Côn Luân Ma Chủ

Chương 1774: Liên thủ Bái Nguyệt diệt Thiên Môn 2

Loại cổ trùng như Trường Sinh Cổ này e là tương lai không thể dùng tới nữa, căn bản là không ai chịu nổi loại xung kích này.

Nói cách khác, nếu chịu được loại xung kích này, vậy không cần Trường Sinh Cổ truyền thừa.”

Mọi người ở đây đều cau mày.

Cho dù là người không coi trọng thánh nữ Bái Nguyệt Giáo xuất thân Miêu Cương như Đông Hoàng Thái Nhất, lúc này cũng vậy.

Dù sao đây cũng là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo của bọn họ, cũng là người lớn lên cạnh họ từ nhỏ.

Nếu đối phương chết trong tranh đấu trên giang hồ còn dễ nói, nhưng chết ở đây không có bất cứ giá trị nào.

Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Nếu chư vị tin tưởng ta, ta có thể ra tay cứu thánh nữ quý giáo.”

Đông Hoàng Thái Nhất kinh ngạc nhìn Sở Hưu.

Hắn biết thực lực của Sở Hưu rất mạnh, nhưng y còn am hiểu phương diện này nữa à?

Đại Tư Mệnh còn nói thẳng: “Sở giáo chủ uy chấn giang hồ, chuyện này thì chúng ta đều biết.

Nhưng Trường Sinh Cổ đã kết hợp với nguyên thần của thánh nữ, lực lượng nguyên thần có cường đại đến đâu cũng không thể dùng sức loại bỏ lực lượng của Trường Sinh Cổ, làm vậy thì thánh nữ cũng sẽ chết.

Cho nên phải dùng lực lượng nguyên thần, điều khiển cực kỳ tinh tế, ngăn cản xung kích nguyên thần, chỉ loại bỏ ấn ký, không làm thương tổn Trường Sinh Cổ mới được.

Nếu chỉ cần nguyên thần cường đại là có thể giải quyết được, vậy vừa rồi giáo chủ đã ra tay rồi.”

Sở Hưu điềm nhiên nói: “yên tâm, trình độ nguyên thần của ta không kém hơn ngươi đâu.”

Dạ Thiều Nam nhìn Sở Hưu, trầm giọng nói: “Ra giá?”

Sở Hưu nói: “Đơn giản thôi, không cần trả giá gì nhiều, nếu ta cứu được cô ấy, tương lai cô ấy cũng phải giúp ta làm một việc. Chỉ đơn giản vậy thôi.”

Dạ Thiều Nam không buồn suy nghĩ nói thẳng: “Được!”

Nếu bây giờ người mà chết, vậy chẳng còn gì cả.

Sau khi Dạ Thiều Nam đồng ý, Sở Hưu cũng lập tức động thủ.

Vòng tay Lục Đạo Luân Hồi trong tay y đong đưa, ánh kim nguyên thần lập tức bao phủ toàn bộ thánh nữ Bái Nguyệt Giáo.

Ánh mắt Đại Tư Mệnh ở bên cạnh lóe lên vẻ kinh hãi, trong luồng lực lượng nguyên thần của Sở Hưu, hắn cảm thấy một lực lượng khiến tâm thần hắn run rẩy. Đây tuyệt đối không chỉ là lực lượng nguyên thần đơn thuần.

Lúc này trong đầu thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, vô số ảo ảnh ăn mòn nguyên thần của cô, khiến chân linh của cô chỉ có thể trốn trong chỗ sâu nhất, run lên lẩy bẩy.

Mỗi ảo ảnh đều do thánh nữ thế hệ nào đó trước đây lưu lại.

Trường Sinh Cổ bất tử, nhưng nó lại cướp đoạt tuổi thọ của các thánh nữ đời trước. Cho nên tuy các thánh nữ đời trước có thực lực cường đại nhưng khó tránh khỏi có chút oán khí.

Sau khi các thánh nữ mất mạng, ấn ký oán khí và nguyên khí kết hợp lại, khi tiếp nhận truyền thừa thì những thứ này lập tức bộc phát. Lực lượng đó có thể nói là cực kỳ khủng khiếp.

Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo bỗng cười khổ.

Cô đã chuẩn bị tâm lý về chuyện này từ trước.

Nhưng cô thật sự không ngờ, xung kích lại cường đại như vậy, dường như vô biên vô tận.

Đợi tới khi nguyên thần của cô bị hao sạch, chân linh bị phá hủy, mọi thứ đều đã xong.

Ngay lúc cô tuyệt vọng, một vệt sáng vàng kim đột nhiên hiện lên.

Ánh kim nguyên thần hóa thành Lục Đạo Luân Hồi, ngăn trước nguyên thần của cô, cản hết tất cả ấn ký ảo ảnh đang đánh tới, đưa chúng vào vòng tay Lục Đạo Luân Hồi tiêu diệt.

Nhưng lực lượng thiên địa của Trường Sinh Cổ và một số tin tức lại bị Lục Đạo Luân Hồi thu thập cực kỳ chính xác, dung nhập vào đầu thánh nữ Bái Nguyệt Giáo.

Phía trước vòng tay Lục Đạo Luân Hồi, một thân hình tạo thành từ ánh kim hiện lên, một bóng người mà thánh nữ Bái Nguyệt Giáo thật sự bất ngờ.

Sở Hưu!

Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo có thể đoán được, mình đang gặp khó khăn, chắc đám người Dạ Thiều Nam sẽ nghĩ cách cứu cô.

Nhưng cô lại không ngờ, người tới cứu cô lại là Sở Hưu.

Thật ra tuy thánh nữ Bái Nguyệt Giáo và Sở Hưu có giao tình, nhưng giao tình này không sâu.

Huống chi từ khi Sở Hưu gây dựng lại Côn Luân Ma Giáo, hai bên đã không phải người cùng cấp bậc, lúc này người ra tay là Sở Hưu, tâm trạng của cô khá phức tạp.

“Đừng ngây ra đó nữa, mau tiếp nhận lực lượng truyền thừa trong Trường Sinh Cổ, bằng không nếu lãng phí, coi như ngươi trải qua một đợt nguy hiểm oan uổng rồi.”

Nghe vậy thánh nữ Bái Nguyệt Giáo vội vàng bình tâm tĩnh khí, bắt đầu hấp thu lực lượng của Trường Sinh Cổ.

Khi vòng tay Lục Đạo Luân Hồi loại bỏ toàn bộ ấn khí trong Trường Sinh Cổ, khí thế trên người thánh nữ Bái Nguyệt Giáo cũng bắt đầu tăng vọt.

Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo là võ giả cùng thời đại với Sở Hưu, trong thời đại đó, không tính loại quái vật như Lục Giang Hà và loại gian lận như Lã Phụng Tiên, số võ giả bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng không ít.

Thậm chí những vị xếp trong mười hạng đầu trên Long Hổ Bảng đều đã bước vào cảnh giới Chân Đan, trở thành nòng cốt của các tông môn.

Còn thánh nữ Bái Nguyệt Giáo với thực lực tuyệt đối trong mười hạng đầu, nhưng cô vẫn luôn giữ mình ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, từ lúc ấy Sở Hưu đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Lúc này khí tức trên người thánh nữ Bái Nguyệt Giáo đã trực tiếp tăng từ Thiên Nhân Hợp Nhất lên cảnh giới Chân Đan, cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí lên thẳng Thiên Địa Thông Huyền mới dừng lại.

Hơn nữa khí tức trên người cô lúc này không hề phù phiếm, ngược lại cực kỳ trầm ổn, cứ như cô đã bước vào cảnh giới này từ lâu.

Đây chính là tác dụng của Trường Sinh Cổ, quả thật rất thần kỳ, vừa truyền thừa lực lượng và võ đạo, thậm chí truyền thừa cả cảm ngộ cảnh giới.

Nhưng những võ giả Thiên Địa Thông Huyền thăng cấp theo cách bình thường như đại tế ti và Đông Hoàng Thái Nhất thấy tu vi của thánh nữ Bái Nguyệt Giáo chỉ trong chớp mắt đã tăng tới mức ngang hàng với bọn họ, trong ánh mắt vẫn không hề thay đổi.

Chuyện này không đáng hâm mộ,

Sau khi bị Trường Sinh Cổ hấp thu tuổi thọ, thánh nữ các đời đều không sống quá trăm tuổi, thậm chí chỉ vài chục tuổi đã mất mạng.

Trả giá như vậy đổi lấy thực lực cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, đổi lại là bọn họ, họ thà đi khổ tu.

Nửa ngày sau, thánh nữ Bái Nguyệt Giáo mở mắt, cô giơ tay, trên tay là một con côn trùng màu đen căng tròn, không thấy đầu đuôi. Nếu không phải nói còn đang rung động, thậm chí Sở Hưu còn cho rằng đây là vật chết.

Xem ra thứ trông không bắt mắt này chính là Trường Sinh Cổ đã tạo ra nhiều thế hệ thánh nữ Bái Nguyệt Giáo.

Dạ Thiều Nam búng ngón tay một cái, cương khí cùng lập tức đánh nát con Trường Sinh Cổ kia.

Đám người Đông Hoàng Thái Nhất không kịp ngăn cản, lao nhao biến sắc.

Dạ Thiều Nam lạnh nhạt nói: “Từ nay về sau Bái Nguyệt Giáo ta không còn cần Trường Sinh Cổ. Thánh nữ, ngươi viết lại toàn bộ cổ thuật được truyền thừa đi, cất vào Tàng Kinh Các.”

Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo gật đầu nói: “Vâng thưa giáo chủ.”

Nói xong, thánh nữ Bái Nguyệt Giáo còn cúi người hành lễ với Sở Hưu, gương mặt cười khổ nói: “Đa tạ Sở giáo chủ đã ra tay cứu giúp lần này.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận