Côn Luân Ma Chủ

Chương 1415: Côn Luân Sở Hưu, bái kiến lão thiên sư

Tông Huyền Lã Phụng Tiên cũng thành danh sau trận chiến tại Ngụy Quận, thậm chí bây giờ đã không còn ai gọi Lã Phụng Tiên là Tiểu Ôn Hầu mà là Vô Song Ôn Hầu - Lã Phụng Tiên.

Đại Ma Thần Lã Ôn Hầu thiên hạ vô song, Lã Phụng Tiên cũng là thiên hạ vô song.

Còn có Minh Vương Tông Huyền của Đại Quang Minh Tự, đừng nhìn Tông Huyền đã lâu không xuất hiện trên giang hồ, nhưng hắn đem Minh Vương Ấn của mình ra viết thành thuyết, trở thành một trong những điển tịch được thờ cúng trong Tàng Kinh Các, sau này đệ tử các đời sau của Đại Quang Minh Tự cũng không quên cái tên Tông Huyền này.

Hơn nữa nghe nói Tông Huyền cũng sắp đột phá cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí chỉ cần Tông Huyền bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, ngoài Lục Đại Võ Viện ra Đại Quang Minh Tự sẽ bố trí thêm một võ viện tên là Minh Vương Viện với thủ tọa là Tông Huyền. Phải biết người khai sáng Lục Đại Võ Viện và Tam Đại Thiền Đường hôm nay cũng là thiên tài tuyệt thế có thể tự sáng tạo ra một chi phái Phật môn.

Hôm nay Hư Từ chuẩn bị mở võ viện thứ bảy, hiển nhiên đã coi Tông Huyền ngang hàng với các tiền bối trong Đại Quang Minh Tự, cho rằng Tông Huyền đã có tư cách mở một phân chi khác.

Những thiên tài tuyệt thế năm xưa đều đã nổi danh trên giang hồ, không nói là lưu danh cả trăm đời, ít nhất giang hồ đời sau sẽ không quên tên bọn họ.

Nhưng thân là người đứng đầu Long Hổ Bảng năm xưa, Trương Thừa Trinh vẫn ngồi trên đỉnh Long Hổ Sơn gần mười năm, bầu bạn phơi nắng với lão già hom hem này. Nếu đổi lại là người khác chắc đã không nhịn nổi nhưng đạo tâm của Trương Thừa Trinh vẫn không hề xoay chuyển, lão thiên sư coi trọng chính sự kiên nhẫn này.

Ngày xưa lão già hom hem này còn không bằng Trương Thừa Trinh, kết quả đợi tới cuối cùng, hắn chỉ có thể nằm ở đây phơi nắng, nhưng những kẻ địch kia, những người xưa đều nằm dưới mộ, cây trồng bên cạnh khéo còn cao tới vài trượng.

Lão thiên sư lại nằm ngửa ra, chậm rãi nói: “Cứ từ từ, đời còn dài lắm, không tranh được nhất thời, chẳng lẽ lại không tranh nổi một đời à?”

Nhưng ngay lúc này lão thiên sư lại đột nhiên mở mắt ra, thân thể vô thức tỏa ra khí thế sắc bén, thậm chí kinh động cả Trương Thừa Trinh đang tĩnh tọa ở bên cạnh.

“Lão thiên sư, sao vậy?”

Lão thiên sư lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười khó lòng phát giác: “Có tiểu tử thú vị tới cửa, còn là người quen cũ của ngươi.

Kẻ đến không có ý tốt, người có ý tốt thì không đến. Trong thời điểm này hắn lại tới Thiên Sư Phủ chúng ta làm gì, chẳng lẽ không sợ lão già ta đây bỏ qua mặt mũi, để hắn nằm lại ở đây à?

Vả lại cái mặt mo của ta cũng ném mất mấy trăm năm rồi, làm gì còn thể diện nào?”

Tuy Trương Thừa Trinh không biết lão thiên sư có ý gì nhưng hắn vẫn cẩn thận nhắc nhở: “Thể diện của ngài chính là thể diện của Long Hổ Sơn, không thể để mất được.”

Lúc này dưới chân núi Long Hổ Sơn, Sở Hưu mặc tấm áo đen lay động theo làn gió, Phá Trận Tử đeo nghiêng bên hông, vỏ đao là tử kim khảm ngọc hoa lệ, do Mai Khinh Liên chọn thay y.

Cách ăn mặc này phối hợp với gương mặt trẻ trung của Sở Hưu khiến y không khác nào thanh niên du hiệp vừa bước chân vào giang hồ.

Đương nhiên không thể không để ý tới những tiểu đạo sĩ Thiên Sư Phủ trước mặt y, bọn họ như đang thấy thứ gì hết sức kinh khủng.

Sở Hưu đến Thiên Sư Phủ một mình. Sau khi nhận được tin Lăng Vân Tử chuẩn bị liên kết võ lâm Chính đạo trong thiên hạ để tiêu diệt Côn Luân Ma Giáo của y, Sở Hưu bèn tới Tây Sở trước.

Thanh thế của Lăng Vân Tử quá lớn, đừng quên trong Côn Luân Ma Giáo hiện giờ còn không ít đệ tử của thế gia giang hồ, khi bọn họ gia nhập Côn Luân Ma Giáo cũng mang cả tin tức này đến.

Sở Hưu không có thói quen ngồi chờ chết, y chỉ quen chủ động ra tay, thậm chí còn định ra tay vài nơi liền.

Lần này tới Tây Sở là Sở Hưu định làm hai chuyện, một là thuyết phục Thiên Sư Phủ đừng ra tay, thứ hai là thuyết phục Bái Nguyệt Giáo xuất thủ.

Sở Hưu tới Long Hổ Sơn gặp lão thiên sư trước, thật ra chủ yếu không phải là thuyết phục Thiên Sư Phủ mà là hắn chỉ muốn tới gặp lão thiên sư xem xem lão thiên sư có nhận ra ‘chính mình’ không?

Trước đó Lục Giang Hà đã từng nói bộ dạng của mình hiện giờ giống hệt hóa thân địa hồn của Độc Cô Duy Ngã, nhưng trên người hắn không có bất cứ khí tức nào của Độc Cô Duy Ngã.

Tuy Lục Giang Hà không đáng tin cậy, nhưng Sở Hưu vẫn tin tưởng chuyện này.

Dù sao Lục Giang Hà sống cạnh Độc Cô Duy Ngã nhiều năm như vậy, tuy không thân cận như Tứ Đại Ma Tôn nhưng hắn cũng là nhân vật quan trọng trong Côn Luân Ma Giáo, hắn sẽ không nhận lầm khí tức của Độc Cô Duy Ngã.

Năm trăm năm trước ngoài Lục Giang Hà ra chỉ có mình lão thiên sư là cùng thời đại với Độc Cô Duy Ngã.

Cho nên lần này tới Thiên Sư Phủ, Sở Hưu cũng muốn xem xem có thể tìm được manh mối bên phía lão thiên sư hay không.

Còn về lập trường hai bên, Sở Hưu lại không hề lo lắng.

Bao năm qua, lão thiên sư được tôn trọng là vì hắn thống lĩnh theo cách vô vi. Từ hơn một trăm năm trước hắn đã không quan tâm tới thế sự, thái độ đối với võ giả Ma đạo cũng không kịch liệt như Đại Quang Minh Tự hay Thuần Dương Đạo Môn.

Đương nhiên với tính cách đa nghi của Sở Hưu, cho dù biểu hiện của lão thiên sư có bình thản đến đâu đi nữa, y cũng không tin tưởng hoàn toàn.

Nhưng với thực lực hiện tại của Sở Hưu, nếu lão thiên sư thật sự trở mặt, cho dù đánh không lại thì y cũng có thể bỏ trốn.

Huống chi cho dù không trốn thoát, Sở Hưu vẫn còn một thủ đoạn khác, ấn ký mà Chung Thần Tú lưu lại cho y vẫn còn.

Đương nhiên đây chỉ là dự tính xấu nhất, không tới thời khắc mấu chốt nhất thì Sở Hưu cũng không định sử dụng thủ đoạn cuối như vậy.

Hơn nữa tuy thực lực của Chung Thần Tú rất mạnh, thậm chí mạnh tới mức Sở Hưu không cách nào hiểu được nhưng Sở Hưu cũng không quên hình như tên này bị mù đường, mới đi vào Nguyên Thủy Ma Quật không bao lâu là quên luôn đường cũ.

Nếu mình khởi động ấn ký, hắn đi nửa đường lại bị lạc, vậy Sở Hưu sẽ rơi vào tình huống khó xử.

Sau khi vứt bỏ mấy suy nghĩ linh tinh, Sở Hưu nhìn tiểu đạo sĩ như đang gặp đại địch trước mặt, mỉm cười xán lạn: “Đừng căng thẳng, ta chỉ tới bái kiến lão thiên sư thôi.”

Dáng vẻ những tiểu đạo sĩ thủ vệ vẫn là ta tin ngươi mới là lạ.

Trong thời gian gần đây, người nổi tiếng nhất trên giang hồ chính là Sở Hưu.

Thống lĩnh nhánh Ẩn Ma leo lên Côn Luân Sơn, trước khi lên Côn Luân Sơn còn hạ độc thủ giết người bên mình, có thể nói là kẻ tâm địa thâm độc, đối xử với người phe mình còn vậy nói chi người khác.

Lá đại kỳ của Côn Luân Ma Giáo được dựng lên, tuy Sở Hưu còn chưa tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng đã có uy thế của võ lâm chí tôn.

Đương nhiên trong mắt đại đa số võ giả tông môn Chính đạo, đây không phải uy thế mà là hung uy, ma uy, giang hồ này lại có thêm một tên đại ma đầu.

Hiện giờ tên đại ma đầu nổi tiếng giang hồ này đột nhiên xuất hiện ở Long Hổ Sơn bọn họ, nói là chỉ muốn bái kiến lão thiên sư, ai dám tin?

Thấy bộ dạng của những tiểu đạo sĩ này, Sở Hưu không khỏi lắc đầu.

Long Hổ Sơn thái bình quá lâu, đám đệ tử này thật thiếu định lực.

Sở Hưu không để ý tới bọn họ nữa, trực tiếp hạ giọng nói: “Côn Luân Sở Hưu, bái kiến lão thiên sư!”

Tiếng nói của Sở Hưu như rồng ngâm hổ gầm, kèm theo một chút vận luật của thiên địa và khí thế sắc bén, vang vọng trên Long Hổ Sơn.

Khoảnh khắc này tất cả đạo sĩ trên Long Hổ Sơn đều bị kinh động, ai nấy ngạc nhiên nhìn xuống dưới núi.

Đúng lúc này một giọng nói già nua cũng vang lên từ đỉnh núi: “Mời Sở đại nhân đến đây, khách khí một chút, đừng để người ngoài nói Long Hổ Sơn ta không hiểu quy củ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận