Côn Luân Ma Chủ

Chương 1950: Khi sư diệt tổ 1

Hoa Lộng Nguyệt xuất hiện khiến mọi người của Bái Nguyệt Giáo cảm thấy cực kỳ quái dị, đồng thời không biết phải làm sao.

Có thế nào bọn họ cũng không hiểu, rõ ràng là một người đã chết năm trăm năm trước, xương cốt đã chôn trong Bái Nguyệt Giáo, sao bây giờ lại xuất hiện trước mặt bọn họ?

Lúc này Hoa Lộng Nguyệt lại chẳng muốn nhiều lời với bọn họ, hắn trực tiếp vung tay lên nói: “Người của Bái Nguyệt Giáo đâu, mau dẫn người của các ngươi canh gác bên ngoài, không cho phép tấn công nơi này. Ngược lại nếu có ai tấn công, các ngươi phải đứng ngoài chặn đường.”

Đông Hoàng Thái Nhất và đại tế ti đều đưa mắt nhìn Dạ Thiều Nam.

Bọn họ không biết vị giáo chủ Bái Nguyệt Giáo năm trăm năm này là thật hay giả.

Nhưng cho dù đối phương là thật, bây giờ cũng không phải năm trăm năm trước mà là năm trăm năm sau.

Trong mắt bọn họ chỉ có một giáo chủ, chính là Dạ Thiều Nam.

Nếu bây giờ Dạ Thiều Nam bảo bọn họ rút lui, thừa nhận Hoa Lộng Nguyệt, bọn họ mới lui.

Nếu Dạ Thiều Nam không lùi ư, vậy cũng đơn giản, khi sư diệt tổ.

Dù sao xưa từ trước đến nay người trong Ma đạo vốn không có nhiều cố kỵ và dối trá.

Thấy ánh mắt của mọi người, Hoa Lộng Nguyệt cũng nhìn về phía Dạ Thiều Nam.

“Ngươi chính là giáo chủ Bái Nguyệt Giáo thế hệ này? Võ Tiên ngũ trọng thiên, có thể đạt tới cảnh giới này ngay ở hạ giới, đúng là không tệ.

Dẫn người của Bái Nguyệt Giáo rút lui đi, sau khi xong việc ta sẽ truyền thụ một số bí pháp của Bái Nguyệt Giáo cho ngươi.”

“Rác rưởi.”

Dạ Thiều Nam nhẹ nhàng thốt lên hai chữ.

Hoa Lộng Nguyệt sửng sốt, tựa như không nghe rõ, lại như không thể tin nổi: “Ngươi nói cái gì?”

Dạ Thiều Nam lạnh nhạt nói: “Ta nói ngươi là rác rưởi.

Năm trăm năm quần hùng Tạo Hóa tranh bá, khói lửa nổi lên khắp giang hồ, là loạn thế cũng là thời đại anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp

Trong thời đại đó ngươi đang làm gì? Trốn trong Bái Nguyệt Giáo nghịch cổ trùng, phong bế Ma Chủ, thậm chí còn chẳng có dũng khí ra khỏi Tây Sở, lãng phí vô ích thời đại ầm ầm sóng dậy đó.

Người như vậy không phải rác rưởi thì là gì?

Ta không biết ngươi là trùng sinh hay là đoạt xá, nhưng loại rác rưởi như ngươi, nếu ta ở năm trăm năm, chắc chắn sẽ làm phản soán vị, đuổi ngươi khỏi chức vị giáo chủ.

Bây giờ giáo chủ Bái Nguyệt Giáo là ta chứ không phải tên rác rưởi như ngươi, ngươi còn muốn ta nghe lệnh một tên rác rưởi hay sao?”

Thật ra Dạ Thiều Nam là người tu dưỡng rất tốt, cho dù là năm xưa hắn dẫn dắt Bái Nguyệt Giáo quật khởi, chinh chiến với tất cả võ lâm Chính đạo trên giang hồ, hắn cũng không nói những lời quá đáng như vậy.

Thật ra hắn là người ăn ngay nói thật.

Những người đó là kẻ địch, rác rưởi thì rác rưởi thôi, hắn còn chưa ngông cuồng tới mức nói với người ta là rác rưởi không xứng giao thủ với mình.

Nhưng vị giáo chủ Bái Nguyệt Giáo năm trăm năm trước Hoa Lộng Nguyệt lại khiến hắn cực kỳ phẫn nộ.

Dạ Thiều Nam hận không thể sinh trong thời đại sóng dậy ầm ầm năm trăm năm trước, nhưng Hoa Lộng Nguyệt lại không quý trọng.

Làm rùa đen rụt đầu trong Bái Nguyệt Giáo cả đời, lại còn rung đùi đắc chí, không phải rác rưởi thì là gì?

Hoa Lộng Nguyệt kinh ngạc một hồi lâu rồi mới nổi giận mắng lớn: “Làm càn! Khốn kiếp! Ngươi thì biết cái gì?

Ngươi có biết vị năm trăm năm khủng khiếp cỡ nào không? Ngươi có biết rốt cuộc hắn là tồn tại như thế nào không?

Ta là rác rưởi? Ta dám đấu với người khác, dám đấu với võ lâm Chính đạo, nhưng ngươi dám đấu với thần không?

Trong thời đại đó, có thể giữ cho Bái Nguyệt Giáo không bị hủy diệt đã là công lao cực lớn rồi!”

Dạ Thiều Nam lạnh nhạt nói: “Ngay cả đối mặt cũng không dám, cho nên ta mới nói ngươi là rác rưởi.

Đừng có lôi tông môn ra lấy cớ, thiên sư đời trước đã chết mà Long Hổ Sơn vẫn còn, phương trượng Đại Quang Minh Tự đời trước đã chết mà Đại Quang Minh Tự cũng vẫn còn.

Nói cho cùng đơn giản là vì ngươi không dám, đơn giản ngươi là rác rưởi mà thôi!”

“Làm càn! Ngươi muốn chết à!”

Lúc này sắc mặt Hoa Lộng Nguyệt đã cực kỳ dữ tợn.

Theo hắn thấy tuy thực lực của Dạ Thiều Nam không tệ, nhưng chỉ là một tiểu bối trong Bái Nguyệt Giáo của hắn mà thôi.

Kết quả bây giờ tên tiền bối này lại liên tục gọi hắn là rác rưởi, sỉ nhục hắn, hỏi hắn làm sao mà nhịn cho được?

Huống chi bản thân Hoa Lộng Nguyệt vốn tự cao tự đại, theo hắn thấy có thể nói mình là vị giáo chủ quan trọng nhất trong lịch sử Bái Nguyệt Giáo.

Là hắn dẫn dắt Bái Nguyệt Giáo sống sót qua thời đại nguy hiểm đó, nếu không có hắn, toàn bộ Bái Nguyệt Giáo cũng chẳng còn, làm gì có tên tiền bối này đứng đây phát ngôn bừa bãi như vậy?

Trong cơn thịnh nộ, Hoa Lộng Nguyệt vung tay, sương mù đỏ máu lập tức tràn vào cổ trùng, đồng thời miệng hắn cũng thổi Vạn Cổ Trấn Hồn Khúc, thao túng cổ trùng đánh về phía Dạ Thiều Nam.

Đám người đại tế ti ngây ra một chút, sau đó lập tức điều khiển cổ trùng của mình thoát khỏi khống chế của Vạn Cổ Trấn Hồn Khúc.

Bọn họ không quan tâm Hoa Lộng Nguyệt là ai, cho dù hắn thật sự là tổ tiên trong Bái Nguyệt Giáo năm trăm năm, bọn họ vẫn sẽ sát cánh bên cạnh Dạ Thiều Nam, cùng hắn khi sư diệt tổ.

Hiện giờ Dạ Thiều Nam mới là giáo chủ của bọn họ, tu vi của bọn họ cũng là Dạ Thiều Nam ban cho.

Hoa Lộng Nguyệt là ai? Một kẻ sống năm trăm năm trước thì liên quan quái gì tới bọn họ?

Cho nên đám người đại tế ti và Đông Hoàng Thái Nhất hầu như không cần lựa chọn cũng biết nên làm như thế nào.

Trong số cổ trùng của Bái Nguyệt Giáo, có một bộ phận là bọn họ mới sáng tạo ra năm trăm năm sau, cho nên Hoa Lộng Nguyệt không hiểu rõ.

Những cổ trùng đó được đám người đại tế ti điều khiển cho ngừng hẳn lại, bị bọn họ thu hồi.

Nhưng cho dù như vậy vẫn còn rất nhiều cổ trùng lao về phía Dạ Thiều Nam.

Nhất chỉ bổ thiên.

Lực lượng quy tắc xung quanh Dạ Thiều Nam đều nổ trung rồi tổ hợp lại, bị hắn khống chế. Giữa không trung, không gian vặn vẹo, cổ trùng vốn là loại có thực thể, bị không gian vặn vẹo trực tiếp xé nát tiêu diệt.

Thần sắc Hoa Lộng Nguyệt hơi đổi: “Rốt cuộc ngươi đang dùng công pháp gì? Đây tuyệt đối không phải võ công của Bái Nguyệt Giáo, không phải lực lượng của Bái Nguyệt Giáo!”

“Nó không phải lực lượng của Bái Nguyệt Giáo nhưng là lực lượng của ta.

Năm trăm năm đã qua, nếu Bái Nguyệt Giáo không tiến bộ, chẳng phải là rác rưởi giống như ngươi à?”

Dạ Thiều Nam nói câu này khiến Hoa Lộng Nguyệt tức điên, quanh người hắn là đông đảo cổ trùng màu vàng gầm thét lao ra, không khác gì cơn mưa kiếm phủ kín bầu trời.

Cùng lúc đó, Hoa Lộng Nguyệt giơ tay kết ấn, lực lượng quy tắc xung quanh đều dung nhập vào đám cổ trùng màu vàng kia.

Cổ trùng vàng kim đó tuy là sinh linh nhưng lại nắm giữ lực lượng sắc bén cực hạn.

Sau khi bị ngọn lửa mang theo lực lượng quy tắc bắn vào, không chỉ không tan chảy, ngược lại còn mang khí tức nóng bỏng có thể thiêu đốt cả nguyên thần, cực kỳ thần dị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận