Côn Luân Ma Chủ

Chương 1644: Cướp đầu người 1

Lần gần nhất Kỳ Vô Hận chứng kiến Sở Hưu xuất thủ là đánh cược võ đạo trong Lăng Tiêu Tông, khi đó Sở Hưu còn chưa thật sự bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Cho nên ấn tượng của Kỳ Vô Hận về thực lực của Sở Hưu cũng dừng lại tại thời điểm đó.

Đối với người khác mà nói, không đến một năm, chắc hẳn thực lực sẽ không thay đổi nhiều.

Nhưng đối với Sở Hưu, hắn của hiện tại và hắn khi đánh cược võ đạo, thực lực đã cách biệt một trời một vực.

Cách biệt một trời một vực này không phải vì Sở Hưu chính thức bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mà vì y gặp được Thiên Hồn, chỉnh lý triệt để võ đạo của bản thân, khả năng khống chế lực lượng đã lên tới đỉnh phong.

Kỳ Vô Hận kinh hãi nhìn Sở Hưu, nhưng không đợi hắn kinh hãi xong, Sở Hưu đã lại xuất thủ.

Đao mang hung ác trên Phá Trận Tử như ngưng tụ thành thực chất, chém xuống dưới đất.

Diệt Địa trong Thất Đại Hạn được thi triển, lực lượng cường đại xuyên qua lòng đất, một khắc sau mặt đất dưới chân Kỳ Vô Hận vỡ vụn thành từng mảnh, vô số đao quang từ dưới chân hắn bắn lên, bao phủ lấy hắn.

Trong đao mang kia còn mang theo một luồng lực lượng kỳ dị, như khiến mặt đất dưới chân Kỳ Vô Hận sinh ra lực hút cực mạnh, khiến hắn không cách nào né tránh.

Một khắc sau, quanh người Kỳ Vô Hận bắt đầu xuất hiện tầng tầng lớp lớp giáp băng, ngăn cản đao mang kia.

Tuy giáp băng bị đao mang xé rách nhanh chóng, nhưng lại lập tức ngưng tụ, tiêu hao lực lượng của đao mang.

Đến cuối cùng quanh người Kỳ Vô Hận còn có một con băng long uốn lượn, quấn lấy hắn né tránh lực hút đó, đạp lên không trung.

Nhưng ngay lúc này một luồng đao quang lại mang theo phong mang cực hạn xé rách hết thảy, phá tan giáp băng quanh người Kỳ Vô Hận, còn trực tiếp xẻ chiến giáp trên người hắn.

Kỳ Vô Hận nổi giận gầm lên một tiếng, tay trái nắm lấy Phá Trận Tử của Sở Hưu, bị lưỡi đao sắc bén cực hạn của Phá Trận Tử xé rách hổ khẩu.

Máu tươi đỏ thẫm chảy xuống, không ngờ lại hóa thành màu băng lam, dọc theo lưỡi đao lan xuống, khiến Sở Hưu lập tức cau mày.

Y có thể cảm giác được máu tươi băng hàn kia không ngờ lại có thể trực tiếp đóng băng khí linh của Phá Trận Tử, thậm chí còn đóng băng cơ thể cương khí của y.

Thân là người thừa kế của Hàn Giang Thành, đương nhiên trên người Kỳ Vô Hận cũng có át chủ bài.

Không phải ai cũng là Sở Hưu, có thể nắm giữ thần thông khi còn ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Nhưng như Kỳ Vô Hận, tuy bọn họ không cách nào sở hữu thần thông, nhưng lại thông qua đủ các phương thức đạt được phương pháp khống chế một bộ phận năng lực của thần thông.

Ví dụ như những thanh tiểu kiếm có lực lượng thần thông của Lục Tam Kim, hoặc Kỳ Vô Hận hiện tại, dung nhập lực lượng quy tắc vào trong máu thịt của mình, dùng lực lượng máu thịt điều động quy tắc của thiên địa.

Dưới áp chế của máu tương băng hàn kia, cho dù Sở Hưu bộc phát nội lực chân hỏa tới cực hạn cũng không cách nào hòa tan.

Lúc này quyền phải của Kỳ Vô Hận mang theo lực lượng cường đại hung hưng đập xuống, hàn y ngưng tụ, băng tinh sụp đổ!

Sở Hưu cười lạnh một tiếng, cũng giơ nắm tay trái lên, chỉ dùng lực lượng đơn thuần giao đấu nhưng không hề rơi xuống hạ phong, thậm chí còn có vẻ áp đảo Kỳ Vô Hận.

Kỳ Vô Hận đánh một lúc cũng cảm thấy không đúng.

Lực lượng cơ thể của Sở Hưu cực kỳ cường hãn, cho dù hắn là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, nhưng giao chiến như vậy cũng không chiếm được chút ưu thế nào.

Đặc biệt là tuy hắn đã luyện hóa lực lượng quy tắc vào trong máu thịt, trước mắt cũng dựa vào loại lực lượng này chèn ép khí linh thần binh và một phần lực lượng của Sở Hưu, nhưng hắn lại phải chịu tổn thất lực lượng khí huyết!

Cảm thấy có gì đó không đúng, một khắc sau trong mắt Kỳ Vô Hận lóe lên hào quang u lam, hàn ý xuyên thẳng vào tâm thần, định đóng băng nguyên thần của Sở Hưu.

Hàn Giang Thành không am hiểu bí pháp nguyên thần, loại lực lượng đóng năng nguyên thần này chỉ là một cách cách vận dụng lực lượng quy tắc.

Nhưng một khắc sau, Kỳ Vô Hận lập tức biến sắc.

Vì thần quang có thể đóng băng nguyên thần của hắn không ngờ lại trực tiếp xuyên qua thân thể Sở Hưu, hoàn toàn thất bại.

"Lại là ảo thuật!"

Kỳ Vô Hận thầm hô không ổn, hắn đã biết Sở Hưu có một loại ảo thuật cực kỳ quỷ dị, thậm chí ngay cả hắn cũng không thể nhìn ra sơ hở nhược điểm.

Hắn vừa phát tán tinh thần lực ra xung quanh để thăm dò động tĩnh, nhưng chỉ giây lát sắc mặt hắn lại trầm xuống, thầm hô hỏng bét.

Vừa rồi đúng là ảo thuật, nhưng lại không phải ảo thuật như hắn nghĩ!

Chính hắn còn nắm lấy thân đao, lực lượng khí huyết dung nhập quy tắc còn đang kiềm chế lực lượng của Sở Hưu, làm sao đối phương có thể dùng ảo thuật bỏ trốn được!

Cho nên Băng Phách Thần Quang vừa rồi không phải bị Sở Hưu né tránh mà là y cứng rắn kháng cự lại, ngược lại sử dụng ảo thuật mê hoặc hắn!

Lúc này Kỳ Vô Hận đang định thu hồi tinh thần lực, nhưng đã không kịp.

Lực lượng nguyên thần cường đại như mũi tên đâm thẳng vào đầu hắn.

Đó là lực lượng nguyên thần thuần túy ngưng tụ thành mũi tên, tinh khiết tới tột cùng, không bao hàm bất cứ lực lượng phụ thuộc nào.

Nhưng chính vì vậy, mới khiến cho tinh thần lực vừa lan tỏa của Kỳ Vô Hận không cách nào phòng ngự.

Lực lượng nguyên thần nổ tung, lúc này Kỳ Vô Hận phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, tay trái cuối cùng cũng rời khỏi Phá Trận Tử.

Một khắc sau, quanh người Sở Hưu bùng lên Thái Dương Chân Hỏa nóng rực, ngọn lửa diệt thế quỷ dị cũng dấy lên, thân hình lại trực tiếp phình to, chỉ trong chớp mắt tất cả lực lượng xung quanh đã bị y nuốt trọn.

Pháp Thiên Tượng Địa được thi triển, lúc này Sở Hưu như ma thần cường đại thời thái cổ, truy vân trục nhật, nắm lực lượng hỏa diễm trong tay ầm ầm xuất quyền đánh xuống. Tất cả mọi lực lượng xung quanh Kỳ Vô Hận đều bị phá hủy triệt để, cương khí vỡ nát, chiến giáp tan tành, thân thể cũng bị Sở Hưu đánh bay hơn mười trượng, phun ra một ngụm máu tươi.

Chỉ thi triển Pháp Thiên Tượng Địa đánh một quyền, Sở Hưu đã kết thúc.

Sở Hưu đã sử dụng thức thần thông này nhiều lần, hiện tại đã có thể khống chế lực lượng trong đó tới mức gần hoàn hảo, không đến mức bị lực lượng trong đó hút khô.

Lúc này Kỳ Vô Hận đã vô cùng thê thảm.

Một quyền Pháp Thiên Tượng Địa đạt tới cực hạn, đã phá hủy phân nửa xương cốt kinh mạch của hắn, khiến hắn trọng thương.

Hắn là người thừa kế của Hàn Giang Thành trong tương lai, trên vai gánh vác hùng tâm tráng trí tương lai hủy diệt Hoàng Thiên Các, phát triển Hàn Giang Thành.

Kết quả tất cả những thứ này đều bị nắm tay của Sở Hưu đánh cho không còn cặn bã.

Đương nhiên những cảm khái bi thương đó chỉ xuất hiện trong đầu Kỳ Vô Hận trong thời gian ngắn ngủi rồi bị hắn dập tắt.

Vì bây giờ không phải lúc nghĩ mấy thứ này, sau lưng hắn, Sở Hưu đã cầm đao chém tới!

Kỳ Vô Hận cắn răng, lực lượng còn sót lại trên người được hắn điều động tới cực hạn, khí huyết toàn thân hắn đều tỏa ra màu băng hàn cực hạn, thân hình cũng như mũi tên hàn băng, đột nhiên bắn ra.

Hơn nữa sau lưng còn lưu lại một luồng hàn khí thấu xương ảnh hưởng tới Sở Hưu, trì hoãn lực lượng và hành động của y.

Sở Hưu khẽ cau mày.

Bạn cần đăng nhập để bình luận