Côn Luân Ma Chủ

Chương 1708: Đầu đuôi và miệng quạ đen 2

Bọn họ chỉ thấy một luồng sáng vàng lóe lên, hình như là công kích nguyên thần, sau đó quỷ tướng kia bắt đầu tiêu biến.

Không phải loại tiêu tán tạm thời như trước mà là tan biến thật sự.

U minh quỷ khí lơ lửng trên không trung, hoàn toàn biến mất.

Còn bộ chiến giáp và binh khí của quỷ tướng kia cũng theo đó sụp đổ, hóa thành chiến giáp và binh khí bình thường, chỉ lưu lại một viên hồn tinh, một viên hồn tinh khổng lồ lớn cỡ đầu người.

Đám người Vũ Văn Phục trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi, còn tưởng mình thấy ảo giác.

Trước đó bọn họ đã đối mặt với con quỷ tướng kia, bọn họ cũng biết thực lực cường đại của nó. Chính vì vậy bọn họ mới tin tưởng, chắc chắn Sở Hưu sẽ chết dưới tay con quỷ tướng kia.

Nhưng ai mà ngờ, quỷ tướng cường đại với thực lực sánh ngang với Võ Tiên nhất trọng thiên lại chết trong tay Sở Hưu, chết rất khó hiểu!

Tư Không Đàm ở bên cạnh thận trọng nói: “Vũ Văn huynh, chúng ta mau đi đi, bằng không nếu tên Sở Hưu kia lấy lại sức, chúng ta cũng gặp nạn đấy.”

Vũ Văn Phục vừa hộc máu vừa siết chặt nắm tay, đột nhiên lạnh giọng nói: “Đi? Đi làm gì?

Tốn bao công sức, ngươi với ta lại bị trọng thương, còn bất chấp nguy hiểm dẫn quỷ tướng tới, chúng ta mà đi chẳng hóa thành trò cười à?

Tuy ta không biết rốt cuộc tên Sở Hưu kia dựa vào thủ đoạn gì để giết chết con quỷ tướng đó. Nhưng cứ nhìn bộ dạng hắn là rõ, chắc chắn hắn cũng không dễ chịu.

Đánh một trận nảy lửa với chúng ta rồi lại hao hết lực lượng giết chết quỷ tướng, tên Sở Hưu kia đã là nỏ mạnh hết đà.

Tư Không Đàm, ngươi vân còn chiến lực, Trần huynh và Hứa huynh cũng không hao tổn mấy.

Ba cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong đi giết một Sở Hưu tiêu hao quá độ, chẳng lẽ còn không chết ư?”

Trong lòng Tư Không Đàm đã chửi bới Vũ Văn Phục vô số lần.

Hiện giờ hắn cảm thấy Vũ Văn Phục đúng là miệng quạ đen, mỗi lần hắn hứa hẹn chắc chắn, vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Cũng như lúc trước hắn kéo mình tới ngăn cản Sở Hưu, định khiến đối phương kiệt sức, nhưng kết quả thì sao? Ngươi còn không biết xấu hổ nói đánh một trận nảy lửa, rõ ràng lúc đó bị người ta áp đảo hoàn toàn, thậm chí đối phương còn không đổ mồ hôi.

Sau đó lại khẳng định quỷ tướng có thể giết chết Sở Hưu, bọn họ đứng đây nhìn là được. Kết quả đúng là giết chết, nhưng là Sở Hưu giết chết quỷ tướng.

Bây giờ Vũ Văn Phục lại định lôi kéo hắn đối thủ, Tư Không Đàm đã phát sợ.

Vừa sợ Sở Hưu cường đại, sâu không lường được; vừa sợ cái miệng quạ đen của Vũ Văn Phục.

Lúc này Trần Cửu Long và Hướng Tưởng cũng do dự.

Bọn họ không có thù hận với Sở Hưu, chẳng qua chỉ vì giao tình với Vũ Văn Phục, đồng thời bị đại lượng lệnh bài và hồn tinh trên người Sở Hưu thu hút nên mới động thủ.

Sở Hưu không chút kiêng nể đứng đây đánh cướp trong thời gian dài như vậy, nhưng lại không biết trong mắt những người khác, y cũng là đối tượng rất tốt để đánh cướp.

Nhưng Hướng Tưởng và Trần Cửu Long đã thấy Vũ Văn Phục bị thương thê thảm như vậy, còn thấy quỷ tướng chết trong tay Sở Hưu, trong lòng bọn họ cũng không chắc chắn.

Cho dù hai người bọn họ không trực tiếp giao thủ với Sở Hưu, nhưng có thể cảm nhận được áp lực cường đại từ y.

Lúc này Sở Hưu đã khôi phục chút tinh thần, y vươn tay, hồn tinh của quỷ tướng kia được y cất vào trong túi.

Đồng thời Sở Hưu cũng đưa mắt nhìn sang đám người Vũ Văn Phục, khóe miệng kéo lên thành một nụ cười lạnh lẽo tới mức khiến người khác kinh hãi: “Vẫn không đi? Vậy cũng tốt, không cần phải đi nữa!”

Khí thế là chuyện rất huyền diệu, ít nhất hiện tại Tư Không Đàm có thể cảm giác được trên người Sở Hưu có một loại khí thế khiến hắn sợ hãi.

Hắn không nghĩ rằng mình nhát mà cho rằng đối phương quá mạnh, thậm chí mạnh tới mức khiến hắn không còn dũng khí ra tay.

Vừa rồi không đi, cho nên bây giờ đã không đi được!

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sát khí, đám người này đã gây ra cho y không ít phiền toái, không giết bọn chúng, còn chờ tới lúc nào?

Vũ Văn Phục làm rất thành công, thành công khơi gợi sát ý của Sở Hưu.

Y đã muốn giết người, thường không lưu lại tới ngày hôm sau.

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm mang theo đao ý cực mạnh chém ngang ra, luồng khí tức sắc bén đó khiến đám người kinh hãi không thôi.

Vũ Văn Phục hét lớn: “Tên Sở Hưu này đã cuồng vọng tới mức định đuổi tận giết tuyệt, bây giờ chúng ta không ra tay, còn đợi tới khi nào?”

Trần Cửu Long và Hướng Tưởng nhìn nhau, đặt Vũ Văn Phục đã trọng thương sang một bên, hai người lao thẳng về phía Sở Hưu.

Trần Cửu Long quanh người lấp lóe ánh kim nồng đậm, trong tiếng long ngâm kinh thiên động địa, thân thể hắn như hóa thành một con cực long, chém giết giữa bầu trời.

Một trảo đánh xuống, không ngờ hắn trực tiếp dùng thân thể đối phó với Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Sở Hưu, từng đợt đao mang chém tới người hắn, làm phát ra tiếng nổ vang, phong mang tứ tán.

Trần Cửu Long xuất thân từ chi phái Trấn Long Thần Tướng, cực kỳ am hiểu tu luyện thân thể.

Hơn nữa chi phái của hắn còn có bí thuật Hóa Long, thu được ba phần thần vận của Thương Long, cực kỳ thích hợp cận chiến.

Nhưng lúc này đối mặt với đao mang của Sở Hưu, Trần Cửu Long lại lập tức biến sắc.

Đao mang sắc bén tới cực hạn phá tan lân phiến do cương khí hóa thành quanh người hắn, chỉ trong chớp mắt đã đánh tới người.

“Hướng Tưởng!”

Trần Cửu Long hét lớn, Hướng Tưởng sau lưng hắn niết ấn quyết, ánh trăng chiếu lên người Trần Cửu Long, không ngờ thân thể hắn lập tức hóa thành trạng thái kỳ dị hư hư thật thật, nhảy vọt lên, như con du long đánh về phía Sở Hưu.

Thật ra hai chi phái Trấn Long Thần Tướng và Cổ Nguyệt Tôn Giả đã có liên hệ từ trước đây rất lâu.

Không riêng gì Trần Cửu Long và Hướng Tưởng là bạn tốt, từ mấy ngàn năm trước, sư tổ của bọn họ vẫn luôn là hảo hữu.

Chi phái Trấn Long Thần Tướng am hiểu luyện thể, chém giết cận chiến.

Còn chi phái Cổ Nguyệt Tôn Giả lại am hiểu các loại bí thuật, năng lực chiến đấu không mạnh.

Cho nên hai bên liên thủ, bổ trợ lẫn nhau, chiến lực tăng gấp bội.

Trần Cửu Long và Hướng Tưởng quen biết nhau từ nhỏ, lớn lên cạnh nhau, khi còn chưa ra hành tẩu giang hồ thì cùng nhau tu hành, lúc này giao chiến với Sở Hưu cũng cực kỳ ăn ý.

Nhìn thân hình Trần Cửu Long đánh tới, ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng.

Y chỉ tiêu hao lực lượng nguyên thần quá độ, lực lượng và nội tình của y vẫn còn thừa lại rất nhiều.

Nghênh tiếp Trần Cửu Long, Sở Hưu lại chém ra một đao, nhưng dưới ánh trăng gia trì, động tác của Trần Cửu Long như vặn vẹo quy tắc của khu vực này, không ngờ lại khiến lực lượng của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm thất bại.

"Đi chết đi!"

Trần Cửu Long quát lên chói tai, long trảo tỏa ra cương khí đỏ thẫm, xé rách hư không đánh tới.

Long Chiến Vu Dã, Kỳ Huyết Huyền Hoàng, đây là khí huyết sát cực hạn, thậm chí còn sắc bén hơn lưỡi đao!

Bạn cần đăng nhập để bình luận