Côn Luân Ma Chủ

Chương 1613: Tương lai của Sở Hưu

Độc Cô Duy Ngã là tồn tại vượt qua Võ Tiên cửu trọng, nhưng hắn không phải thần, không cách nào dùng sức mình mình đối phó với toàn bộ thế giới.

Thiên Hồn tiếp tục nói: “Cho nên bây giờ ngươi không cần quan tâm tới ta, nếu chúng ta không muốn bị Độc Cô Duy Ngã thôn tính, thật ra điểm mấu chốt nhất là trên người ngươi.

Trong tam hồn thiên địa mệnh, ý thức của Độc Cô Duy Ngã trong Mệnh Hồn là mạnh nhất.

Năm trăm năm qua đi, chắc hắn đã chữa trị thân thể, hơn nữa đoạt được bản nguyên Ma đạo của Hoàng Tuyền Thiên, còn mượn lực lượng của cả Hoàng Tuyền Thiên để tu luyện. Rất có thể thực lực của hắn đã vượt qua trạng thái khi giao chiến với các cường giả Đại La Thiên.

Không có Thiên Hồn và Địa Hồn chúng ta, Độc Cô Duy Ngã cũng chỉ mất một môn bí thuật phân hồn mà thôi, sẽ không ảnh hưởng tới việc siêu thoát của hắn. Hơn nữa chuyện này không hề ảnh hưởng tới thực lực của hắn.

Còn ta đây, ngươi cũng thấy đấy, bị phong ấn ở đây, ta chỉ là một phế nhân!

Huống chi cho dù ta có đi ra, chữa trị thân thể, tu luyện lại đỉnh phong, trình độ tối đa cũng chỉ như Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước, chắc chắn sẽ thảm bại dưới tay hắn.

Còn ngươi, Địa Hồn Sở Hưu, ngươi lại khác.

Ngày trước Độc Cô Duy Ngã không tìm được bản nguyên Ma đạo dưới hạ giới, hắn cho rằng chuyện này là nhân quả, nhân quả đã định là hắn sẽ không chiếm được bản nguyên Ma đạo.

Cho nên hắn chuyển tinh thần của ngươi vào thời không luân hồi, lấy đi mọi ấn ký của Độc Cô Duy Ngã trên người ngươi, để ngươi trưởng thành, để ngươi tìm kiếm bản nguyên Ma đạo.

Cứ như vậy, ngươi mới thật ra người ít chịu ảnh hưởng bởi Độc Cô Duy Ngã nhất. So với ta, ngươi càng giống một tồn tại hoàn toàn mới, cũng có được tương lai vô hạn!

Thiên Hồn chăm chú quan sát Sở Hưu nói: ”Thứ ta nhiều hơn ngươi chỉ là ký ức của Độc Cô Duy Ngã, những ký ức này có thể giúp ta phát triển nhanh hơn, dễ dàng bước qua những bình cảnh kia.

Còn lại phải dựa vào chính ngươi. Khi ngươi trưởng thành tới mức có thể sánh vai với Độc Cô Duy Ngã, hơn nữa đi lên một con đường hoàn toàn khác với hắn, lúc đó ngươi hẵng thả ta ra, sau đó chúng ta hợp sức giết chết Độc Cô Duy Ngã!

Chỉ khi hắn chết chúng ta mới là tồn tại độc lập, không cần lo sẽ có lúc bị thôn tính nữa!”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, đúng là Thiên Hồn hiểu rất rõ y, bây giờ mà bảo y thả Thiên Hồn ra, đúng là y không làm được.

Xưa nay Sở Hưu không tin bất cứ ai, y thích đặt mọi chuyện cần thiết trong tầm kiểm soát của bản thân.

Bây giờ y cảm thấy mình không khống chế được Thiên Hồn, cho nên y cũng không muốn thả nó ra.

Đợi tới tương lai nếu mình phát triển tới mức khống chế được mọi chuyện, lúc đó y mới thả Thiên Hồn ra.

“Nhưng ta làm thế nào để liên hệ với ngươi?

Ở Đại La Thiên ta thuộc về một thế lực khác chứ không gia nhập Lăng Tiêu Tông.

Cho nên ta chỉ có thể vào Linh Tiêu Cảnh lần này không. Hay là ta trực tiếp diệt trừ Lăng Tiêu Tông, nếu không ta không có cơ hội đi vào lần nữa.

Thiên Hồn nói: “Đơn giản thôi, tuy trận pháp này phong tỏa triệt để lực lượng cơ thể của ta, thậm chí nguyên thần cũng bị giới hạn nhất định. Nhưng những năm qua không ngờ nguyên thần của ta lại phát triển một chút cho nên có thể sử dụng bí pháp liên hệ với bên ngoài.”

Nói đoạn, Thiên Hồn trực tiếp dùng ánh kim nguyên thần huyễn hóa ra một bộ ấn quyết.

“Ghi nhớ ấn quyết này, khi cần tìm ta thì dùng lực lượng nguyên thần đơn thuần nhất kết ấn, ta có thể cảm giác được.

Nhưng ngươi phải chú ý thời gian, liên lạc bằng ấn pháp nguyên thần như vậy rất tiêu hao lực lượng nguyên thần.”

Sau khi ghi nhớ ấn pháp này, Sở Hưu mới nói: “Ta có thể ở lại Linh Tiêu Cảnh bảy ngày, vừa hay ta đang kẹt trong một bình cảnh.

Bản thân ta đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng mãi vẫn không thể ngưng tụ lĩnh vực, cho nên ta cũng không thể bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền một cách hoàn mỹ.”

Nếu Thiên Hồn đã nói hai bên hợp tác, vậy Sở Hưu cũng không cần khách khí với hắn.

Thiên Hồn có tất cả mọi ký ức của Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước, chắc chắn trình độ võ đạo của hắn vượt xa Sở Hưu.

Cho nên vấn đề quấy nhiễu Sở Hưu đã lâu, theo Thiên Hồn thấy lại chẳng phải việc gì khó.

“Cái này thì đơn giản, ngươi kể về võ đạo của mình trước đi.

Tuy nguyên thần ta có thể cảm nhận lờ mờ không ít thứ trên người ngươi, nhưng võ đạo cụ thể ra sao thì ta không cảm giác được.”

Khi Sở Hưu thuật lại đại khái võ đạo của mình cho Thiên Hồn, Thiên Hồn trầm ngâm một chút rồi nói: “Xem ra Độc Cô Duy Ngã lưu lại không ít thứ cho ngươi dưới hạ giới, nhưng ngươi vẫn tự đi lên một con đường khác.

Lĩnh vực là gì? Lĩnh vực là quy tắc mà ngươi khống chế, sau đó xây dựng ra một tầng thế giới.

Có người lĩnh ngộ lửa tới cực hạn, cho nên lĩnh vực của hắn chính là lửa.

Có người lĩnh ngộ đối với băng tới cực hạn cho nên lĩnh vực của hắn chính là băng.

Nhưng ngươi thì khác, ngươi không cần quan tâm tới những lĩnh vực phàm tục đó, sở học của ngươi hỗn tạp nhưng các loại võ đạo hội tục tới cực hạn. Nói đơn giản hơn thì chỉ có một điểm, chiến đấu sát phạt!

Đừng nghĩ mình sẽ chọn loại lực lượng nào, bất cứ lực lượng nào cũng phải tôn ngươi làm chủ.

Trong lĩnh vực này, thượng thiên hạ địa duy ngã độc tôn! Đây mới là lĩnh vực mà ngươi nên nắm giữ!”

Sau khi Thiên Hồn dứt lời, nguyên thần hắn hóa thành ánh kim, thể hiện quy tắc biến hóa giữa không trung.

Loại giảng giải trực quan này hữu dụng hơn bất cứ chỉ đạo và hướng dẫn bằng lời này, chẳng trách Thiên Hồn nói hắn có thể giúp Sở Hưu vượt qua bình cảnh.

Sở Hưu ngồi xếp bằng dưới đất, đủ loại lực lượng quanh người bắt đầu dung hợp. thiên địa nguyên khí dồi dào trong Linh Tiêu Cảnh truyền tới người Sở Hưu như điên như dại, khiến cho lực lượng và khí thế của hắn lập tức tăng vọt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận