Côn Luân Ma Chủ

Chương 1893: Cảnh cáo cùng dã tâm bành trướng 1

Đối với võ giả hạ giới, võ giả Đại La Thiên hạ giới chủ yếu khiến bọn họ chấn động về lực lượng.

Thực lực của cường giả cảnh giới Võ Tiên lại khủng khiếp đến vậy.

Không tính Côn Luân Ma Giáo, toàn bộ hạ giới chỉ có bốn người đạt tới cảnh giới này.

Tuy thủy triều nguyên khí đã tới, nhưng đa số mọi người chỉ là từ Thiên Địa Thông Huyền sơ kỳ lên tới đỉnh phong, Chân Hỏa Luyện Thần lại thành Thiên Địa Thông Huyền mà thôi, Võ Tiên vẫn là cảnh giới cao tới không chạm nổi.

Sau khi nghe chỗ dựa của đối phương là võ giả Đại La Thiên, bên phía Hạng Lê cũng như bị dội một chậu nước lạnh.

Hắn chán nản ngồi lại ghế rồng, không cam lòng nói: “Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể nuốt cơn tức này?”

Hạng Võ nuốt quả chuối cuối cùng, ngồi phịch xuống ghế nói: “Bệ hạ nên thay đổi cách suy nghĩ, ba nước đương thời đã không còn lực lượng duy trì sự ổn định trong thiên hạ. Một Võ Tiên là có thể phá núi lấp biển, chúng ta căn bản không cách nào so sánh với người ta.

Bắc Yên chúng ta cũng có chỗ dựa, nói cách khác Bắc Yên là địa bàn của Sở giáo chủ. Chúng ta bị ức hiếp, Sở giáo chủ lão nhân gia có ra mặt không?

Chuyện này thì chúng ta không lo nổi, tới cầu Côn Luân Ma Giáo đi.”

Hạng Lê khẽ cau mày nói: “Nhưng ta nghe nói bây giờ người của Côn Luân Ma Giáo cũng không ở Bắc Yên.”

Trước khi đi Sở Hưu dặn bọn Ngụy Thư Nhai bảo vệ cẩn thận địa bàn hiện tại của Côn Luân Ma Giáo, cho nên Côn Luân Ma Giáo coi trọng nhất là khu vực Nam Man.

Dù sao ở đó có nơi không gian của hai thế giới trùng điệp.

Tuy bây giờ hai giới thượng hạ đã liên thông, nhưng phải có chìa khóa Thông Thiên, chỉ có thể để đệ tử tinh nhuệ qua lại.

Chỉ có Sở Hưu sở hữu vị trí không gian trùng điệp, có thể để tất cả đệ tử Côn Luân Ma Giáo tùy ý qua lại hai giới thượng hạ.

Hạng Võ nhún vai nói: “Vậy thì tới tìm Thẩm Phi Ưng của Phi Ưng Bang, còn có Bạch Vô Kỵ của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, bọn họ là thế lực phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo, cũng không khác gì đệ tử thật sự.”

Hạng Lê suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì được, chuyện này giao cho ngươi làm.”

“Ta?”

Hạng Võ sửng sốt.

Hắn chỉ nghĩ kế, sao lại thành người chạy việc?

Hạng Lê nói với giọng đương nhiên: “Ý tưởng là ngươi nghĩ ra, đương nhiên phải do ngươi thực hiện rồi, huống chi chuyện lớn như vậy, dù sao triều đình Bắc Yên ta cũng phải phái một người có đủ địa vị mới được.”

Hạng Võ có hơi ảo não.

Biết thế, hắn đã chẳng lắm miệng.

Nhưng bệ hạ đã ra lệnh, hắn đành chạy tới tìm Thẩm Phi Ưng và Bạch Vô Kỵ nói chuyện.

Hai phái này phát triển lâu năm ở Bắc Yên, cho nên cũng khá thân quen với Hạng Võ.

Nghe Hạng Võ nói xong, hai người đưa mắt nhìn nhau, bí mật truyền âm thương lượng hai câu, rồi quyết định đi theo Hạng Võ một chuyến.

Hiện tại hai người bọn họ là tông môn phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo, đương nhiên đối với các võ giả khác trong khu vực Bắc Yên, bọn họ chính là chó săn số một.

Nhưng bất luận có phải chó săn hay không, dù sao bọn họ cũng chỉ tận trung tận trách với Côn Luân Ma Giáo.

Tống Vạn của Kim Cương Môn trêu chọc triều đình Bắc Yên, nếu chỉ riêng chuyện này thì bọn họ cũng chẳng muốn nhúng tay vào.

Nhưng Tống Vạn lại chủ động gia nhập dưới trướng đám Cổ Tôn ở Đại La Thiên, chuyện này khiến họ khó chịu.

Bây giờ đối phương còn ra vẻ bá đạo như vậy, chẳng lẽ quên mất Bắc Yên này do ai làm chủ à?

Cho nên bọn họ ra mặt không chỉ là giúp đỡ triều đình Bắc Yên mà còn lấy thân phận Côn Luân Ma Giáo cảnh cáo Tống Vạn kia.

Bên ngoài đô thành Yên Kinh, cách khoảng ba mươi dặm, nơi này đang rầm rộ xây dựng tông môn.

Đây chính là địa điểm Hạng Lê định xây dựng cung điện.

Tuy Hạng Lê không phải hôn quân nhưng hắn cũng chẳng phải người chăm chỉ cần cù, vẫn muốn hưởng lạc.

Kết quả cung điện mới chuẩn bị xây đã bị người khác cướp chỗ, có thể thấy rốt cuộc Hạng Lê uất ức tới nhường nào.

Lúc này tại công trường, Tống Vạn đang đích thân giám sát.

Với thân phận môn chủ Kim Cương Môn, cao thủ cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như hắn mà phải đích thân tới giám sát, có thể thấy hắn để ý tới việc kiến thiết Xích Hà Thần Tông đến nhường nào.

Tống Vạn là một võ giả trung niên to cao, đáng lý tướng mạo phải hung ác, nhưng gương mặt hắn luôn nở nụ cười, khiến người khác cảm thấy rất hiền hòa.

Nói lại thì Tống Vạn quật khởi còn có liên quan tới Sở Hưu.

Trước đây Tống Vạn chỉ là một võ giả tán tu bình thường ở Bắc Yên, thực lực của hắn cũng không mạnh, chỉ có thể nói là bình thường, có chút tiếng tăm nhưng không quá nổi bật.

Nhưng sau này Sở Hưu hủy diệt Đại Quang Minh Tự, Tống Vạn và một số võ giả hiếu kỳ tới di tích của Đại Quang Minh Tự thăm dò, nơi đó vốn là một phế tích, nhưng Tống Vạn tình cờ lục lọi được Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh bí truyền của Kim Cương Viện và một số đan được.

Không ngờ bộ công pháp này lại cực kỳ phù hợp với Tống Vạn, hắn chưa từng tu luyện công pháp Phật môn nhưng lại dựa vào Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh và đan dược kia, tu vi đột ngột tăng cường, tu luyện thẳng tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, hơn nữa còn thành lập Kim Cương Môn, trở thành một trong Bát Phái.

Sau này Sở Hưu tấn công Thiên Môn, Tống Vạn là người Bắc Yên cũng tham gia, là một trong những người đầu tiên tấn công vào Thiên Môn, cảm nhận được thủy triều linh khí, rốt cuộc trước đây không lâu đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Đời này Tống Vạn tự đắc nhất không phải là thực lực của mình mà là ánh mắt.

Bao năm qua, hắn đã trải qua mọi chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ trên giang hồ, nhưng mỗi lần hắn đều nắm được cơ hội chính xác nhất, mang lại lợi ích cho mình, khiến thực lực của mình nhanh chóng thăng tiến.

Lần này võ giả Đại La Thiên hạ giới, theo Tống Vạn thấy đây là cơ hội mà trời cao ban cho hắn.

Đây là Võ Tiên trong truyền thuyết, ngoài Côn Luân Ma Giáo ra thì hạ giới chỉ có bốn người Dạ Thiều Nam là đạt tới cảnh giới này, cho nên hắn lập tức gia nhập, hao hết sức lực giúp đối phương thành lập tông môn, rốt cuộc cũng khiến đối phương mở miệng nhận mình làm đệ tử.

Vị Cổ Tôn kia cũng có truyền nhân, nhưng đã có quyết định thành lập tông môn dưới hạ giới, khai tông lập phái, vậy không thể chỉ có một đệ tử.

Tuy tuổi tác của Tống Vạn hơi lớn, nhưng ít nhất hắn có thực lực, hơn nữa bảo gì nghe nấy, đối với Cổ Tôn lần đầu thành lập tông môn, đây là chuyện rất hiếm có.

Đúng lúc này, đột nhiên có đệ tử tới báo cáo: “Tông chủ, Bạch Vô Kỵ của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành và Thẩm Phi Ưng của Cự Linh Bang tới.”

Nụ cười trên mặt Tống Vạn đột nhiên biến thành cười lạnh.

Hắn biết đối phương tới làm gì, chắc chắn là được triều đình Bắc Yên mời tới.

Thật ra trước đó Tống Vạn không có ác cảm gì với Côn Luân Ma Giáo, tuy hắn tu luyện công pháp Phật môn, nhưng ngược lại hắn còn rất hâm mộ Côn Luân Ma Giáo, hy vọng được như Thẩm Phi Ưng và Bạch Vô Kỵ, trở thành tông môn phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo.

Nhưng kết quả thì sao? Hắn chạy tới tự tiến cử khi Mai Khinh Liên đang thống lĩnh Bắc Yên, chỉ vì cảm thấy Mai Khinh Liên quá xinh đẹp mà nhìn đối phương thêm vài cái, muốn thể hiện thực lực của Kim Cương Môn nên hạ thấp Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành và Cự Linh Bang vài câu, tiện nhân kia lập tức đuổi mình ra ngoài!

Bạn cần đăng nhập để bình luận