Côn Luân Ma Chủ

Chương 1730: Nhân quả của Sở Hưu

Không đợi Pháp Tịnh nói hết, phía xa đã có một luồng chấn động cường đại.

Lực lượng quy tắc quanh quẩn giữa không trung, khuấy động thiên địa nguyên khí.

Trong Trung Châu, thiên địa nguyên khí thuần khiết không có thuộc tính, nhưng dưới lực lượng quy tắc đó, nó lại tỏa ra từng vầng sáng kim của thái dương.

Tân Già La đã đến!

Một loạt tăng nhân Phạm Giáo ăn mặc kỳ quái len lên đỉnh núi, khí thế mỗi người đều tăng tới cực hạn.

So với các tăng nhân trong Thiên La Bảo Tự, khí thế của đám tăng nhân Phạm Giáo có vẻ không chỉnh tề, nhưng mỗi loại lực lượng đều lan tỏa, trong hỗn loạn lại mang một vẻ cân bằng quỷ dị.

Pháp Tịnh nói với vẻ chán ghét: “Phạm Giáo tôn thờ ba vị thần phật chí cao, hóa thân ngàn vạn. Nhưng cuối cùng lại diễn hóa tới mức không nhìn ra bản thân nữa.

Hỗn loạn như vậy sao dám xưng là thần phật? Chẳng qua chỉ là tạp mà không tinh thôi!”

Tân Già La lạnh lùng nói: “Tạp mà không tinh? Đại đạo ngàn vạn, chẳng qua chỉ là trăm sông đổ về một biển mà thôi.

Tam thần của Phạm Giáo ta hóa thân ngàn vạn, nhưng mỗi loại hóa thân đều có thể đi tới cực hạn, phản bản quy nguyên!”

Lúc này Tân Già La lại nhìn sang phía Sở Hưu, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: “Sở Hưu, ta thật không ngờ đấy, ta không tới tìm ngươi thì thôi, không ngờ ngươi lại liên thủ với đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự này.”

“Ma Lợi Kha là ta giết.” Sở Hưu đột nhiên nói.

Tân Già La vô thức định mở miệng, nhưng lại lập tức biến sắc.

"Ngươi nói cái gì!?"

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta nói, Ma Lợi Kha là ta giết, chẳng phải đây là đáp án mà ngươi luôn muốn tìm hiểu ư?

Ảo thuật của hắn cũng bị ta lấy được. Cũng phải nói lại, đúng là rất hữu dụng. Tuy thực lực tên này không mạnh, nhưng trình độ ảo thuật cao tới mức ngay cả Võ Tiên cũng không sánh bằng.

Còn thi thể ấy à, hình như bị ta tùy tiện chôn đâu Diệt Địa rồi, chỗ nào cỏ mọc dày một chút chắc là hắn bị chôn ở đó.”

“Sở Hưu! Ngươi muốn chết à!”

Ánh mắt Tân Già La lóe lên vẻ giận dữ, không chỉ vì Sở Hưu giết Ma Lợi Kha mà còn vì Sở Hưu nói toạc ra ngay trước mặt hắn.

Phải nói vì điều tra chuyện này, hắn đã tốn rất nhiều thời gian, thậm chí không tiếc nhờ cậy Cực Lạc Ma Cung ra tay, gánh vác nhân quả không nhỏ.

Thật ra tới giờ hắn cũng chỉ muốn bắt giữ Sở Hưu, tra hỏi chân tướng, hưởng thụ khoái cảm mà thôi.

Còn thực tế hắn đã đoán được tung tích của Ma Lợi Kha, chân tướng không quan trọng, quan trọng là quá trình.

Cho nên lúc này Sở Hưu ngang nhiên công bố chân tướng, Tân Già La nổi giận không phải vì Ma Lợi Kha bị giết mà vì Sở Hưu phá hủy quá trình hưởng thụ khoái cảm của hắn.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Rất nhiều người đã nói câu đó, đáng tiếc Sở Hưu ta muốn chế lâu như vậy mà không ai làm gì được.

Hay là phiền Tân Già La cung chủ... à không, bây giờ phải là Tân Già La điện chủ giúp ta một tay?”

Ánh mắt đám người dưới núi nhìn Sở Hưu đã mang vẻ khác lạ, có vài người thậm chí bái phục.

Dù sao ở Đại La Thiên, không mấy ai dám nói chuyện với Phạm Giáo như vậy.

Đại đa số bọn họ đều biết thân phận truyền nhân của Cổ Tôn và quận trưởng Hoàng Thiên Các của Sở Hưu.

Đáng tiếc so với Phạm Giáo thì thân phận này vẫn chẳng là gì.

Toàn hộ Hoàng Thiên Các cộng lại còn chưa bằng một điện của Phạm Giáo, mà một Võ Tiên thì Phạm Giáo càng không để trong mắt.

Cái gọi là Cổ Tôn, trong mắt Phạm Giáo không khác gì võ giả tán tu, cùng lắm là võ giả tán tu cường đại một chút mà thôi.

Hơn nữa tuy Phạm Giáo cũng coi là người của nhánh Phật tông, nhưng thực tế bọn họ hành động tàn nhẫn hơn Thiên La Bảo Tự nhiều, trước nay chưa bao giờ phải lo lắng nghĩ ngợi.

Lúc này Tân Già La lại không nổi giận tiếp, ngược lại đưa mắt nhìn sang Pháp Tịnh, gương mặt mang nụ cười như có như không: “Pháp Tịnh, ta đã nghĩ người của Thiên La Bảo Tự các ngươi không dễ giết, nhưng ta không ngờ cuối cùng các ngươi lại chọn cách hợp tác với Sở Hưu. Đây không phải tác phong của Thiên La Bảo Tự các ngươi.”

Pháp Tịnh vẫn nhắm mắt, lạnh nhạt nói: “Vì sao ta không thể hợp tác với Sở thí chủ? Ai đồng ý giết chết lũ dị đoan Phạm Giáo các ngươi, Thiên La Bảo Tự ta đều đồng ý hợp tác.

Phạm Giáo rộng lớn vô biên, không phải Phật không dung thứ cho người, chỉ là không thể chứa thấp loại dị đoan như các ngươi mà thôi.”

Tân Già La nở nụ cười kỳ quái: “Thật sao? Nhưng các ngươi có biết người mà các ngươi dung thứ rốt cuộc là ai không? Rốt cuộc trên người hắn gánh vác nhân quả lớn cỡ nào không?

Tên Sở Hưu này không việc ác nào không làm, giết chóc nhiều không đếm xuể, đã kết vô số nhân quả ở Đại La Thiên, những chuyện này ngươi có biết không?’

Nói đến đây, Tân Già La đột nhiên lớn tiếng nói: “Chư vị, mời hiện thân, hôm nay là trận chiến chấm dứt nhân quả, không chỉ là nhân quả giữa Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự, còn là chấm dứt nhân quả giữa chư vị và tên Sở Hưu kia.”

Sau khi Tân Già La dứt lời, lại có vài chục luồng lực lượng từ dưới núi bay lên, hạ xuống đỉnh núi.

Nhìn những người này, mọi người ở đây lao nhao biến sắc, bàn tán xôn xao.

Một người trong đó mặc chiến giáp cổ xưa bằng đồng thau, hai tay để trần, phủ kín hình xăm quỷ dị. Người này chính là điện chủ Trác Bất Phàm của Chiến Hồn Điện, cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên.

Một người khác cầm trường kiếm màu đen, tấm áo đen lay động theo làn gió, không ngờ lại tỏa ra ma khí tinh thuần tới cực điểm.

Bên cạnh hắn còn có những đệ tử Thiên Hạ Kiếm Tông khác như Nghiêm Tri Phi. Quan trọng nhất là khí tức mà vị này thể hiện tương tự như Võ Tiên nhưng lại không phải Võ Tiên, khiến người ngoài khó lòng hiểu được.

Đây chính là phong chủ Dịch Quy Tà của Cửu U Kiếm Phong trong Thiên Hạ Kiếm Tông. Dù sao người ngoài đều đồn đại mấy năm trước Đỗ Quảng Trọng đã đạt tới nửa bước Võ Tiên. Lúc này cho dù có là Võ Tiên cũng không ai thấy lạ.

Một phía khác chỉ có ba người nhưng khí thế lại bất phàm.

Người cầm đầu mặc hoa phục màu vàng chói mắt, đầu đội mũ miện xích dương, gương mặt tuấn tú mạnh mẽ, cũng có thực lực cảnh giới nửa bước Võ Tiên.

Người này là đệ tử của chi phái Cổ Tôn - Nguyên Dương Thiên Tôn, Âu Dương Thánh, mười năm trước đã là đại nhân vật danh chấn giang hồ.

Đối với các võ giả bình thường, Cổ Tôn vừa thần bí vừa cường đại, nhưng thực ra Võ Tiên có cửu trọng thiên, trong Cổ Tôn cũng phân chia mạnh yếu.

Chi phái Trấn Long Thần Tướng và Cổ Nguyệt Tôn Giả là tương đối bình thường trong số Cổ Tôn. Còn chi phái như Tinh Hà Tán Nhân được công nhận là một trong những cường giả Cổ Tôn mạnh mẽ nhất. Còn chi phái của Nguyên Dương Thiên Tôn này cũng vậy.

Hơn mười năm trước Âu Dương Thánh đã bước chân vào giang hồ rèn luyện, hơn nữa biểu hiện của hắn cực kỳ xuất sắc, danh chấn giang hồ, có thể trực tiếp kế thừa đạo thống của chi phái Nguyên Dương Thiên TÔn.

Nhưng lần này Đại La Thần Cung mở cửa trước thời hạn, không biết vì sao hắn cũng tham gia.

Hướng Tưởng và Trần Cửu Long đứng sau lưng hắn, quan hệ giữa chi phái của bọn họ không tệ. Hiển nhiên hôm nay hắn đến là để ra mặt cho hai người này.

Hơn nữa ngoài bọn họ ra, xung quanh còn có không ít võ giả tán tu hoặc tiểu môn phái.

Đương nhiên lý do bọn họ đến đây càng hợp lý, vì bọn họ là người bị Sở Hưu đánh cướp. Lúc này thấy mọi người định vây công Sở Hưu, bọn họ không ra tay bỏ đá xuống giếng mới gọi là lạ.

Chứng kiến chỉ trong chớp mắt mà bên phía Phạm Giáo đã xuất hiện nhiều người như vậy, ngoài Pháp Tịnh ra, tất cả tăng nhân trong Thiên La Bảo Tự đều biến sắc.

Tân Già La cười lạnh nói: “Hòa thượng Pháp Tịnh, chẳng phải vừa rồi ngươi nói Phật pháp vô biên bao dung mọi người à? Ngươi có bao dung được những người này không? Ngươi có gánh vác giúp Sở Hưu được không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận