài văn kia vừa lan truyền, bên phía y đã dẫn người tới chuẩn bị động thủ, điều này chứng tỏ y đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, bài văn kể tội kia chỉ là lý do mà thôi.

Một lý do cho các thế lực Đại La Thiên và võ lâm hạ giới xem.

“Lập tức đưa tin cho Tam Thanh Điện, nói Huyền Thiên Cảnh ta bị người khác hãm hại, là Sở Hưu cố ý gây ra tranh chấp giữa Đại La Thiên và võ lâm hạ giới, tâm tư ác độc, định hủy hoại căn cơ của Đại La Thiên ta!”

Các đệ tử còn lại, phát động toàn bộ, mở trận pháp, theo ta ứng chiến!”

Dù sao Tất Du Trần cũng là cảnh giới bát trọng thiên, chấp chưởng Huyền Thiên Cảnh đã nhiều năm, cũng coi như trải qua nhiều sóng to gió lớn.

Tình huống hôm nay, ngoài ứng phó chính diện thì không còn cách nào khác.

Lúc này ở bên ngoài Huyền Thiên Cảnh, vô số võ giả hạ giới đã bao vây Huyền Thiên Cảnh.

Các cảnh giới dưới trướng Côn Luân Ma Giáo đứng đầu tiên.

Thương Thiên Lương, Lã Phụng Tiên, Lục Giang Hà, Ngụy Thư Nhai, Trần Thanh Đế, Hứa Thiên Nhai, Phương Bạch Độ, tính cả Sở Hưu thì có tới 8 vị Võ Tiên, đã đủ để đối đầu với tông môn đỉnh cao của Đại La Thiên.

Hơn nữa đây là chưa tính người của Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các.

Hai phái bọn họ tuy phụ thuộc vào Côn Luân Ma Giáo, nhưng dù sao lần này cũng là ra tay với tông môn Đại La Thiên, cho nên Sở Hưu không dẫn theo bọn họ.

Những võ giả còn lại, Đông Tề Tây Sở Bắc Yên, cường giả trong tông môn ba nước đều tụ tập, Thiên Sư Phủ, Bái Nguyệt Giáo, Chân Vũ Giáo, Thương Thủy Doanh thị, Kiếm Vương Thành, các tông môn đứng đầu cũng đi lên trước nhất.

Có thể nói đây là lần đầu võ lâm hạ giới đoàn kết như vậy, thậm chí ngày trước Sở Hưu trùng kiến Côn Luân Ma Giáo, trong liên minh Chính đạo cũng không có nhiều người như vậy.

Có người biết chuyện Chu Tước Các là Sở Hưu cố ý lấy cớ, nhưng cũng có người không biết.

Có điều chuyện này cũng không quan trọng, từ khi Đại La Thiên hạ giới, các tông môn thế lực ở hạ giới đã rất e dè cẩn thận, có vẻ khá khó chịu.

Có vài người lựa chọn gia nhập dưới trướng thế lực Đại La Thiên, nhưng những người không muốn gia nhập vào Đại La Thiên, muốn giữ truyền thừa tông môn nhà mình thật được hoàn chỉnh, bọn họ phải cẩn thận từng lợi ích từng tí, bất cứ chuyện nào động chạm tới thế lực Đại La Thiên đều phải chú ý cẩn thận hết sức.

Còn bây giờ Sở Hưu tuyên bố định tội như vậy, tất cả các thế lực võ lâm hạ giới cùng phối hợp, có thể nói như tìm được một nơi quy tụ.

Bất luận là Chính đạo Ma đạo, bất luận là Đạo môn hay Phật tông, giờ khắc này bọn họ chỉ là thế lực võ lâm hạ giới.

Lục Giang Hà đứng bên cạnh Sở Hưu, hắn đột nhiên thở dài một tiếng nói: “Ta thật sự không ngờ lại có ngày Thánh Giáo ta lại có uy danh lớn như vậy, có thể triệu tập nhiều thế lực võ lâm đến thế.

Chậc chậc, sao bảo chính ma thề không đội trời chung? Ngoài miệng thì nói không muốn, thân thể thì rất thành thật!”

Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Xưa nay không có chuyện Chính Ma không đội trời chinh, thế gian này nào có chính ma đúng sai tuyệt đối?

Hôm nay mục tiêu của ta và bọn họ nhất trí, cũng gắn liền với lợi ích của bọn họ, đương nhiên bọn họ sẽ nghe ta.

Nói theo hướng khác, nếu từ nay trở đi Thánh Giáo ta mở rộng cho người ngoài, công pháp mặc sức lựa chọn, đan dược thì cung cấp miễn phí, không nhúng tay vào bất cứ sự vụ giang hồ nào. Khi đó không phải chỉ chúng ta tự xưng là Thánh Giáo, toàn bộ giang hồ sẽ coi chúng ta là Thánh Giáo thật!”

Lục Giang Hà nghe vậy lập tức lắc đầu: “Được rồi, thế thì còn gì là Thánh Giáo nữa, có mà là kẻ gánh tội thì có, chắc không bao lâu sau là bị người ta dọn sạch.”

Sở Hưu không nói nhảm với Lục Giang Hà nữa, y trầm giọng nói: “Tô các chủ của Chu Tước Các đâu?”

“Giáo chủ, ở đây.”

Diệp Tiêu từ trong đám người nắm tay Tô Thu Đồng đi ra.

“Tô các chủ, chuyện tiếp theo chắc ngươi cũng biết, Chu Tước Các là vai chính trong chuyện lần này, toàn bộ võ lâm hạ giới đều ra mặt vì ngươi. Cứ yên tâm đứng ra, chúng ta đều là hậu thuẫn của ngươi.”

Tô Thu Đồng vội vàng nói: “Sở giáo chủ yên tâm, Diệp công tử đã nói với ta chuyện này rồi.”

Nhìn Diệp Tiêu nắm tay Tô Thu Đồng đi tới, Sở Hưu vuốt cằm nghi ngờ: “Hai người kia đến bên nhau lúc nào vậy? Mới qua bao lâu?”

Mai Khinh Liên ở bên cạnh nói với giọng điệu kỳ quái hiếm thấy: “Chưa nghe chuyện gặp mặt là yêu à?”

Sở Hưu tiếp tục nghi ngờ: “Nhưng ta nghe nói Tô Thu Đồng cự tuyệt làm đạo lữ của Phùng Vũ cơ mà, sao lại đi theo thằng nhóc Diệp Tiêu này?”

Mai Khinh Liên hừ khẽ một tiếng: “Ta đọc tư liệu của Phong Mãn Lâu rồi, cái dáng đó của Phùng Vũ thì đi đâu tìm đạo lữ, tìm nha hoàn với hạ nhân còn tạm.

Nếu không phải sau lưng hắn là Huyền Thiên Cảnh, chắc đã bị người ta tát thẳng tay rồi.

Sở giáo chủ, ngươi vẫn không hiểu nữ nhân, ngươi có thể dùng nắm đấm đánh cả thiên hạ nhưng chẳng lẽ lại dùng nắm đấm để theo đuổi nữ nhân hay sao?

Tiểu tử Diệp Tiêu kia cũng coi là nửa đồ đệ của ngươi, sùng bái ngươi tới cực điểm, không chỉ học tập võ công của ngươi mà học cả cách làm việc của ngươi.

May là trong chuyện theo đuổi nữ nhân hắn không học theo ngươi, bằng không chắc Diệp gia tuyệt hậu rồi.”

Sở Hưu ho khan một tiếng, lại hừ khẽ một tiếng.

Y đến đây là để làm chuyện đứng đắn chứ không phải đến để thảo luận với Mai Khinh Liên về vấn đề này.

Sở Hưu bước ra một bước, thân hình lập tức xuất hiện trên không trung của Huyền Thiên Cảnh.

Phá Trận Tử rời vỏ, đao mang lướt qua bầu trời, chỉ trong chớp mắt tất cả lực lượng quy tắc đều vặn vẹo, thiên địa này như bị đao của Sở Hưu chém thành hai nửa!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Toàn bộ trận pháp của Huyền Thiên Cảnh đều bị đao mang kia làm cho chấn động kịch liệt, cuối cùng ầm ầm nổ tung, bắt đầu sụp đổ quy mô lớn!

Nếu là Huyền Thiên Cảnh ở Đại La Thiên, Sở Hưu không thể chém một đao mà xé rách toàn bộ trận pháp.

Nhưng dưới hạ giới, Huyền Thiên Cảnh vốn không có nhiều thời gian bố trí trận pháp tông môn. Trận pháp của Huyền Thiên Cảnh chỉ là để giữ thể diện, rất yếu ớt.

“Tất Du Trần, còn không mau ra đây nhận lấy cái chết?”

Giọng nói của Sở Hưu vang vọng trong hư không, từng âm tiết vang rền như sấm động.

Tâm trạng các võ giả thế lực lớn bên dưới khá phức tạp, đặc biệt là các thế lực từng gia nhập liên minh Chính đạo, tham gia tấn công Côn Luân Ma Giáo.

Chứng kiến uy thế của Sở Hưu bây giờ, bọn họ đã hiểu, mình và Sở Hưu đã là người của hai thế giới.

Thậm chí bọn họ không phải sợ sau này Sở Hưu tính sổ, trả thù bọn họ.

Rất đơn giản, tới cảnh giới của Sở Hưu, nếu còn nhớ chút thù hận lặt vặt ngày trước, vậy thì quá mất giá.

Nhưng bây giờ bọn họ là đồng minh, Sở Hưu đang đại diện cho toàn bộ võ lâm hạ giới.

Sở Hưu càng mạnh, thì lời nói của võ lâm hạ giới bọn họ càng có trọng lượng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận