Côn Luân Ma Chủ

Chương 822: Tụ ma 1



Trận chiến giữa Sở Hưu và Phương Thất Thiếu vừa kết thúc, lúc này Si Kiến đột nhiên nói với Bạch Tiềm: “A di đà phật, Bạch đường chủ, các ngươi so tài xong rồi, có phải đã tới phiên chúng ta ra tay không? Nếu ngươi còn ngăn cản, vậy có phải nghĩa là Kiếm Vương Thành các ngươi định gia nhập dưới trướng nhánh Ẩn Ma hay không?”

Bạch Tiềm hừ lạnh một tiếng nói: “Muốn động thủ cứ động thủ. Có điều đại hòa thượng, có thể ăn linh tinh nhưng không thể nói lung tung. Ta biết ngươi cùng Đại Quang Minh Tự, Tu Bồ Đề Thiền Viện có quan hệ không tệ. Nhưng ngươi không phải người trong hai phái này!”

Si Kiến không tiếp tục nói nhảm với Bạch Tiềm. Nếu Bạch Tiềm không định ngăn cản, vậy hắn, Vương Song Quân đang cầm kiếm cùng Thẩm Bạch, ba người lập tức lao thẳng về phía Sở Hưu, không hề do dự.

Vừa rồi Sở Hưu giao chiến với Phương Thất Thiếu, mặc dù cuối cùng hắn dùng kế đánh bại Phương Thất Thiếu nhưng bản thân cũng tiêu hao không ít lực lượng. Lúc này bọn họ không định cho Sở Hưu thời gian nghỉ ngơi khôi phục lực lượng.

Phương Thất Thiếu nhíu mày, ba người này rõ ràng định giết người, đã không để ý tới quy củ gì nữa rồi.

Bạch Tiềm ở bên cạnh thản nhiên nói: “Ngươi không để ta giết Sở Hưu, tên Sở Hưu kia cũng chẳng thoát được kiếp này.

Thất Thiếu, đi thôi, chuyện đã tới nước này rồi, ngươi có chờ ở đây cũng vô dụng.”

Phương Thất Thiếu lắc đầu nói: “Không chắc, ta cảm thấy Sở huynh có thể chống đỡ được kiếp nạn lần này.”

Bạch Tiềm nhíu mày nói: “Vì sao?”

Phương Thất Thiếu vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trực giác, trực giác nam nhân!”

Bạch Tiềm cười cười, không nói lời nào.

Hắn không tin trực giác, chỉ tin vào mọi chuyện diễn ra trước mắt.

Nếu Phương Thất Thiếu không muốn đi, vậy không đi cũng chẳng sao. Chỉ cần lát nữa hắn không nhúng tay vào là được.

Nhưng đúng lúc này, trên mặt đất bỗng dấy lên ánh sáng trận đạo, vô số võ giả giao thủ cùng sát khí ma khí khi giết chóc đều tràn vào cơ thể Sở Hưu. Chỉ trong chớp mắt, thân thể y đã tỏa ra ma diễm đỏ thẫm ngập trời.

Si Kiến cau mày nói: “Là Tụ Ma Trận của Côn Luân Ma Giáo, Sở Hưu này định liều mạng hay sao?”

Ngày trước Côn Luân Ma Giáo hùng bá giang hồ, có một số võ công cùng trận pháp hết sức nổi bật, Tụ Ma Trận này chính là một trong số đó.

Chỉ có điều thứ này không phải trận pháp uy lực cường đại gì, chỉ là thứ đệ tử Côn Luân Ma Giáo sử dụng khi liều mạng chiến đấu.

Bày Tụ Ma Trận trong chiến trường, ngưng tụ ma khí cùng huyết sát khí trong trận chiến. Chém giết càng kịch liệt, ma khí cùng huyết sát khí ngưng tụ được cũng càng mạnh.

Hơn nữa mặc dù trận pháp được khắc trên mặt đất nhưng trận nhãn lại trên người võ giả, cho nên chỉ cần võ giả không chết, Tụ Ma Trận cũng không bị phá hủy.

Nói loại trận pháp này là thứ liều mạng, lý do là ma khí cùng huyết sát khí mà Tụ Ma Trận ngưng tụ lại không cách nào khống chế.

Ban đầu đúng là nó có thể mang tới cho người sử dụng lực lượng cực mạnh, nhưng về sau ma khí càng lúc càng ngưng tụ nhiều hơn, khiến bản thân không cách nào điều khiển, thậm chí trực tiếp khiến kẻ bày trận nổ tung!

Ngày trước khi Côn Luân Ma Giáo bị các tông môn Chính đạo công phá, có vài võ giả Ma đạo trong một đường khẩu đồng loạt bày Tụ Ma Trận chống đỡ thế công của tông môn Chính đạo, dùng sức vài người ngăn cản trăm người, mạnh mẽ chống đỡ nửa canh giờ. Nhưng tới cuối cùng bọn họ không khống chế được ma khí cường đại đó, cuối cùng tự nổ tung mà chết.

Giờ Sở Hưu lấy thứ này ra dùng, rõ ràng là đã hết cách.

Cho nên ba người nhìn nhau, lập tức ra tay tấn công điên cuồng.

Bọn họ tấn công càng mạnh, Sở Hưu lại càng hấp thu nhiều ma khí sát khí. Nhưng hành động này chẳng khác gì uống rượu độc giải khát, không biết được lúc này Sở Hưu sẽ bị ma khí cùng sát khí cường đại kia phá hủy.

Si Kiến tay niết phật ấn, quanh người lấp loáng ánh kim, sau lưng là một bóng phật mông lung, xuất ấn đánh về phía Sở Hưu.

Vương Song Quân rút kiếm sau lưng, hai thanh kiếm mang theo cương khí nóng rực liên tiếp chém ra. Kiếm khí như thiêu đốt không gian, những nơi nó đi qua ma khí đều bừng cháy.

Khí thế quanh người Thẩm Bạch cũng dâng lên tới cực hạn. Những võ giả cầm kiếm, bất luận là thủ hạ của Sở Hưu hay võ giả bên liên minh Đông Tề, tất cả trường kiếm đều run rẩy. Cuối cùng đám người không áp chế nổi trường kiếm trong tay mình, chỉ có trơ mắt nhìn trường kiếm trong tay bay lên không trung, bay quanh người Thẩm Bạch, mang theo kiếm khí vô tận nhắm thẳng vào Sở Hưu!

Ba người bọn họ đã xuất thủ toàn lực, ép Sở Hưu tới mức cực hạn.

Bọn họ càng ép nặng, Sở Hưu càng hấp thu ma khí điên cuồng hơn, tương đương với uống rượu độc giải khát, chết càng nhanh.

Nhưng ngay một khắc sau đó, cả ba đồng loạt biến sắc, chuyện này không giống với dự đoán của bọn họ.

Sau lưng Sở Hưu ma khí lượn lờ, lực lượng nguyên thần không ngờ lại ngưng tụ thành một ma ảnh mông lung. Sát khí cùng ma khí vô biên dung nhập vào ma ảnh kia, khiến ma ảnh càng lúc càng sinh động, tựa như Thiên Ma hàng lâm.

Nhìn ba người, ma ảnh ngửa mặt lên trời hét lớn. Tám tiếng hét liên tục, mỗi tiếng hét đều khiến ba người Si Kiến chấn động, đầu óc như bị thanh chùy nặng gõ vào, không ngừng vang vọng tiếng rít kia.

Sau tám tiếng hét này, Si Kiến cùng Vương Song Quân hai mắt đỏ thẫm, thế công tiêu tán, thậm chí một dòng máu tươi chảy ra nơi khóe miệng.

Chỉ có Thẩm Bạch vẫn giữ được thế công, cưỡng ép dùng ý chí bản thân ngăn cản ma âm không ngừng vang vọng trong đầu.

Chiêu thức này là Thiên Ma Bát Âm tiêu hao tinh thần lực nhiều nhất trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức.

Nếu không phải Sở Hưu dùng Tụ Ma Trận hội tụ ma khí cường đại như vậy có thể giảm bớt một phần tinh thần lực cần tiêu tốn, Sở Hưu cũng không dám vận dụng loại vô cùng tiêu hao nhiều như vậy.

Bước ra một bước, Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu mang theo hận ý cực hạn chém về phía Vương Song Quân. Ma khí mãnh liệt hội tụ trên thân đao, một đao chém ra, ma diễm ngập trời!

Một đao mang theo hận ý cực hạn cùng lực lượng cường đại do Tụ Ma Trận ngưng tụ, không ngờ lại trực tiếp phá tan thế công của Vương Song Quân, chém bay hắn ra ngoài.

Cùng lúc đó, con rối người xuất hiện bên cạnh Si Kiến, há to miệng, thả hóa thân Ngạ Quỷ Đạo quỷ dị ra, lao tới thôn tính Si Kiến.

Mặc dù hóa thân Ngạ Quỷ Đạo không cách nào nhận được lực lượng từ Tụ Ma Trận, có điều tạm thời cuốn lấy Si Kiến cũng không vấn đề.

Nhưng đúng lúc này, Vạn Kiếm Quy Tông của Thẩm Bạch đã rơi xuống, vô số trường kiếm cùng kiếm khí ẩn nấp trong hư không bắn về phía Sở Hưu. Khí thế đó đã dâng lên tới cực hạn, thậm chí còn mạnh hơn lúc Thẩm Bạch dùng toàn lực xuất một chiêu đẩy lùi Trình Đình Sơn!

Hắn động thủ với Trình Đình Sơn chỉ để dương danh, còn giờ đối mặt với Sở Hưu lại là liều mạng!

Đối mặt với kiếm khí chi chít kia, Sở Hưu chỉ nhẹ nhàng giơ một ngón tay ra. Chỉ trong chớp mắt, vô số ma khí thu nạp vào ngón tay này. Một chỉ nhìn như nhẹ nhàng nhưng lại như mực rơi vào chén nước, màu đen bắt đầu khuếch tán.

Bạn cần đăng nhập để bình luận