Côn Luân Ma Chủ

Chương 1425: Lá bài tẩy của Sở Hưu 1

Thật ra Quân Vô Thần có xuất hiện ở đây cũng không khiến người khác cảm thấy ngạc nhiên.

Côn Luân Sơn tuy lớn nhưng không thể chứa được hai môn phái.

Trước đó khi Độc Cô Duy Ngã vẫn còn, trên Côn Luân chỉ có Ma Giáo, Thiên Môn thiếu chút nữa bị Độc Cô Duy Ngã tàn sát sạch sành sanh.

Còn sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, từ Đông Tây Nhị Trọng Thiên chậm rãi thay thế Tây Côn Luân Ma Giáo thành Tây Côn Luân Thiên Môn.

Cho nên chỉ cần Sở Hưu dựng lại Ma Giáo trên Côn Luân Sơn, người đầu tiên có phản ứng phải là Thiên Môn. Cho dù Sở Hưu chưa từng giết thần tướng Thiên Môn, chắc chắn Thiên Môn cũng không cho phép chuyện này phát sinh.

Cho nên lúc đầu đám người Lăng Vân Tử không có phản ứng gì thật ra là đang chờ người của Thiên Môn có hành động.

Nếu Thiên Môn ra tay giải quyết Sở Hưu, vậy là chuyện tốt tới không thể tốt hơn. Bọn họ cũng bớt lo bớt việc, tập trung tìm kiếm manh mối chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã.

Kết quả không ai ngờ bao lâu như vậy rồi mà người của Thiên Môn vẫn không xuất thủ, cứ như chấp nhận chuyện Sở Hưu xây dựng lại Ma Giáo, cho nên bọn họ đành phải tự tay giải quyết Sở Hưu.

Giờ còn chưa đánh mà Quân Vô Thần đã tới, hơn nữa xem khí thế của Quân Vô Thần có thể thấy hắn muốn đuổi tận giết nhánh của Sở Hưu, cho nên đám người Lăng Vân Tử vô thức thối lui.

Nếu Quân Vô Thần định ra tay, đương nhiên bọn họ sẽ không ngăn cản, thậm chí Quân Vô Thần mà ra tay thì số đệ tử hy sinh cũng ít hơn một chút. Dù sao những người dưới trướng Sở Hưu đều không phải kẻ yếu, quan trọng nhất là còn có Dạ Thiều Nam.

Lúc này Dạ Thiều Nam cũng đang nhìn Quân Vô Thần, ánh mắt lóe lên chiến ý.

Lần trước trong Nguyên Thủy Ma Quật, nói thật tuy Dạ Thiều Nam thấy Quân Vô Thần và Chung Thần Tú xuất thủ nhưng hắn không thể thấy rõ, có thể nói chỉ hiểu được một phần mà thôi.

Đương nhiên cho dù chỉ hiểu một phần cũng mạnh hơn người khác nhiều, vì ngoài Dạ Thiều Nam ra, những người khác còn không hiểu được gì.

Sau khi luyện hóa Thiên Thiên Ma Chủng, thực lực và cảnh giới của Dạ Thiều Nam đã tăng lên nhiều, thậm chí lên tới mức Sở Hưu cũng không nhìn thấu.

Tới thời điểm này, Dạ Thiều Nam đã có tư cách tiến thêm một bước, nhìn lên cảnh giới Võ Tiên chỉ tồn tại trong truyền thuyết!

Nhưng khổ nỗi, Dạ Thiều Nam hoàn toàn không có manh mối gì về bước này.

Đối với cảnh giới bên trên Thiên Địa Thông Huyền, các tông môn đỉnh phong được truyền thừa từ thời thượng cổ đều có ghi chép, thậm chí cả cách xưng hô Võ Tiên cũng được lưu lại trong một số điển tịch thượng cổ, nhưng không miêu tả rõ ràng về cảnh giới này. Cho nên mọi người cũng không biết rốt cuộc hai chữ Võ Tiên đại diện cho một loại cảnh giới hay là cách gọi khi chiến lực đạt tới cực hạn.

Nhưng bọn họ dám khẳng định có người đạt tới cảnh giới Võ Tiên, chiến lực cấp bậc này hoàn toàn vượt trên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Bây giờ trên giang hồ, chỉ có hai người được tất cả võ lâm công nhận hoàn toàn vượt qua cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Một là Độc Cô Duy Ngã, người còn lại chính là Ninh Huyền Cơ.

Nhưng sau chuyện ở Nguyên Thủy Ma Quật, tận mắt chứng kiến Chung Thần Tú và Quân Vô Thần xuất thủ, bọn họ lại phải thêm hai vị này vào.

Tuy không biết rốt cuộc hai vị này có đạt tới trình độ của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ năm xưa hay không, nhưng hiển nhiên bọn họ đã vượt qua những chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền trên giang hồ hiện tại một bước dài. Mà trong số những chí cường giả này có cả Dạ Thiều Nam.

Dạ Thiều Nam cũng muốn bước thêm một bước, chắc chắn không có công pháp điển tịch hay kinh nghiệm gì cho nên chỉ có cách là bản thân tự cảm nhận, tự lĩnh ngộ.

Ngoài ra là quan sát cường giả cấp bậc này giao thủ, thậm chí đi khiêu chiến bọn họ, tích lũy kinh nghiệm cho cảnh giới này.

Lần trước trong Nguyên Thủy Ma Quật, Chung Thần Tú và Quân Vô Thần giao chiến, Dạ Thiều Nam chỉ có thể hiểu được một phần nhỏ, còn bây giờ hắn có tự tin mình sẽ hiểu được phần lớn.

Lần này là Sở Hưu mời hắn tới, nếu Sở Hưu không mở miệng, với tính cách của Dạ Thiều Nam, thậm chí hắn sẽ lên cả Thiên Môn khiêu chiến Quân Vô Thần.

Nếu không có trái tim sáng nghe đạo tối chết cũng cam tâm, chắc chắn Dạ Thiều Nam không thể nào sáng tạo ra Bổ Thiên Tâm Kinh, cũng không thể trở thành đệ nhất nhân trong giới Ma đạo đương thời.

Lúc này Quân Vô Thần cũng cảm nhận được chiến ý trong mắt Dạ Thiều Nam nhưng hắn không để ý.

Sư tử sẽ không để ý tới lời khiêu chiến của mèo hoang, cũng không cần để ý tới dã tâm của nó. Huống chi lần này hắn tới đây chỉ là để giết Sở Hưu.

Trước đó Sở Hưu cũng không biết Quân Vô Thần lại bị thương nặng như vậy, phải bế quan liên tục. Y cũng không hoặc không hiểu vì sao Thiên Môn lại phản ứng chậm chạp như vậy, ngay cả La Thần Quân bị giết cũng vậy.

Thực ra Quân Vô Thần phản ứng như vậy đã là nhanh chóng.

Sau khi xuất quan hắn biết tin La Thần Quân cũng chết trong tay Sở Hưu, chuyện đầu tiên hắn làm là tới Đông Côn Luân, đến giết Sở Hưu.

Quan sát Sở Hưu một hồi, Quân Vô Thần chậm rãi mở miệng: “Ngươi rất may mắn, lần trước ngươi giết Huống Tà Nguyệt, ta bị Chung Thần Tú ngăn cản. Lần này ngươi giết La Thần Quân lại đúng lúc ta đang bế quan.

Nhưng ngươi cũng rất xui xẻo, vì sao ngươi lại động tới Thiên Môn chúng ta? Thần tướng Thiên Môn không phải thần linh chân chính, có thể bị giết, nhưng kẻ giết thần tướng Thiên Môn cũng không sống lâu được.”

Lục Giang Hà cười khà khà nói: “Thế giáo chủ thì sao?”

Quân Vô Thần đột nhiên nhìn sang, chỉ trong nháy mắt Lục Giang Hà đã cảm thấy Lục Đạo Luân Hồi xoay chuyển biến ảo trước mắt mình. Chỉ trong nháy mắt hắn như bị đánh vào Lục Đạo Luân Hồi, trải qua một đợt luân hồi.

Nếu không phải hắn bị nhốt năm trăm năm mà không phát điên, ý chí lực cũng khá cường đại, sau khi trải qua một lần luân hồi là né tránh được, thậm chí hắn sẽ bị nhốt vĩnh viễn trong luân hồi vô biên, trở thành người ngu ngốc.

Nhưng cho dù như vậy tâm cảnh nguyên thần của Lục Giang Hà cũng bị tổn hại, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

“Mẹ nó! Lỗ to!”

Ngụm máu này phun ra, không luyện hóa một cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, e là không thể hồi phục được.

Những người quen với Lục Giang Hà như Chử Vô Kỵ và Mai Khinh Liên, khóe miệng giật giật.

Vị này đúng là không biết giữ miệng, năm trăm năm qua rồi mà tính cách vẫn không thay đổi. Bọn họ cảm thấy sớm muộn gì Lục Giang Hà cũng chết vì cái miệng của mình.

Lục Giang Hà cũng rất bất đắc dĩ, lần trước hắn thấy Quân Vô Thần xuất thủ, hết sức hùng vĩ khoáng đạt, kết quả ai ngờ hắn còn biết cả bí pháp nguyên thần, hơn nữa trình độ vượt ngoài tưởng tượng, lập tức làm cho Lục Giang Hà trọng thương.

Sở Hưu đứng ra lắc đầu nói: “Nói chính xác hơn là thần tướng Thiên Môn gặp phải ta là không may mắn.

Bao năm qua tuy thần tướng Thiên Môn từng bị giết, nhưng số người chết ở bên ngoài chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có điều hết lần này tới lần khác bọn chúng gặp phải ta, chết mất hai người chẳng phải là bọn chúng quá xui xẻo hay sao?

Còn Quân môn chủ, ta cảm thấy ngươi cũng rất xui xẻo, vì chỉ cần gặp ta, ngươi cũng sẽ gặp người ngươi không muốn gặp nhất.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận