Côn Luân Ma Chủ

Chương 647: Tề tụ



Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên ngồi khoanh chân trên mặt đất tán gẫu, sáng sớm hôm sau Trần Thanh Đế rốt cuộc cũng mang Tạ Tiểu Lâu tới.

Thấy Sở Hưu và Lã Phụng Tiên còn đang chờ tại đây, Tạ Tiểu Lâu kinh ngạc vội vàng tới nói: “Sở huynh, Lã huynh, xin lỗi đã đến muộn. Sư phụ ta chỉ có một cái chìa khóa, người muốn cả ta cũng tiến vào Tiểu Phàm Thiên nên đi mua thêm một cái nữa.”

Thiên Hạ Minh vừa quật khởi không lâu, trong tay Trần Thanh Đế chỉ có một chiếc chìa khóa cũng không lạ. Có điều thứ như chìa khóa Tiểu Phàm Thiên này mà cũng mua được, chuyện này đúng là ly kỳ.

Sở Hưu sắc mặt quái dị nói: “Chẳng lẽ có người chịu bán thứ này cho ngươi à?”

Tạ Tiểu Lâu nói: “Ban đầu tên kia không có ý định bán, có điều sau đó sư phụ nhất quyết muốn mua, đối phương chỉ có thể bán.”

Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên liếc nhìn bóng lưng Trần Thanh Đế, đây là ép mua ép bán? Có điều chuyện này cũng phù hợp với tác phong của Trần Thanh Đế.

Thấy biểu cảm của Sở Hưu và Lã Phụng Tiên,Tạ Tiểu Lâu vội vàng nói: “Sư phụ ta là người rất tuân thủ quy củ giang hồ. Bên có chìa khóa chỉ là một thế gia nhỏ, trong nhà vốn có một vị lão tổ là tông sư võ đạo, có điều đã qua đời mấy năm rồi.

Rất nhiều người biết họ có chìa khóa, giờ Tiểu Phàm Thiên đã khai mở, nếu không có sư phụ ta chắc chìa khóa đó đã bị người ta cướp mất rồi.

Hơn nữa thế gia kia thực lực rất yếu, cho dù tiến vào Tiểu Phàm Thiên chắc cũng không kiếm được gì tốt. Sư phụ ta đã cho bọn họ cái giá không thấp, không khiến bọn họ chịu thiệt.”

Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên nghe vậy sắc mặt càng quái dị. Trần Thanh Đế mà tuân thủ quy củ? Hắn đang nói quy củ của mình đúng không?

Tạ Tiểu Lâu chào hỏi Trần Thanh Đế một tiếng rồi ở lại đầy chờ Mạc Thiên Lâm tới.

Có điều chờ mấy canh giờ sau, người của Mạc gia tới thật,có điều chỉ có gia chủ Mạc gia, lại không có bóng dáng Mạc Thiên Lâm.

Ba người liếc nhau, đều không nói gì.

Rõ ràng, Mạc Thiên Lâm không tới được, hắn không có chìa khóa.

Mạc gia dẫu sao cũng là một trong Cửu Đại Thế Gia, có điều giờ xem ra nội tình Mạc gia cũng rất đáng lo, toàn bộ Mạc gia chỉ có một chiếc chìa khóa.

Có điều Mạc Thiên Lâm không tới, Lạc Phi Hồng lại tới.

“Ta nói này, mấy người các ngươi đang đợi ta đấy à? Ha ha, bản cô nương hết sức cảm động, có điều không lấy thân báo đáp đâu nhé.”

Lạc Phi Hồng mặc một bộ y phục võ sĩ màu trắng, tôn thêm những đường nét của nàng. Nhưng dáng vẻ này của Lạc Phi Hồng lại càng thêm sắc bén, gương mặt cũng mang nụ cười sáng sủa, khá hơn hẳn so với bộ dáng u ám lúc bị Lạc gia bức hôn, rõ ràng đã thoát khỏi bóng ma lúc trước.

Chứng kiến Lạc Phi Hồng, Sở Hưu kinh ngạc nói: “Sao ngươi cũng tới?”

Lạc Phi Hồng thoát ly khỏi Lạc gia, chỉ có thể coi là võ giả tán tu, đương nhiên cho dù Lạc Phi Hồng có ở Lạc gia, Lạc gia cũng chẳng cấp cho Lạc Phi Hồng cơ hội tiến vào Tiểu Phàm Thiên.

“Là Mạc Dã Tử đại sư cho ta chìa khóa.”

Lạc Phi Hồng nhún vai nói: “Mạc Dã Tử đại sư thân là đại tông sư luyện khí, của cải của hắn còn nặng hơn tưởng tượng của các ngươi nhiều.

Mạc Dã Tử đại sư bảo ta vào Tiểu Phàm Thiên nhìn xem, nếu trong đó có một số thứ khoáng thạch quý hiếm thì mang ra cho hắn là được.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, Mạc Dã Tử đã coi Lạc Phi Hồng như con gái ruột, chìa khóa Tiểu Phàm Thiên quả thật không có tác dụng với Mạc Dã Tử đại sư, cho nên nhường cho Lạc Phi Hồng cũng rất bình thường.

Giờ Mạc Thiên Lâm không tới, bốn người Sở Hưu hàn huyên một lát rồi định sẵn phương vị, tiện cho việc tập hợp.

Ngay lúc bọn Sở Hưu định tiến vào Tiểu Phàm Thiên, một giọng nói mang theo ý hận vang lên sau lưng y.

“Sở Hưu!”

Sở Hưu quay đầu lại,của hỉ thấy một nhóm người mặc áo trắng cầm trường kiếm trực tiếp đi tới. Trong nhóm người này có người quen cũ của Sở Hưu như Phương Thất Thiếu, cũng có người Sở Hưu từng thấy trên Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, thủ tọa Hình Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, Vô Hình Kiếm - Bạch Tiềm.

Còn người đang nhìn Sở Hưu với vẻ đầy ý hận chính là tuấn kiệt trẻ tuổi gần với Phương Thất Thiếu trong Kiếm Vương Thành, Lâm Khai Vân.

Ngày trước trong Quan Trung Hình Đường, Lâm Khai Vân bị Sở Hưu đánh bại tại chỗ, khiến cho tâm cảnh bị phá hủy, từ đó về sau không gượng dậy nổi.

Nói thật đó cũng là lần đầu Sở Hưu chứng kiến có người tâm cảnh yếu ớt như Lâm Khai Vân.

Thân là võ giả, lên lên xuống xuống thắng thắng thua thua đều là chuyện bình thường. Lâm Khai Vân này nói thẳng ra là thua không nổi, hạng người như vậy Sở Hưu cũng bẳng buồn nhớ tới. Có điều y cũng không ngờ lại có ngày thấy đối phương.

Lâm Khai Vân này có vẻ đã khôi phục khỏi đả kích năm xưa, thậm chí thực lực đã tăng lên tới Ngũ Khí Triều Nguyên. Có điều hắn vẫn kém xa Phương Thất Thiếu.

Ánh mắt đảo qua Lâm Khai Vân vẻ mặt đầy ý hận, Sở Hưu chào hỏi Phương Thất Thiếu một tiếng: “Phương huynh, đã lâu không gặp.”

Phương Thất Thiếu nhún vai một cái nói “Đúng là đã lâu không gặp. Còn nữa, chúc mừng Lã huynh bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.”

Lâm Khai Vân thấy Sở Hưu không ngờ lại nói chuyện phiếm với Phương Thất Thiếu bên này, sắc mặt đã tức tới mức đen kịt.

“Phương sư huynh! Kẻ này là Sở Hưu! Là Sở Hưu từng có thù oán với Kiếm Vương Thành chúng ta! Ngươi không phân rõ giới hạn với hắn thì thôi giờ lại còn trò chuyện vui vẻ như vậy, rốt cuộc ngươi có ý gì?”

Trong mắt người ngoài hay trong mắt người quen như Sở Hưu, Phương Thất Thiếu ngoại trừ thực lực bản thân rất đáng tin cậy, còn lại toàn thân hắn từ trên xuống dưới không có chỗ nào đáng tin.

Có điều lúc này nghe Lâm Khai Vân nói vậy, sắc mặt Phương Thất Thiếu lại đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Phân rõ giới hạn? Lâm Khai Vân, ngươi còn chưa tỉnh ngủ hay là ngủ nhiều quá mụ mị rồi. Ai cho ngươi tư cách nói năng với ta như vậy?

Kẻ có thù oán với Sở Hưu là ngươi, ngươi muốn tự chui đầu vào chỗ chết đi báo thù ta cũng chẳng ngăn. Nể tình đồng môn cùng lắm ta khuyên ngươi một câu, đừng tự tìm đường chết.

Giờ ngươi còn muốn khích bác ta xuất thủ giúp ngươi? Ngươi nghĩ ta ngu chắc?

Thù hận của mình thì tự mình giải quyết. Đừng có chuyện gì cũng lôi Kiếm Vương Thành ra. Thanh danh Kiếm Vương Thành mất đi cũng là do loại người như ngươi đấy!”

Phương Thất Thiếu trước nay luôn có vẻ không đứng đắn lúc này lại đột nhiên nổi giận, cục diện vô cùng áp lực.

Bạch Tiềm nhíu mày nói: “Được rồi, Lâm Khai Vân ngươi đừng gây chuyện nữa. Lần này cho ngươi cơ hội không phải để ngươi gây chuyện mà là cho ngươi vào Tiểu Phàm Thiên tìm kiếm cơ duyên.”

Thấy Bạch Tiềm mở miệng, Lâm Khai Vân cho dù không phục hay không cam lòng với Sở Hưu cũng chỉ có thể nhịn.

Phương Thất Thiếu tùy ý khoát tay với bọn người Sở Hưu một cái, trực tiếp cùng Bạch tiềm tiến vào Tiểu Phàm Thiên.

Sau khi đi được một đoạn, Bạch Tiềm trầm giọng tuyền âm nói: “Thất Thiếu, tên Sở Hưu kia không phải hạng dễ đối phó, cũng chẳng đi theo con đường ngay thẳng gì. Tốt nhất ngươi bớt qua lại với hạng người như vậy đi. Mặc dù Lâm Khai Vân không hiểu chuyện nhưng dù sao hắn cũng là sư đệ của ngươi, là tương lai của Kiếm Vương Thành ta.”

Phương Thất Thiếu uể oải chỉnh lại thanh trường kiếm sau lưng nói: “Cái gì là đường ngay, thế nào là đường tà? Ai đi nhanh đi xa, vậy đường của họ là đúng.

Trên giang hồ này số người lọt mắt ta không nhiều,không làm bằng hữu được vậy chỉ có thể làm kẻ địch thôi.

Về phần tên Lâm Khai Vân kia. Thứ cho ta nói thẳng, nếu tương lai Kiếm Vương Thành phải dựa vào loại người như hắn. Vậy Kiếm Vương Thành cũng chẳng có tương lai gì.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận